XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

"Không muốn táo sao?"

Đứng một lát, Lâm Kích có chút bất đắc dĩ nhắc nhở Vinh Tình một tiếng.

Cậu đại khái đoán được.

Vinh Tình hẳn là đang thất thần.

"A? Hả."

Vinh Tình theo bản năng nhận lấy quả táo.

Cúi đầu liếc mắt nhìn.

Đóng gói rất tinh xảo, không giống như táo bình an sần sùi ngoài quán ven đường.

Thậm chí anh còn nhìn thấy giọt nước ở trên.

"Giáng sinh vui vẻ."

Thấy anh nhận Lâm Kích lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cậu vẫn hơi lo lắng nếu Vinh Tình không muốn thì phải làm sao.

?

Sao cậu lại có dáng vẻ nhẹ nhõm?

Vinh Tình thắc mắc.

Sau đó anh liếc mắt nhìn quả táo trong tay mình.

Ánh mắt Lâm Kích nhìn theo.

Vinh Tình bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Chó săn nhỏ đây là sợ anh không nhận quà của mình?

Không phải chứ?

Cậu không tin tưởng anh như thế sao?

Không nên đâu!

Điều kiện của chó săn nhỏ tốt như thế, cậu sợ cái gì?

Cậu chính là một tốt nhất trong cuốn sách này!

Vinh Tình vừa nghĩ vừa lấy quả táo ra lau.

Sau đó cắn xuống một miếng.

Ai!

Thấy không?

Papa ăn này! Lần này cậu yên tâm rồi?

Lâm Kích thật sự không ngờ rằng Vinh Tình lại ăn quả táo ngay trước mặt cậu!

Nhưng mà cậu liếc mắt nhìn vẻ mặt "Tôi đối với cậu rất tốt cậu cứ yên tâm", nhịn không được cười.

Vinh Tình đúng là làm chuyện gì cũng khiến cậu cảm thấy bất ngờ, nhưng mà lại càng làm cậu thích hơn.

"?"

Vinh Tình bị nụ cười của cậu làm lóa mắt.

Tự nhiên lại phóng túng làm gì???

Lâm Kích liếc mắt nhìn anh, xác định Vinh Tình không có ý mời cậu đi vào.

Tuy rằng khá là đáng tiếc nhưng cậu vẫn đeo khẩu trang lên.

"Vậy tôi đi về trước, anh nghỉ ngơi thật tốt đi."

???

Gì vậy?

Vinh Tình cầm quả táo, trợn tròn mắt.

Cậu chỉ đến đưa quả táo???

Cậu cũng không vào ngồi một chút sao?

Lâm Kích hít một ngụm khí lạnh, mới chú ý tới Vinh Tình chỉ mặc áo mỏng.

Cậu cởi khăn quàng cổ choàng Vinh Tình lại.

"Trời lạnh, anh vào nhà đi."

Thật là ấm áp.

Còn có một mùi hương nhàn nhạt.

Nước hoa chó săn nhỏ mua rất hợp khẩu vị anh.

Vinh Tình theo bản năng nghĩ.

Anh lấy lại tinh thần, Lâm Kích đã quay người chuẩn bị rời đi.

Vinh Tình vội vàng gọi cậu lại.

"Cậu đợi tôi một chút!"

Lâm Kích dừng bước, trong ánh mắt mang theo mong đợi.

Lẽ nào Vinh Tình....

Cậu có hơi mong đợi.

Vinh Tình biểu diễn tay không bẻ táo cho cậu ngay tại hiện trường.

Dù cho Lâm Kích cảm thấy bản thân đã hiểu Vinh Tình nhưng vẫn bị hành động này của anh làm cho ngây người.

Một tiếng răng rắc!

Thẳng thắn dứt khoát!

Vinh Tình hài lòng.

Không hổ là mình, kỹ thuật này quá đỉnh!

Vinh Tình đưa nửa quả táo tới.

"Ai, cậu hẳn là cũng không được ai cho nhỏ? Chia cho cậu một nửa lời chúc phúc của cậu lại thêm lời chúc phúc của tôi, Giáng sinh vui vẻ."

Mặc dù là mượn hoa hiến phật, nhưng mà có lòng là được rồi!

....

Lâm Kích nhận lấy nửa quả táo.

Bên trên thậm chí còn có nửa dấu răng của Vinh Tình.

Tâm tình lập tức phức tạp.

Nhưng lại không thể thừa nhận, Vinh Tình nguyện ý chia một nửa chúc phúc cho cậu làm cậu thấy ngọt ngào như uống mật.

Hình như mình hết thuốc thuốc chữa rồi, trúng độc tên là Vinh Tình.

Lâm Kích càng nghĩ càng không nhịn được nhếch miệng.

Cậu nhận lấy quả táo rồi hướng Vinh Tình phất tay một cái.

"Vậy tôi nhận, ngủ ngon."

Cậu vừa mang theo ý cười rời đi vừa cắn một miếng bên cạnh nửa dấu răng kia.

Vinh Tình đứng tại chỗ.

Một lát sau, anh bỗng nhiên hoàn hồn.

Không phải chứ!

Tại sao anh lại cắn một nửa đưa Lâm Kích???

Anh bị Tống Hiền lây bệnh?

Đây là hành động ngốc nghếch gì vậy?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Lâm Kích cắn quả táo kia một cái, anh đột nhiên che mặt.

A a a a a a!

Này, này khác chủ động tặng nụ hôn chỗ nào a a a a a!

Vinh Tình quả thực muốn tự cắn chết!

Không!

Cần phải cắn chó săn nhỏ chết trước!

Sau đó anh sẽ tự cắn chết!

Như vậy sẽ không có người nào biết đến chuyện ngốc nghếch anh từng làm!

A a a a a a!

Tại sao?

Trong đầu papa vừa rồi bị nước vô sao?!

Vinh Tình che mặt hít một hơi thật sâu.

Việc đã đến nước này, ngoại trừ cắn chết người thì hoàn toàn không có biện pháp tốt hơn sao!

Một luồng gió lạnh thổi từ ngoài cửa tới, Vinh Tình theo bản năng đóng cửa lại.

Anh cúi đầu liếc nhìn nửa quả táo còn chưa gặm xong trong tay, còn có khăn quàng cổ vô cùng ấm áp dễ chịu trên cổ.

Tốt!

Mình biết rồi!

Đều là lỗi của quả táo này!

1

Tao cắn chết mày!

Vinh Tình hung dữ cắn quả táo một cái.

Vẻ mặt hung dữ, hành động cũng hung ác, có thể nói là điển hình của người cá mập!

...., ai, đừng nói nữa.

Quả táo này lại ăn rất ngon.

Vinh Tình cắn một cái.

Rất ngọt còn giòn.

Anh quay trở về trong phòng.

Nói tiếp, nếu chó săn nhỏ đưa quà Giáng sinh cho anh vậy thì ngày mai là lễ Giáng sinh rồi, có phải nên tặng quà lại cho cậu ấy không?

Từ tiểu khu của Vinh Tình đi ra, tâm tình Lâm Kích rất tốt.

Cậu đang gửi tin nhắn cho anh mình.

Tuy rằng từ nhỏ cậu đã xa nhà nhưng mà Lâm Kích vẫn rất coi trọng người nhà luôn quan tâm đến mình.

Nói ví dụ như hiện tại, cậu đã nói cho Lâm Việt chuyện bản thân đang theo đuổi Vinh Tình.

Trước tiên giải quyết anh cậu xong, anh cậu tất nhiên sẽ giúp cậu giải quyết chuyện thứ hai.

Lâm Kích đánh bàn tính trong lòng.

Ngược lại là Lâm Việt, sau khi nhận được tin nhắn anh giật mình!

Anh nghiêng đầu, người đàn ông bên cạnh dường như đang xem ti vi liền quay đầu lại nhìn anh.

"Làm sao vậy?"

Lâm Việt vừa mở miệng, đôi mắt liếc nhìn người đàn ông một cái.

"Diêm Tranh, bệnh cũ của anh lại tái phát?"

Vừa rồi rõ ràng còn đang chăm chú xem ti vi, bây giờ anh vừa liếc mắt một cái tên này đã biết nhìn qua?

Diêm Tranh cười khẽ một tiếng, cầm tay anh lên hôn.

"Bị em phát hiện? Không sao, qua hai ngày là tốt."

Hắn chỉ là tạm thời không có cảm giác an toàn thôi, chỉ cần Lâm Việt luôn luôn bên cạnh hắn tất nhiên là sẽ tốt rồi.

"Tại sao bỗng nhiên lại tái phát?"

Lâm Việt thuận theo tay hắn dựa vào trong ngực hắn ngồi xuống, gần đây bản thân ngoại trừ công việc thì bình thường bên cạnh cũng không có những người khác mà?

Cảm xúc của người này không nên cao như thế mới đúng chứ?

Tại sao lại bắt đầu không có cảm giác an toàn?

"Không có gì, là tin nhắn của Lâm Kích sao?"

Diêm Tranh bình tĩnh ôm người trong ngực chặt hơn, hắn ngậm lấy ý cười nói, đáy mắt lại có một chút phiền chán.

Luôn là như vậy.

Luôn không ngừng có người muốn cướp đi sự chú ý của Lâm Việt với hắn.

Rốt cuộc lúc nào thì trong mắt Lâm Việt mới có thể chỉ có một mình hắn?

Lâm Việt vỗ vỗ tay hắn, ánh mắt người sau lưng dịu xuống một cách thần kỳ.

"Đúng vậy, nó nhắn tin cho em nói muốn theo đuổi tổng tài Vinh thị."

Nói xong Lâm Việt nhịn không được thở dài một hơi.

Anh cũng không có ý kiến gì, chỉ là, tổng tài Vinh thị?

Nghe thấy là biết không phải người bình thường.

Diêm Tranh vuốt ngón tay anh, ngược lại có hơi không hiểu.

"Cái này có gì mà thở dài? Không phải chúng ta đã sớm biết sao?"

"Đã sớm biết?"

Lâm Việt quay đầu lại nhìn hắn.

Biết vào lúc nào?

Làm sao anh không biết?

Diêm Tranh cười cười, hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo của anh một cái.

"Em không thấy hot search sao? Anh nhớ đã lên hot search rất nhiều lần."

Lâm Việt hơi run rẩy, sau đó buồn bực.

"Cuối năm quá bận rộn, em nào có nhiều thời gian như vậy."

Vừa đến cuối năm việc trong công ty anh nhiều đến mức hận không thể phân thân làm hai đi làm, điện thoại ngoài chức năng gọi điện ra thì anh căn bản rất ít khi đụng vào.

Diêm Tranh tất nhiên cũng biết.

Vậy nên gần đây hắn càng ngày càng dính người.

Hắn hôn lên mí mắt Lâm Việt một cái rồi cầm điện thoại của mình.

"Anh có lưu lại, em có thể xem thử. Nhưng mà anh cảm thấy em không cần lo lắng đâu."

Hắn mở video và ảnh chụp màn hình lúc trước, trong đó bao gồm một màn Vinh Tình ra mặt vì Lâm Kích.

"Hả? Lại là người này?"

Lâm Việt mở video ra, lập tức sửng sốt.

"Em biết người này?"

Trong lòng Diêm Tranh nhanh chóng xuất hiện chút đề phòng.

"Nên nói sao nhỉ?"

Lâm Việt suy nghĩ một lát, "Chỉ có thể nói là có biết đi, hầu hết những người như chúng ta đều sẽ biết một chút, nhưng mà bình thường thì không tiếp xúc nhiều."

Nhưng mà nghĩ lại anh hơi buồn bực.

"Em chưa từng nghe nói Vinh Tình này thích đàn ông mà?"

Lâm Kích theo đuổi người này thật sự không có vấn đề chứ?

"Chưa từng nghe nói không có nghĩa là sẽ không thích, không phải sao?"

Diêm Tranh thả lỏng đề phòng, nếu trước đây Lâm Việt chưa từng nghe nói Vinh Tình thích đàn ông vậy tất nhiên là không có uy hiếp.

"Cái này ngược lại cũng đúng."

Lâm Việt gật đầu, đúng là như thế.

"Nhưng mà nói đi nói lại thì người Lâm Kí.ch thích là người đó sao? Vậy hẳn là không dễ theo đuổi nhỉ?"

Anh bỗng nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, vẻ mặt vặn vẹo.

"Lúc trước Lâm Kích nói muốn người khác thích mình sẽ không phải là đang nói Vinh Tình chứ?"

Không thể nào?

Hẳn là không phải?

Anh cười mỉa hai tiếng, trong lòng mình cũng cảm thấy....

Mẹ nó!

Không phải Vinh Tình thì còn có thể là ai?

Tên nhóc thúi Lâm Kích này! Thích ai không thích! Lại đi thích Vinh Tình???

Nhân vật như Vinh Tình rồi còn thêm Vinh thị khổng lồ, người ta còn có thể để ý đến Lâm Kích sao?

Tại sao ánh mắt của tên nhóc thúi này lại tốt như vậy!

Lâm Việt yên lặng ôm ngực té vào lồng ngực người phía sau.

Quá gian nan, chức vụ anh trai này của anh quá khó làm.

Nhưng mà cho dù là Vinh Tình gả hay là Lâm Kích gả thì anh cũng không chuẩn bị nổi sính lễ đâu!

Đặc biệt là khi anh nhìn thấy Vinh Tình lấy gara tư nhân của mình ra trên cuộc họp hàng năm, vừa nhìn thấy cái gara giá trị liên thành kia anh càng không thở nổi.

Thật sự là muốn mạng già của anh rồi!

"Làm sao vậy?"

Diêm Tranh vội vàng vuốt ngực giúp anh.

Vẻ mặt Lâm Việt rầu rĩ, "Anh nói xem, em có phải nên tăng ca thêm giờ không, bằng không thì sau này tên nhóc thúi đó không có tiền kết hôn thì phải làm sao bây giờ đây?"

Anh tưởng rằng bản thân kiếm đủ nhiều rồi nhưng mà không ngờ ánh mắt của tên nhóc khốn kiếp đó lại cao như vậy!

....?

Diêm Tranh từ từ đánh ra một cái dấu hỏi.

Hắn nở một nụ cười cực kỳ cứng nhắc sau lưng Lâm Việt, dùng hết sức che giấu cảm xúc của mình.

"Không sao, không phải ba mẹ vẫn luôn đợi Lâm Kích diễn không được thì quay về thừa kế gia sản sao? Đến lúc em ấy muốn kết hôn thì để em ấy thuận tiện quay về thừa kế gia sản là được rồi." Hắn dừng một chút rồi nói thêm, "Đúng lúc môn đăng hộ đối với Vinh Tình, không phải sao?"

Lâm Việt hơi ngạc nhiên với đề nghị này của hắn, thế nhưng suy nghĩ xong lại cảm thấy hình như không có vấn đề gì cả?

"Anh nói rất đúng, nhưng mà Lâm Kích có nguyện ý không thì khó nói lắm."

Tên nhóc thúi kia bỏ nhà đi nhiều năm như vậy không phải là do không muốn quay về thừa kế gia sản sao?

Ai.

Nhưng mà anh cũng không muốn thừa kế gia sản này.

Tùy tiện làm một công ty nhỏ cũng được nhưng thừa kế gia sản lại quá phiền não rồi.

Ở bên kia Trái đất.

Hai người phụ nữ cùng hắt xì một cái.

Sau đó tiếp tục cùng nhau cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình.

Rất lâu sau hai người cùng đen mặt.

"Bọn họ có gửi tin nhắn không?" Người phụ nữ lớn tuổi hỏi.

"Không có!" Một người phụ nữ khác tức giận nói, "Mẹ thì sao?"

Người phụ nữ lớn tuổi cũng trầm mặc, "Cũng không có!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức mắng to.

"Con trai thúi!"

"Em trai thúi!"

~~~~

Sau 77 chương thì cũng biết được tên anh rể của Lâm Kích. Đồng thời chúc mừng cho bạn trẻ chó săn nhỏ của chúng ta đã bắt đầu lên kế hoạch rinh người về nhà =)))

À mà không ngờ là cái truyện đầy những bá tổng trẻ trâu này lại có nhiều người đọc như vậy, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình từ trước đến giờ❤️❤️

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi