XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Cho dù mắng em trai cùng con trai thúi thì cũng vô dụng.

Hai người trách móc một hồi lâu, cuối cùng vẫn còn tức giận.

Người phụ nữ lớn tuổi cũng chính mẹ Lâm nhìn con gái mình, bà bĩu môi nói thầm.

"Thằng nhóc thúi này có chuyện gì cũng không biết nhắn tin một cái cho mẹ và chị sao? Ngày hôm nay lại là lễ giáng sinh nữa."

Lâm Ôn cũng rất buồn bực.

"Rốt cuộc em trai thúi đang làm gì vậy, lâu như thế rồi cũng không liên lạc với hai mẹ con mình."

"Ai, từ lúc em trai con bắt đầu đi làm diễn viên thì không còn đáng yêu tí nào. Rõ ràng trước đây còn kêu mẹ rất đáng yêu."

Mẹ Lâm thở dài thở ngắn.

Không nên.

Lúc trước bà không nên tham lam, nghĩ đến lúc còn nhỏ Lâm Kích đáng yêu như vậy hẳn là phải chụp cho nó một bộ ảnh làm kỷ niệm.

Quay đầu lại, nhóc đáng yêu đâu không thấy bà ngược lại còn thu được một đứa con trai ngoan!

Ngay cả một lời chúc đêm Giáng sinh cũng không có!

Thổn thức!

Sớm biết như vậy, còn không bằng bà ở nhà chụp hình cho Lâm Kích!

Tuy rằng chụp không bằng TV nhưng mà đáng yêu!

Lâm Ôn cũng thở dài thở ngắn.

"Không được, mẹ thật là không có tiền đồ, ba cũng vậy, hai người quá vô dụng nên tiểu Kích căn bản không liên lạc với hai người, đều là lỗi lúc trước của hai người, nói cái gì mà tiểu Kích vào giới giải trí lăn lộn thì sẽ xem như không có đứa con trai là nó!"

Làm hại một đứa em trai đáng yêu của cô!

Cứ như vậy mà không còn!

Chân dài tự bỏ chạy!

Sắc mặt mẹ Lâm cứng đờ, càng buồn bực thêm.

"Mẹ chỉ, mẹ chỉ là nói nhảm! Ai biết nó lại tin như vậy đâu!"

Sao có thể không thừa nhận một đứa con trai đáng yêu như thế? Tên nhóc thúi này cũng không nghĩ lại!

"Con không quản nữa, con không thể ở lại thành phố không có mùi của tiểu Kích, không khí nơi này quá bẩn thỉu con muốn về nước!"

Lâm Ôn bỗng nhiên kiên định đứng dậy!

"A? Con muốn về nước? Vậy con mặc kệ bản thiết kế bên đây sao?"

Mẹ Lâm vừa nghe được liền hỏi ra miệng, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Nếu như vậy, có phải là bà cũng nên về nước không? Dù sao bên kia cũng có cái chi nhánh!

1

Cùng lắm thì lại bay từ chi nhánh qua trụ sở chính là được rồi!

"Ở đâu cũng có thể làm bản thiết kế được, chừng nào có việc thì bay qua bên này không được sao? Mẹ, có phải mẹ lén lút mua căn hộ rồi không? Đưa con chìa khóa, con về nước ở."

Lâm Ôn nói làm là làm, lập tức lấy điện thoại gọi cho trợ lý đi đặt vé cho cô.

Trợ lý nghe xong nhanh chóng cúp điện thoại rồi nói tin tức tốt này cho tất cả mọi người biết, cả căn phòng lập tức truyền tới tiếng hoan hô vui mừng!

Nữ ma đầu kia cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à!

Bọn họ chấp nhận họp từ xa!

Công việc nhiều cũng không thành vấn đề! Chỉ cần không thấy gương mặt kia của cô là được!

"Tại sao con biết mẹ mua căn hộ?"

Mẹ Lâm giật mình trong lòng, vốn đang định thề thốt phủ nhận thì thấy con gái lấy ra một tờ hóa đơn, bà lập tức buồn bực.

Rõ ràng là bà đã kêu Jonas lén về nước mua giúp rồi, tại sao Tiểu Ôn lại biết?

"Mẹ, những lần mẹ mua vé máy bay xong liền thủ tiên con đều biết hết, được không? Jonas là người của con, chừng nào thì mẹ mới có thể nhớ kỹ? Y vốn là trợ lý của con, chỉ là tạm thời cho mẹ mượn dùng mà thôi, ok?"

Đặt vé xong, Lâm Ôn lập tức ghét bỏ mẹ mình.

Cô rất bận rộn, trước giai đoạn thiết kế căn bản không đi được.

Đâu giống như mẹ của cô, căn hộ cũng mua xong, chỗ ở của tiểu Kích cũng biết được, vé máy bay cũng đặt trước nhiều lần, nghe nói nhà hàng cũng đặt ở vị trí thật tốt nhưng kết quả cuối cùng lại không có bay về.

Chậc, cũng bởi vì như vậy nên đến bây giờ em trai mới không liên lạc với cô!

Chắc chắn em trai tưởng rằng bọn họ thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ!

Mẹ Lâm thấy cô bắt đầu thu dọn hành lý thì hoảng rồi.

"Con gái lớn! Con gái lớn, con đừng như vậy! Con đi thì mẹ phải làm sao bây giờ?"

Một mình bà không sống nổi đâu!

".... Mẹ thử gọi một tiếng con gái lớn thử xem?"

Trên trán Lâm Ôn nổi gân xanh, người mẹ không đáng tin này rốt cuộc là từ đâu tới vậy?

Là ai chăm ai đây!

Mẹ Lâm hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói.

"Không gọi thì không gọi."

Rõ ràng lúc còn nhỏ rất thích bé gọi là con gái lớn, bây giờ lại không cho gọi nữa, ai, đau lòng.

"Mẹ yên tâm, đợi lát nữa con gọi điện thoại cho ông già kêu ông ấy tới đón mẹ."

Người phụ nữ này sao có thể một mình sinh tồn được?

Đương nhiên là gọi cho chồng bà đến đón!

"A? Mẹ không chịu!"

Mẹ Lâm nghe được thì lớn tiếng từ chối.

"Mẹ còn đang cãi nhau với ông ấy!"

Bà mới không muốn gặp người đàn ông kia!

Bọn họ đang chiến tranh lạnh!

Đang cãi nhau! Ông ấy không xin lỗi trước thì bà sẽ không gặp mặt ông ấy!

"Không sao, quay về con sẽ kêu ông ấy đưa hoa hồng đưa nhẫn cho mẹ rồi dẫn mẹ đi ăn bữa tối dưới ánh nến, còn con." Cô dừng một chút, cười hì hì, "Con về nước xem phim truyền hình đang hot của em trai, sau đó mang em trai đi ăn bữa tiệc lớn, ha ha ha."

Không sai!

Đắc ý!

Mẹ Lâm nghe xong thì không chịu.

"Mẹ cũng muốn đi!"

Dựa vào cái gì con gái lớn được đi!

Bà cũng muốn đi!

Lâm Ôn quay đầu nhìn bà, để lộ nụ cười tươi rói.

"Mẹ đừng quên mẹ tới chỗ em trai nhưng hai người vẫn đang là người không liên quan đã cắt đứt quan hệ."

Lúc trước cô đã khuyên bọn họ đừng làm nhưng chết sống không chịu nghe, bây giờ tốt rồi, mắt thấy sự nghiệp của em trai muốn đi lên, hai vợ chồng này không cố gắng quay về động viên người ta mà hai người bọn họ lại còn cãi nhau!

Lại làm tiếp thì con trai cũng không còn!

Nhưng mà nói đi nói lại, quay về phải kiếm Lâm Việt hỏi thăm tình hình trước.

Thuận tiện đến thăm nó cùng với người đàn ông của nó, không biết thằng nhóc này với người đàn ông đó sống thế nào rồi?

Người đàn ông đó nhìn là biết nguy hiểm.

Ngày hôm sau, đúng lúc là lễ Giáng sinh.

Giống như thành phố lớn Vinh Tình ở, nhiều người trẻ tuổi đến kiếm sống nên rất nhiều cửa hàng lớn cũng sẽ trang trí trong lễ Giáng sinh để tạo nên không khí ngày lễ.

Khắp nơi đều có thể thấy được những cây thông noel bằng nhiều chất liệu khác nhau, nhiều đồ trang trí muôn hình muôn vẻ trên cửa sổ, ngay cả hàng cây xanh hai bên đường cũng được bao phủ bởi những dải đèn đẹp mắt, kèm theo tiếng chuông leng keng từ đâu truyền tới, bầu không khí ngày lễ càng rộn ràng.

Trong không khí ngày lễ như này Vinh Tình đang đứng trong một công trường, hiếm thấy mà mặc quần áo bình thường đội thêm nón an toàn, đang nói chuyện gì đó cùng một vị chủ thầu.

Ở trước mặt anh là một gốc cây đại thụ khổng lồ.

Mới vừa mua.

Tốn không ít tiền.

Rất thích hợp làm cây thông noel.

Sau khi Vinh Tình cùng chủ thầu thương lượng xong nên bố trí cái cây này như thế thì mới ung dung về nhà thay quần áo khác.

Ngày hôm qua Lâm Kích đã nhắc nhở anh!

Đêm Giáng sinh!

Sau đó tất nhiên chính là lễ Giáng sinh rồi!

Vinh Tình đau xót nghĩ về bản thân.

Cho đến giờ anh vậy mà chưa hề nghĩ tới phương pháp dùng tiền kiểu này!

Ngày lễ!

Nghỉ lễ!

Nên phải làm tiệc rượu!

Thuận tiện còn có thể khoe khoang nhiều căn hộ giàu sang của anh!

Có phải cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt vời không?

Vinh Tình suy nghĩ trong lòng rồi bắt đầu lấy điện thoại ra hẹn người.

Phân đội máy kiếm tiền vô tình.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang mời "Bao Tô Công*" tham gia cuộc trò chuyện.

(*Một thuật ngữ tiếng Quảng Đông, là thuật ngữ được sử dụng bởi những người cho thuê nhà là nam, và nó có nghĩa là chủ nhà nam trong tiếng Quan Thoại.)

Bao Tô Công đã bị chủ nhóm đổi biệt danh thành "Ông chủ Mục sung sướng".

Cao tổng nhỏ than thở: [...., tại sao biệt danh của hắn không giống biệt danh của bọn tôi?"

Vinh Tình đây là kỳ thị?

Hơn nữa ông chủ Mục này là ai?

Hắn còn tưởng rằng cái nhóm này sẽ không có người thứ ba nào vào nữa?

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Bởi vì hắn có hơn 100 căn hộ để đi thu tiền thuê nhà! Không giống như các cậu, người ta rất sung sướng.]

Má nó mà không giống nhau!

Hơn 100 căn hộ?

Cao Gia Hiên chợt nhớ tới, người này sẽ không phải là họ Mục chứ?

Vẻ mặt hắn như bị đau trứng.

Vinh Tình kéo họ Mục đó vào làm gì?

Hắn lại không nghe hiểu tiếng Quảng Đông!

Ông chủ Mục sung sướng: [Ồ? Là cậu à Vinh Tình? Cậu kéo tôi vào nhóm này làm gì vậy? Tôi còn rất nhiều nhóm gia đình khác nên có lẽ không trả lời tin nhắn nhanh lắm.]

....

Cao Gia Hiên trầm mặc một giây.

A, đúng rồi, họ Mục gõ chữ vẫn dùng tiếng Trung nên hắn vẫn có thể hiểu.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Không sao! Nhóm này của bọn tôi là nhóm vui vẻ! Thỉnh thoảng có chuyện vui vẻ nào thì mọi người cùng nhau chia sẻ! Nói ví dụ như đêm nay! Tới nhà của tôi không? Tôi mới vừa mua một gốc cây thông noel!]

Không sai!

Tâm trạng Vinh Tình rất tốt.

Sau đó anh suy nghĩ một lát rồi chụp một bức ảnh ở hiện trường.

Cao tổng nhỏ than thở: [...., tối nay đến mà bây giờ cậu mới hẹn? Hơn nữa bây giờ đã sắp đến trưa rồi, đến tối cái cây này của cậu sẽ không phải lừa bịp bọn tôi giống lúc trước chứ?]

Hừ!

Cậu mới lừa bịp!

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Cậu lo lắng cái gì, buổi tối cứ tới là được rồi, có tiền là có thể giải quyết được! Cậu còn lo lắng tôi không làm nổi?]

Không phải chỉ là thời gian khẩn cấp sao?

Anh đã nói chuyện xong rồi!

Thêm giá gấp ba!

Bọn họ đã bảo đảm tất cả mọi thứ sẽ đúng chỗ trước năm giờ!

Ông chủ Mục sung sướng: [Oa, Vinh tổng thật là hào phóng nhưng mà tôi không được rồi, hôm nay tôi phải ăn cơm cùng dì và chị gái, trong nhà của tôi cũng làm cây giáng sinh, không về không được rồi.]

Hắn vừa nói vừa chụp một tấm hình gửi qua, trong phòng khách có một gốc cây thông noel đã trang trí xong, mà trong phòng khách đã chật kín người, liếc mắt nhìn thử thì không có một trăm cũng có tám mươi người, thật sự là một gia tộc lớn nhân khẩu thịnh vượng.

.... Được rồi!

Vinh Tình liếc mắt nhìn tấm hình kia, có hơi thổn thức.

Thiếu một Mục Thịnh cũng không có vấn đề gì!

Vẫn còn Tống Hiền cùng Cao Gia Hiên mà!

Tống Hiền vẫn không lên tiếng chợt ló đầu.

Tống Thái tử thê thảm: [A? Tối nay sao? Nhưng mà tối nay tôi muốn đi ăn tối cùng An tiểu thư, tôi không rảnh đâu. Nếu tôi không đi cha tôi có thể sẽ đánh chết tôi!"

Hắn hơi lắp bắp nói thêm một câu.

Tống Thái tử thê thảm: [Nhưng mà thật ra An tiểu thư cũng không tệ, con người cũng rất dịu dàng, vậy nên....]

Fu.ck!

Im miệng!

Ai thoát độc thân trước là chó!

Tống ngu ngốc ăn tuyệt chiêu của papa đi!

Vinh Tình mặt không cảm xúc ấn phím.

Chủ nhóm đã cấm nói Tống Thái tử thê thảm một tháng.

Cao tổng nhỏ than thở: [...., thật ra tôi cũng không rảnh, hôm nay tôi phải tăng ca ngay cả mì tôi cũng đã chuẩn bị xong.]

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [....]

Chủ nhóm đã cấm tất cả mọi người phát biểu.

Cao Gia Hiên mặt không cảm xúc nhìn một lát rồi bật cười.

Thôi, dù sao chắc chắn không liên quan gì đến hắn.

Đầu năm nay tất cả mọi người đều đón lễ giáng sinh giống như lễ tình nhân, chắc chắn Vinh Tình không phải vì bọn họ mới làm.

Vừa nghĩ hotsearch cách đây không lâu, Cao Gia Hiên cười ha ha hai tiếng, tiếp tục đội đôi mắt đen thui làm việc.

Nhanh lên, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đã có Vinh Tình giúp đỡ, bây giờ hắn cách lão già đáng chết kia không còn xa.

Ánh mắt Vinh Tình đờ đẫn.

Anh từ từ cúi đầu nhìn điện thoại.

Rồi từ từ ngẩng đầu nhìn công trình mênh mông trước mặt.

Anh bỗng nhiên sáng dạ ra.

Vậy nên nếu như bây giờ anh chỉ mời một mình Lâm Kích đến, thì có phải anh sẽ giống kiểu bá tổng vung tiền như rác vì người đẹp không?

....

Fu.ck!

Nghĩ thế làm anh không biết rốt cuộc nên mời Lâm Kích tới hay không đây?

Nhưng mà nếu không mời!

Vậy không phải sắp xếp của anh đều uổng phí à!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi