XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Để papa tập trung nhìn lại lần nữa.

Vinh Tình dụi mắt, sau đó cẩn thận xem tin nhắn lần nữa.

.... Fu.ck?

Tại sao, tại sao vẫn như vậy?

Anh nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, hít một hơi thật sâu.

Tại sao lại có chuyện như vậy?

Không phải chứ, giới nhà giàu quá loạn rồi!

Đây là chuyện gì vậy!

Quá thẹn thùng!

Hành động này quá xấu hổ đi?

Lão Cao tổng sao lại càng già càng dẻo dai như thế sao? Sao thủ đoạn lại cợt nhả như vậy?

Sao trước đây lại không nhìn ra ông lão này có khả năng "Làm" như thế!

Không phải, mấu chốt chính là Cao tổng nhỏ cũng có thể nhịn cái này sao?

Đây chính là công khai đội nón xanh cho Cao tổng nhỏ.

Mấy người khác trong nhóm cũng bị tin nhắn khủng khiếp của Cao Gia Hiên làm cho sợ hãi đến mức ồn ào ngoi lên.

Phân đội máy kiếm tiền vô tình.

Tống Thái tử thê thảm: [....? Cao tổng nhỏ cậu đang nói đùa sao?]

Ông chủ Mục sung sướng: [Hẳn là đùa giỡn rồi, sao có khả năng được, hành động cha đội nón xanh cho con trai này sao người bình thường có thể làm ra được?]

Cao Gia Hiên liếc mắt nhìn tin nhắn, hoàn toàn có thể hiểu được tại sao đám người này lại khiếp sợ như thế.

Nếu không phải hắn thành công thu phục thư ký bên cạnh ông già thì hắn cũng không biết được ông già còn có thể làm được chuyện như vậy.

Nói đến đây, vẫn là do hắn xem thường trình độ không biết xấu hổ của ông già.

Cao tổng nhỏ than thở: [Không đùa giỡn, ông già dám làm thì tôi dám nói.]

Dù sao người mất mặt cũng không phải hắn, ông già kia còn không biết xấu hổ thì hắn để lại mặt mũi cho ông ấy làm gì?

Tống Thái tử thê thảm: [...., bổ sung kiến thức.]

Ông chủ Mục sung sướng: [...., tôi cũng vậy.]

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [...., giới nhà giàu thật loạn.]

Cao tổng nhỏ than thở: [? Cậu không phải nhà giàu à?]

Tống Thái tử thê thảm: [? Cậu không phải nhà giàu à?]

Ông chủ Mục sung sướng: [? Cậu không phải nhà giàu à?]

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Há, nhà của cậu thật loạn.]

Vinh Tình chậc một tiếng.

Aiz, không phải chỉ nói một câu thôi à, sao cứ níu anh không tha, lẽ nào trọng điểm không phải là chuyện của Cao tổng nhỏ sao?

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Trước tiên đừng để ý mấy cái này có được không, nói chuyện khác đi, vậy ngày mai chúng ta có đi không? Có cần giúp cậu làm chút gì hay không? Đập phá là nghề của tôi đó!]

Tống Thái tử thê thảm: [Đúng vậy, cần giúp một tay không? Tuy rằng xem mắt thất bại nhưng mà cha tôi vẫn cho tôi chút quyền hạn, bây giờ tôi cũng có thể đánh được rồi."

Ông chủ Mục sung sướng: [Tôi cũng rất giỏi đập phá, tôi là đại ca của Tây Long Khẩu,có rất nhiều đàn em, cậu muốn người như thế nào chỗ tôi cũng có.]

Cao tổng nhỏ than thở: [...., làm gì vậy, mấy cậu định đến đánh nhau sao?]

Cao Gia Hiên có chút dở khóc dở cười nhìn tin nhắn, lẽ nào đám người này cho rằng bản thân tới đây đập phá thật sao?

Còn có ông chủ Mục, phong cách này của cậu hình như không đúng lắm, đại ca Tây Long Khẩu là cái gì? Có rất nhiều đàn em lại là ý gì? Chẳng lẽ Mục gia nhà cậu đổi từ đen thành trắng sao?

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Aiz da, giúp bạn bè sao có thể gọi là đánh nhau được? Cái này gọi là chính nghĩa! Cậu nói có đúng không ông chủ Mục?]

Ông chủ Mục sung sướng: [Không sai, Vinh tổng không hổ danh là Vinh tổng, nói chuyện rất có văn hóa, chuyện của bạn bè sao có thể gọi là đánh nhau được? Cao tổng nhỏ yên tâm, nếu như thiếu người thật thì cậu nói thẳng một tiếng, mấy anh em kia của tôi sẽ lập tức xuất hiện.]

Mặc dù có chút dở khóc dở cười nhưng nói thật là trong lòng Cao Gia Hiên đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn đọc tin nhắn lại mấy lần, bỗng nhiên cảm thấy quen biết Vinh Tình cũng không phải không có chỗ tốt nào.

Ít nhất vào những lúc như thế này, mấy người trong nhóm nhỏ nhìn có vẻ không đáng tin cậy này đều ủng hộ hắn.

Chứ không phải giống như ông già, tuổi đã cao nhưng còn có thể làm ra loại chuyện khiến người khác chán ghét như thế.

Cao tổng nhỏ than thở: [Không cần đâu, nhưng mà đến lúc đó mấy cậu cũng có thể tới xem kịch một lát, ông già coi mọi chuyện mình làm đều là áo trời không kẽ hở*, tôi ngược lại muốn để mấy cậu xem thử vẻ mặt bị bại lộ của ổng.]

(*Chỉ những kế hoạch cực kỳ nghiêm ngặt, không hề có bất kỳ sai sót thiếu sót nào cả.)

Dù sao là ông già không biết xấu hổ, hắn cũng thấy không sao.

Vinh Tình cẩn thận xem kỹ câu nói này, vậy mà nhìn ra được mấy phần thổn thức.

Cao tổng nhỏ quá thảm, đúng là một người đàn ông thê thảm.

Nhưng mà nói như vậy, Cao tổng nhỏ đây là muốn vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn để rút kinh nghiệm thành công?

Nếu như vậy, chẳng phải việc đầu tư của papa thành công rồi sao?

Lại nói tiếp, hợp tác với Cao gia sao?

Để papa ngẫm lại xem có hạng mục nào thích hợp hay không.

Anh đang suy nghĩ thì thấy Lâm Kích gửi tin nhắn đến.

Ăn cơm? Cái này có hơi lãng phí thời gian, dù sao còn phải đi xem kịch, một màn kịch hấp dẫn như thế có lẽ đời này sẽ không có lần thứ hai đâu.

Vinh Tình nghiêm túc từ chối.

Lâm Kích bị từ chối lại sững sờ, cậu có chút không dám tin mình đây là bị Vinh Tình từ chối?

Một giây sau, Vinh Tình lập tức gửi tin nhắn qua.

Vinh Tình: [Ngày mai tôi không rảnh! Có một vở kịch lớn chờ tôi đến ủng hộ!]

Lâm Kích: [Kịch lớn gì cơ?]

Vinh Tình: [Bị ép làm gái! Chuyện xưa không muốn để người khác biết của nhà giàu! Cha ruột cưỡng ép con trai mình lấy tình nhân! Đứa con trong bụng cô dâu chính là em trai ruột của mình!]

Lâm Kích:....?

Cậu cẩn thận xem kỹ câu nói này, chợt cảm thấy lượng thông tin có hơi lớn.

Lâm Kích: [Nhà nào mà lại có thể làm được như vậy?]

Vinh Tình: [Aiz, ngoài Cao gia ra thì còn có thể là ai?]

Lâm Kích: [Chính là nhà của Cao tổng nhỏ mà anh nói muốn đăng cơ làm vua thì trước tiên cần phải vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn lúc trước sao?]

Vinh Tình: [Ei! Trí nhớ tốt! Chính là hắn! Tôi vốn tưởng rằng hắn phải vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đã đủ thảm rồi, không nghĩ tới hắn còn có thể thảm hơn, tôi được bổ sung kiến thức rồi."

Lâm Kích không nhịn được nói một câu trong lòng.

Tôi cũng được bổ sung kiến thức.

Vinh Tình thành công từ chối lời mời của chó săn nhỏ, sáng hôm sau anh đã đi thẳng đến thẩm mỹ viện thường tới, nâng toàn bộ khí sắc khuôn mặt lên ba độ!

Giỡn gì chứ!

Hôm nay anh phải đi chống đỡ màn kịch này!

Không ngăn nắp xinh đẹp một chút thì làm sao có thể làm được?

Sau khi trang điểm tỉ mỉ xong, Vinh Tình tiện đường lái xe đi tìm Tống Hiền trước.

Tống Hiền nhìn thấy mặt anh thì lập tức khiếp sợ.

"Sao khí sắc của cậu lại tốt như vậy?"

Hắn sờ mặt của mình, trong lòng lập tức không cân bằng.

Rõ ràng hắn mới là người mới hai mươi tuổi! Không phải Vinh Tình đã hai mươi bảy rồi sao?

Tại sao người này không già đi một chút nào vậy!

Vinh Tình nghe được thì lập tức đắc ý.

Ha, lẽ nào papa lại nói cho cậu biết thật ra papa đã đi spa trước sao?

Tất nhiên không thể!

"Không có gì, tôi trời sinh đã có nền tảng tốt."

Vẻ mặt Vinh Tình bình tĩnh nói dóc, dù sao Tống Hiền cũng không thấy được!

Vậy chuyện này có gì khác sự thật đâu!

Tống Hiền cắn răng.

Hừ!

Chắc chắn là vì gần đây hắn thất tình cho nên mới tiều tụy không sánh bằng Vinh Tình!

Chỉ cần chờ hắn tốt lên, Vinh Tình chắc chắn không sánh bằng hắn!

Dù sao hắn còn trẻ!

Hai người gặp mặt xong thì đi thẳng đến khách sạn ghi trên thiệp mời.

Nhân tiện nhắc luôn, khách sạn này thuộc sở hữu của Cao gia, lão Cao tổng đúng là người keo kiệt không biết xấu hổ!

Đến nơi, Vinh Tình liếc mắt liền nhìn thấy Cao Gia Hiên mặc một cây đen đang đứng ở cửa tiếp khách.

Vừa nhìn là biết bộ vest trên người có vẻ đắt tiền, bảng tên nhỏ của chú rể còn nạm kim cương sáng lấp lánh.

Tên nhóc này hôm nay ăn mặc rất ngầu, chỉ tiếc là trên đầu quá xanh, xanh biếc như đang phát sáng, ảnh hưởng tới sắc đẹp của hắn!

Cao Gia Hiên cũng nhìn thấy hai người bọn họ, vẻ mặt vốn miễn cưỡng lập tức để lộ chút ý cười.

Tuy rằng cái tên Vinh Tình này luôn thích làm người khác tổn thương, miệng cứ nói chuyện từ sáng đến tối còn thích cấm người khác nói, lại còn có tiền đến mức đánh không lại thì có thể bốc phét, khuyết điểm nhiều không đếm hết, nhưng mà hôm nay tên này lại đến đây chống đỡ màn kịch này, hắn lập tức quyết định —— tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng.

Ai bảo cho dù hắn đánh thắng được ông già thì cũng không có tiền bằng Vinh Tình.

"Mấy cậu tới rồi, cái bàn có tầm nhìn tốt nhất bên trong chính là vị trí tôi cố ý để dành cho mấy cậu đấy."

Cao Gia Hiên quanh minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trực tiếp ra hiệu cho Vinh Tình.

Vinh Tình quyết đoán giơ ngón tay cái.

Quá được luôn người anh em, thoải mái!

Rất thích phong cách này của cậu.

Tống Hiền nhìn xung quanh một lượt.

"Cô dâu đâu? Cô ta không ra tiếp khách sao?"

Không nói cái này thì tốt, vừa nhắc tới cái này sắc mặt Cao Gia Hiên đen kịt như đáy nồi.

"À, cô ta? Ông già ân cần, có lẽ nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng người ta nên đang nói với người khác chuyện phải cẩn thận rồi."

Về phần lời nói hay là hành động thì hắn không quan tâm, ngay cả chuyện để tình nhân kết hôn cùng con trai ông già còn có thể làm được thì có cái gì không dám làm?

Dù sao bọn họ thích làm gì thì làm, hắn đã sớm gắn camera trong phòng nghỉ ngơi rồi, chỉ cần ông già dám làm chuyện không biết xấu hổ gì thì hắn lập tức trở mặt.

Tống Hiền hơi dừng lại, hoang mang nhìn Vinh Tình.

Vinh Tình bình tĩnh vỗ vai hắn.

"Bớt nói, lo xem kịch đi."

Anh lấy ra một bao tiền lì xì kín đáo đưa cho Cao Gia Hiên.

"Tuy rằng cậu không phải kết hôn thật nhưng mà cho cậu bao lì xì để an ủi, nhớ phát huy tốt, cố lên!"

Anh vẫn đang chờ xem kịch vui đây!

Cao Gia Hiên nhận lấy bóp bóp, rất mỏng, hình như là một tấm danh thiếp?

Vinh Tình đưa danh thiếp cho hắn làm gì? Hắn buồn bực nghĩ.

Vinh Tình dẫn theo Tống Hiền đi vào, yên lặng khen ngợi Cao Gia Hiên trong lòng.

Rất tốt, người anh em này thật sự rất nghĩa khí.

Vị trí này chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy bên trên xảy ra cái gì, có thể nói là ghế khán giả tốt nhất.

Anh lại quan sát xung quanh một lát.

Khá lắm.

Ông già Cao gia thật trâu bò, anh chỉ liếc nhìn một cái đã thấy hầu hết những người từng gặp nhau cuối năm cơ bản đều ở chỗ này.

Còn có chuẩn bị đến tết phải gặp cũng cơ bản đầy đủ.

Làm lớn như vậy!

Vinh Tình không nhịn được líu lưỡi, yên lặng thắp nến cho ông già Cao trong lòng.

A di đà phật, làm lớn như vậy sợ là rất khó kết thúc!

Đợi không quá lâu, Cao Gia Hiên đã từ ngoài cửa đi vào, Vinh Tình lập tức nhìn thấy.

Yes sir, trò hay sắp mở màn rồi?

MC đi ra theo, cười híp mắt nói vài câu mở màn, âm nhạc sôi động đúng lúc vang lên.

"Vậy thì bây giờ, mời chú rể cùng cô dâu tối nay của chúng ta lên sân khấu!"

Cao Gia Hiên đứng trên sân khấu không nhúc nhích.

Sau tấm rèm, ông Cao kéo tay cô dâu mặc áo cưới màu trắng, trên mặt nở nụ cười hớn hở bước ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ kia cũng không biết nên nói ông giống bố cô dâu hơn hay là giống chú rể nhiều hơn.

1

Nói chung ai cũng có thể nhìn ra mặt Cao Gia Hiên càng lúc càng đen hơn.

Lão Cao này!

Vinh Tình hít vào một ngụm khí lạnh!

Giết người còn moi cả tim!

MC người ta gọi chú rể dẫn cô dâu ra, ngay cả tiện nghi này ông cũng không từ bỏ sao?

Không biết xấu hổ!

Thật sự không biết xấu hổ!

Chẳng trách Cao Gia Hiên không nhịn được, anh là đàn ông mà cũng không nhịn được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi