XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

"Xảy ra chuyện gì?"

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Vinh Tình quay đầu lại.

Ồ? Công Tôn Tử Bạch? Còn có cháu của y là Công Tôn Bách.

"Tại sao mấy người cũng tới?"

Vinh Tình vừa nhìn bàn tiệc thì hiểu ngay, còn thật sự để tên nhà Công Tôn.

Cho nên đây rốt cuộc là do ông già Cao mời hay là do Cao tổng nhỏ tự mình mời người đây?

Tống Hiền ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích cho Công Tôn Tử Bạch.

"Chú Công Tôn, chắc chú không biết nhỉ, cô dâu đứng trên kia là tình nhân của Cao tổng lớn."

Công Tôn Tử Bạch mới vừa ngồi vững, biểu cảm trên mặt suýt nữa không giữ được.

Công Tôn Bách bên cạnh trải đời chưa sâu cũng suýt nữa kêu lên thành tiếng.

"Cái....?"

Cũng may cậu ta phản ứng rất nhanh, tự mình đè thấp âm thanh xuống.

Tống Hiền liếc mắt nhìn Vinh Tình.

Vinh Tình lườm một cái, nói cũng đã nói, nhìn anh làm cái gì.

Dù sao đợi lát nữa Cao tổng nhỏ cũng cần phải gây chuyện, nói cho bọn Công Tôn biết cũng được.

Nhìn vẻ mặt anh Tống Hiền lập tức như bị linh hồn nhiều chuyện nhập vào, vội vàng dựa sát lại, ngay cả vành mắt đen dưới mí mắt cũng không giấu được cảm xúc hưng phấn của hắn.

"Cao tổng nhỏ nói, ông già thối tha không biết xấu hổ để cho cậu ta lấy tình nhân đang mang thai của mình!"

"Shh ——!"

Công Tôn Bách hít một ngụm khí lạnh.

Chợt ánh mắt của cậu ta lấp lánh nhìn chằm chằm chú mình.

Thì ra xã hội mà chú gọi cậu ta đến va chạm lại có sự kiện lớn như vậy!

Bổ sung kiến thức!

Mặt Công Tôn Tử Bạch càng đen hơn.

Cái quái gì vậy!

Y hiếm khi nổi nóng trong lòng.

Y mang Công Tôn Bách đến trải đời chứ không phải để cho thằng nhóc này thấy mấy thứ như vậy!

Vinh Tình liếc mắt nhìn y.

"Bình tĩnh đừng nói, cậu xem Mục tổng người ta đi, một đại gia đình đều đến đây xem kịch. Hôm nay là ngày đăng cơ của Cao tổng nhỏ, chúng ta chỉ đến xem kịch vui là được, thật ra cậu có thể để cháu trai học cái này nhiều thêm chút cũng được."

Chà chà.

Một lần nữa anh cảm thấy có thể tùy tiện gọi Công Tôn Bách là cháu trai rất sảng khoái.

Không hổ là mình! Lăn lộn được một bối phận chung với Công Tôn Tử Bạch quá sung sướng!

Công Tôn Tử Bạch nhìn theo ngón tay anh.

Hay lắm.

Bàn bên cạnh có gần bốn thế hệ chung nhà đang ngồi, tất cả đều là họ hàng Mục gia.

Công Tôn Tử Bạch trầm mặc một lát.

"Nếu như nhìn cậu ta lên ngồi tất nhiên là tốt rồi."

Nhưng mà Mục gia đến một bàn người như thế, bọn họ không sợ lỗ sao?

Tặng tiền lì xì nhiều hay ít? Chẳng lẽ mình đang để ý nhầm chỗ sao?

Y suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì quay người nhìn chằm chằm Công Tôn Bách nhắc nhở.

"Nhìn thấy không? Sau này đừng học người ta làm lung tung bên ngoài, không cần con của cháu đến lật đổ cháu thì chú đã tự mình đánh gãy cái chân thứ ba của cháu trước rồi."

Hai chân Công Tôn Bách run rẩy, không hiểu sao lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Cậu ta vội vàng lắc đầu.

"Không đâu không đâu, chú, cháu nhớ kỹ gia huấn rồi."

Công Tôn Tử Bạch gật đầu.

"Vậy thì tốt, ngoan."

Trên sân khấu, Cao Gia Hiên lạnh lùng nhìn ông già dẫn theo tình nhân của mình đi đến bên cạnh, thậm chí người phụ nữ kia còn muốn giơ tay ra nắm tay hắn.

Cao Gia Hiên đứng tại chỗ, cười lạnh tránh né.

"Cứ đứng như vậy đi."

Cô dâu vừa thấy thái độ này của hắn thì vội vàng nhìn Cao tổng lớn bên cạnh.

Cao tổng lớn nhìn thấy thì nhíu mày.

Đến lúc này rồi mà thằng nhóc này còn muốn làm gì?

Trong lòng hận không thể mắng thằng nhóc này máu chó đầy đầu, trên mặt vẫn vui cười hớn hở như cũ.

"Sao vậy, con lớn như vậy rồi chẳng lẽ còn căng thẳng? Đừng lo lắng, nào nắm tay cô dâu của con đi, nên bắt đầu hôn lễ rồi."

Ông vừa nói vừa đưa tay cô dâu ra.

Vinh Tình ở phía dưới nhìn, cảm thán.

"Ông già này đúng là không biết xấu hổ, vẻ mặt Cao tổng nhỏ đã thối thành cái gì rồi mà ổng còn dám nói là cô dâu của cậu ta."

Tống Hiền ngồi bên cạnh cũng gật đầu.

Không phải chứ?

Công Tôn Tử Bạch ở bên cạnh sầm mặt.

"Có nghe thấy không? Cháu không được học cái này, cháu dám học chú sẽ đánh gãy hai chân cháu!"

Công Tôn Bách không hiểu sao lại cảm thấy sầu não.

Cậu ta vẫn muốn có đủ ba cái chân, làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy?

Hơn nữa chú nhỏ không thể mong đợi vào điểm tốt của cậu ta sao?

Cậu ta là người như thế nào chứ?

Cao Gia Hiên đứng trên sân khấu, hắn liếc mắt nhìn xuống dưới, xác định người có mặt mũi cơ bản đều ở đây thì hít một hơi thật sâu.

Tăng ca thêm lâu như vậy, cũng là lúc nên để ông già xem thành quả cố gắng của hắn.

Hắn nhếch miệng tạo thành một nụ cười hoàn hảo.

"Ba nói đùa rồi, lúc trước đã nói chỉ đùa một chút thôi, được rồi mau mang danh hiệu chú rể lên đi đừng để mẹ nhỏ tương lai của tôi chờ lâu, còn có đứa bé trong bụng cô ta cũng là em trai nhỉ? Ba càng già càng dẻo dai, đúng là khiến tôi ngưỡng mộ."

Hắn vừa mở miệng, mọi người đều ồ lên.

MC đứng trên sân khấu lắp bắp nửa ngày.

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô dâu cùng cha chú rể, lại nhìn người vốn là chú rể, MC không nhịn được xoay người lấy điện thoại ra điên cuồng gửi tin nhắn.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Lẽ nào gã mất trí nhớ?

Tại sao gã không biết có sắp xếp như thế?

"Ồ ồ ồ ah ah!"

Đôi mắt Vinh Tình cùng Tống Hiền sáng lên!

Trò hay mở màn!

Bàn của Mục gia bên cạnh không biết đã móc được hạt dưa từ chỗ nào, bắt đầu chế độ cắn điên cuồng.

Công Tôn Tử Bạch hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Công Tôn Bách.

Công Tôn Bách vội vàng nói, "Chú nhỏ yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không giống bọn họ!"

Cũng không phải chuyện này....

Thôi, trước tiên nhìn kỹ rồi hẵng nói sau.

Công Tôn Tử Bạch nhìn chằm chằm sân khấu.

Trên sân khấu.

Tâm trạng Cao Gia Hiên vui vẻ quan sát vẻ mặt dần biến sắc của ông già.

Ông già này đúng là lợi hại, từ trắng thành hồng đến đỏ rồi tới xanh cuối cùng là đen, tại sao hắn lại không biết ông già này từng đến Tứ Xuyên học cách đổi mặt vậy?

Xem ra sau này anh không cần phải trả tiền cấp dưỡng nữa nhỉ.

Dù ông già không còn công ty cũng có thể nuôi sống bản thân mình.

Cao tổng già hít sâu vài hơi rồi mới lạnh lùng nhìn đứa con bất hiếu trước mặt.

"Con đang đùa gì thế? Thiệp mời đều đã phát hết, mọi người cũng đã tới, có phải do năm ngoái con tăng ca ở công ty nhiều nên tinh thần không tốt không? Nếu vậy con không cần phải để ý đến mọi việc của công ty trong năm nay nữa."

Chậc, được nha ông già, uy hiếp tôi?

Cao Gia Hiên cười híp mắt phản bác.

"Chuyện của công ty có do tôi quản lý hay không hình như không tới lượt ba tính đâu?"

Cao tổng già sững sờ, ông lập tức nhíu chặt lông mày.

Thằng nhóc này có ý gì?

Nó tưởng rằng nó là cái thá gì?

Tiếng thảo luận bên dưới sân khấu dần dần vang lên, có người chưa hiểu tình hình không nhịn được hỏi thăm xung quanh.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Chỉ tham gia lễ cưới mà tại sao lại biến thành phim truyền hình máu chó rồi?

1

Cao tổng già không vui.

"Cao Gia Hiên, con lại quậy cái gì thế? Hôm nay là lễ cưới của con, không nên gây chuyện!"

Ông hung dữ trừng mắt nhìn Cao Gia Hiên, sau đó quay về phía sân khấu nở nụ cười.

"Xin lỗi mọi người, thằng nhóc này có chút mâu thuẫn với tôi hôm qua, lời vừa rồi đều là đùa giỡn thôi. Ông già như tôi đã lớn tuổi sao còn có thể làm bừa được, sau này công ty cũng là để lại cho nó nhưng không biết hôm nay bỗng nhiên lại quậy cái gì."

Cao Gia Hiên liếc nhìn ông.

Hoàn toàn không có dự định nhường cho ông ta một bậc thang.

"Có hơi xấu hổ nhưng mà tôi không hề quậy. Hôm nay tôi tới đây là muốn chính thức tuyên bố, tôi sẽ cắt đứt quan hệ ba con với người mà tôi vốn nên gọi là ba này, dù sao ông ta cũng có rất nhiều con trai, thêm một người như tôi cũng không nhiều mà thiếu đi tôi cũng không tính là ít."

Cao Gia Hiên nói xong thì nở nụ cười.

Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn là trò đùa sao? Khoảng thời gian này hắn tăng ca làm thêm giờ là trò đùa sao?

Tất cả mọi người dưới sân khấu lập tức ồn ào.

Sắc mặt Cao tổng lớn tái xanh, "Con biết hôm nay là ngày gì không? Vậy mà lại dám nói nhảm ở đây!"

Ông bỗng nhiên hơi vung tay, cô dâu bên cạnh lập tức té lăn trên đất.

Cô dâu khóc lóc nhìn ông nhưng Cao tổng già căn bản không để ý đến cô ta.

Ngược lại Cao Gia Hiên còn nhìn cô ta, nở nụ cười giễu cợt.

"Ông già lòng dạ độc ác, ông ta tưởng tôi không biết chuyện đứa nhỏ trong bụng cô nên muốn lừa gạt để khống chế tôi. Nhưng mà bây giờ ông ta phát hiện tôi không dễ lừa nữa, cô cũng nên bỏ đứa nhỏ trong bụng mình càng sớm càng tốt đi, con riêng của ông ta bên ngoài đếm không hết, cô cũng đừng tin vào tình yêu đích thực mà ông ta nói."

Còn chờ mong cái gì?

Lẽ nào còn hy vọng ông già Cao đã mấy chục tuổi này đến giúp đỡ cô sao?

Cô dâu nước mắt giàn giụa không dám tin nhìn Cao tổng lớn.

Cao tổng lớn lạnh lùng, "Nhìn tôi làm gì? Hôm nay là đám cưới của cô và nó."

"Ái chà ~ Cao tổng lớn quá đỉnh, đây chẳng phải là xem người ta như công cụ sao?"

Vinh Tình bắt đầu cắn hạt dưa, Tống Hiền ở bên cạnh cũng cắn theo còn Mục Thịnh kế bên hắn mới vừa quay lại ngồi xuống.

Cô dâu trên sân khấu coi như thấy rõ tình hình, vội vàng bổ nhào về phía Cao tổng lớn.

"Không không không! Anh không thể như vậy! Đây không phải những gì chúng ta đã nói, trong bụng em chính là con trai của anh!"

Cô ta vừa dứt lời tất cả đều xôn xao, ồn ào ầm ĩ, mọi người không uống rượu cưới nữa mà sôi nổi đi hóng chuyện Cao gia.

Đây là vở kịch lớn đó!

1

Cao tổng già thấy thế thì cười lạnh.

"Hôm nay con tới để gây chuyện sao? Thế thì ba thấy năm ngoái con có vẻ tăng ca rất cực khổ, vậy năm nay con cũng không cần tới công ty làm việc đâu, cứ về nhà chơi mấy năm đi đợi đến khi con muốn kết hôn rồi nói tiếp."

Thằng nhóc con này cho là cánh cứng rồi có thể bay?

Nằm mơ!

"Tôi hiểu rồi! Những lời này là đang uy hiếp Cao tổng nhỏ nếu không chịu kết hôn thì cút khỏi công ty!"

Tống Hiền cắn hạt dưa, lần đầu tiên cảm thấy hạt dưa vậy mà còn rất ngon!

Vinh Tình tiện tay bốc một nắm hạt dưa từ trong lòng bàn tay hắn.

"Không sai. Chậc chậc chậc, so sánh một chút, sau này cậu phải hiếu thảo với ba cậu nhiều hơn đi."

Quả nhiên cái gì cũng phải có so sánh, so sánh như thế mới thấy Tống Ngoại vì để con trai có thể tỉnh ngộ mà ngay cả thủy cung nói cho là cho ngay thật ra vẫn là một người cha tốt bụng hiền lành.

Cao Gia Hiên nghe thấy câu này thì không chút hoang mang.

"Hình như lời này còn chưa tới lượt ông nói đâu."

Hắn khẽ mỉm cười, "Cổ phần của Cao thị trong tay ông bây giờ chỉ có 23% thôi nhỉ? Bây giờ cổ đông lớn nhất Cao thị là tôi, cổ phần trong tay tôi chiếm 37%, có lẽ ông còn chưa biết tôi là cổ đông lớn nhất Cao thị nhỉ?"

Muốn để hắn cút đi?

Ha ha, hắn thổi phồng Vinh Tình là trò đùa sao?

Hắn tăng ca thêm giờ là trò đùa sao?

Hắn trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đó là trò đùa sao?

Tất cả những cái đò là vì ngày hôm nay!

"Điều đó không có khả năng! Trong tay mày tuyệt đối không thể có 37% được!"

Cao tổng già giật mình, lập tức phản bác.

"Cho dù mày mua hết cổ phiếu trong tay mấy cổ đông khác thì nhiều lắm cũng chỉ có 17%! Mày kiếm ra 20% kia ở đâu?"

Cao Gia Hiên bình tĩnh gỡ cài ngực của chú rể xuống, lấy viên kim cương ra tiện tay ném xuống.

"Tôi đương nhiên không có nhiều như vậy."

Cao tổng già cảm thấy nhẹ nhõm.

Một giây sau, Vinh Tình từ đứng dậy bày ra một tư thế đẹp trai nhất, gấp rút đẩy nắm hạt dưa đến trước mặt Tống Hiền.

"Cậu ấy không có nhưng mà tôi có."

Ha ha ha!

Không nghĩ tới nhỉ!

Không sai! Chính là tôi! Chính là papa của ông!

Vinh Tình đắc ý ra hiệu cho Cao Gia Hiên.

Tình hình này có vẻ không tệ nhỉ?

"Không sai, tôi chỉ có 17% nhưng mà nhờ phúc của Vinh tổng tôi đã lấy được 20%."

Cao Gia Hiên cố gắng không để bản thân nhìn sang Vinh Tình.

Nếu không hắn sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được biểu cảm.

"Mày!" Cao tổng không ngờ rằng Vinh thị vậy mà đứng về phía Cao Gia Hiên!

Ông suy nghĩ trong đầu, hai mắt bỗng nhiên đỏ lên, "Quả nhiên con đã lớn rồi, thủ đoạn này giống hệt ba năm đó."

Ông xúc động, giống như một giây sau sẽ lập tức rơi nước mắt.

"Ba biết chỉ có con mới là người phù hợp nhất, ba chưa bao giờ liếc mắt nhìn những thằng con trai khác mà vẫn luôn bồi dưỡng một mình con, cuối cùng con cũng trưởng thành rồi. Thật ra con không cần như vậy, ba đã viết xong di chúc, sau này đống cổ phần đó sẽ thuộc về một mình con. Con có biết ba vẫn luôn yêu con và mẹ con...."

"Cao tổng không cần như vậy."

Cao Gia Hiên không ngờ rằng ông già này còn định đánh bài tình thân.

Nhưng mà ông ta nói mình viết xong di chúc rồi?

Cổ phần chỉ thuộc về một mình hắn? Nhờ lời này của ông ta mà hắn lại có thêm một chút niềm vui bất ngờ.

Nhưng mà hắn không có hứng thú nghe ông già này nói tiếp.

"Đó là tất cả những gì tôi muốn nói hôm nay, vào đại hội cổ đông ngày mai chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hơn."

Hắn nhìn khách mời ở bốn phía rồi hơi nghiêng người.

"Hôm nay đã để các vị khách quý chê cười rồi, nhưng mà cũng thông báo trước với các vị Cao thị sắp thay da đổi thịt, chúng tôi tất nhiên sẽ loại bỏ những tư tưởng có chút mục nát lỗi thời, mong rằng sau này các vị sẽ hợp tác cùng Cao thị mới nhiều hơn."

Khách mời ở đây đều không phải người ngu.

Nhìn Vinh Tình hào quang chói lọi giống như thần tài rồi lại nhìn hai cha con vẻ mặt tái nhợt cùng hăng hái thì đồng loạt đặt hạt dưa xuống vỗ tay.

Cho dù tương lai không hợp tác thì một nắm dưa ăn hôm nay cũng đáng giá vỗ tay!

Nghe tiếng vỗ tay vang như sấm, gánh nặng trong lòng Cao Gia Hiên đã được hạ xuống.

Hắn giơ ngón tay cái về phía Vinh Tình.

Có sao nói vậy, tuy rằng cái giá để cầm được 20% cổ phần trong tay Vinh Tình là phải trả lại 25% cổ phần, nhưng mà có thể nắm được giang sơn Cao thị trong một đòn, có thể làm ông già đáng chết kia mất mặt thì chút đánh đổi này chẳng đáng nói chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi