Nằm trong bồn tắm mát xa đầy nước ấm, Thẩm Niệm vẫn không hiểu tại sao mình từ tránh mưa thành ngâm mình trong bồn tắm ở nhà nam chính.
Đầu tiên, tránh mưa xong là có thể nói lời cảm ơn rồi chạy lấy người; thứ hai, bản thân tự mang sắc thái đặc thù, rất khó không khiến cho người khác hiểu sai.
"Cốc cốc cốc"
Cửa phòng tắm bị gõ vang, kèm theo là giọng nói lạnh lùng của nam chính: "Không có quần áo phụ nữ đâu, hoặc cô mặc áo choàng tắm bên trong, hoặc là mặc đồ của tôi."
Một câu nói bình thường, Thẩm Niệm lại nghe ra ý tứ "Anh cho cô mặc áo choàng tắm!".
Đại khái là bởi vì nam chính có thói ở sạch mãnh liệt, không vui nếu có người khác mặc quần áo của mình.
Đương nhiên thói ở sạch nghiêm trọng này không thành lập trước mặt nữ chính, trong tiểu thuyết nữ chính thế nhưng thường xuyên mặc áo sơmi của nam chính chạy khắp nơi.
* * *Ham mê đặc biệt, tình thú đặc thù.
Thẩm Niệm không muốn có được đãi ngộ đặc thù giống nữ chính, vui sướng nhất thời là phải trả giá đại giới.
Nhưng cứ như vậy để cho nam chính được như ý nguyện, cô dường như có chút không cam lòng.
Giám đốc Thẩm thoáng cười xấu xa, cao giọng hỏi: "Đồ lót cũng có sao?"
Cố Thừa Dịch: "..."
Vành tai mất tự nhiên biến màu hồng nhạt.
Không giống như mặc áo khoác của đàn ông, mặc quần áo bản thân hay mặc đại biểu giữa nam nữ có cảm giác thân mật mơ hồ mông lung, mặc quần áo nhỏ càng thân mật thì tất nhiên là đã chạy tới bước kia của nam nữ mới có thể làm vậy.
Hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng..
Nghĩ vậy, mặt Cố tổng đột nhiên đen lại, anh suy nghĩ cẩn thận lại----- Thẩm Niệm có thể tùy tiện mà trêu chọc mình như vậy, nhất định là trước kia từng có không ít kinh nghiệm giống vậy mới có thể làm thuần thục tự nhiên.
Đồ lưu manh!
Tùy tiện trêu chọc lại không chịu trách nhiệm!
"Hừ!" Cố Thừa Dịch xoay người rời đi.
Anh đúng là ngốc rồi mới có thể vội vàng pha nước nóng để cô tắm, còn giúp Thẩm Niệm lấy quần áo tới, sớm biết cô sốt ruột lại lưu manh như vậy, nên để cô không có quần áo mặc mới đúng!
* * * Không có quần áo mặc, thôi được rồi.
Ảnh hưởng không tốt.
Thẩm Niệm vẫn còn ngâm trong bồn tắm, nghĩ đến bộ dáng cô toàn thân ướt sũng bị lạnh đến phát run đáng thương, Cố Thừa Dịch nhếch môi mỏng đi vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh có lẽ vẫn còn gừng tươi.
Canh gừng nấu như thế nào nhỉ?
Cố tổng trong mắt người ngoài không gì làm không được lấy ra điện thoại, mở thanh tìm kiếm.
Phụ nữ uống canh gừng đường đỏ là tốt nhất?
Lật tung phòng bếp một lần không tìm được đường đỏ Cố tổng đành bỏ qua lựa chọn này, đêm hôm khuya khoắt còn ăn đường kẹo gì!
Đợi Thẩm Niệm ra khỏi bồn tắm, đổi áo choàng tắm, sấy khô đầu rồi đi tìm người thì chợt ngửi thấy một mùi gừng nồng đậm.
Cay nồng, gay mũi.
Trong phòng bếp, Cố Thừa Dịch đổi một thân quần áo bình thường, nhìn kiểu dáng thì hẳn là áo ngủ.
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị dựa vào chỉ số thông minh quyết định lại đang đứng trước cái nồi nho nhỏ bốc khói, cố ngăn cảm giác không khỏe mãnh liệt.
"Anh đang làm gì thế?"
Cố Thừa Dịch quay đầu liếc cô một cái, đáy mắt cất giấu khinh bỉ, dường như đang nói: Dầm mưa nên đầu óc cô không thấm nước à, cái này cũng nhìn không ra?
"Canh gừng."
Thẩm Niệm: "..."
Nhìn qua đống đen sì nhìn không ra là vật gì kia, yên lặng lui về phía sau một bước.
Cô có dự cảm nam chính có thù hận với cô, khả năng 100% sẽ đổ đống thất bại này vào miệng cô hủy thi diệt tích.
Đang nghĩ ngợi thì Cố Thừa Dịch nói: "Vừa vặn để uống rồi đấy."
Thẩm Niệm: "..."
Uống xong lát nữa cô gọi 120 (số cứu thương) là vừa.
"Theo như thưởng thức và nhớ lại của tôi thì đều nói cho tôi biết màu sắc của canh gừng phải là màu gừng nguyên bản hoặc đậm hơn một chút, chứ không phải màu đen."
Ngữ khí khẳng định của cô gần như nói rõ ý: Thứ anh nấu này căn bản không phải canh gừng, đừng vọng tưởng tôi sẽ đem vật thể không rõ này uống hết! "
Cố Thừa Dịch không nghe được, nghi hoặc nhìn thoáng qua," Tôi nấu xong là màu đen.
"
Chỉ thiếu chút nữa nói" Tôi tận mắt nhìn nó biến thành màu đen, đều là canh gừng, không cần nghi ngờ, uống nhanh đi! ".
Đêm nay chuyện gặp phải đủ nhiều, Thẩm Niệm không muốn vì cái này tăng thêm một số màu đậm cho đêm hè bận rộn, che trán giả vờ choáng váng.
" Ngại quá, có vẻ như tôi bị cảm rồi, đầu có chút choáng váng, vẫn nên đi ngủ một giấc trước đây.
"
" Cảm thì càng phải uống canh gừng.
"Cố Thừa Dịch bưng bát canh gừng đầy ra, giống như cái kia chỉ cần lắc mạnh chút sẽ tràn ra ngoài," Để hiệu quả nên tôi không cho thêm đường đâu, cô mau tranh thủ thời gian uống xong đi ngủ đi.
"
Thẩm Niệm:"...!"
Nam chính anh có thù gì oán gì với tôi sao, đã không nói đến nấu canh gừng thành thứ hắc ám gì thì thôi, lại còn không cho thêm đường!
"..
Hay là cho thêm đường đi nha, không thêm đường canh gừng sẽ không dễ uống.
"
Ngay lập tức, ánh mắt Cố Thừa Dịch nhìn cô biến thành ghét bỏ" Con gái con đứa gần 30 rồi còn thích ăn đường ".
Không đợi Thẩm Niệm cãi lại thẳng nam nam chính" Con gái vĩnh viễn là mười tám tuổi vĩnh viễn là tiểu tiên nữ ", anh thở dài, dùng loại ánh mắt mơ hồ sủng nịch" Thật không có biện pháp giúp cô ", tìm lọ đường trong tủ bát.
Bên trong lọ đường chính là đường vuông dùng để pha cà phê, từng khối ngăn nắp xếp chồng lên nhau trong lọ thủy tinh trong suốt.
Cố Thừa Dịch thả một khối đường vuông vào trong bát canh gừng màu đen kia, nghĩ nghĩ lại thả thêm hai khối, cảnh giác nhìn Thẩm Niệm, che lọ đường lại, để ở chỗ Thẩm Niệm không với tới," Nhiều hơn nữa sẽ sâu răng.
"
Thẩm Niệm:"...!"
Con mẹ nó anh coi tôi là đứa bé ba tuổi à!
#Nam chính đáng giận nhất trong lịch sử, không giống ai cả#
#Hôm nay vẫn đang suy nghĩ làm thế nào giết chết nam chính cướp lấy gia sản hàng tỉ của anh ta#
Hít một hơi thật sâu, giám đốc Thẩm bày ra nụ cười giả chuyên nghiệp," Nóng lắm, anh cứ để đó trước đi, tôi đợi chút sẽ uống.
"
" Không phải canh gừng đều nhân lúc còn nóng uống sao? "Cố Thừa Dịch nhíu mày," Uống nhanh! "
Mắt thấy nam chủ không tận mắt thấy cô uống xong bát canh gừng này sẽ không bỏ qua, Thẩm Niệm thật sự không có biện pháp, thổi mấy cái, bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ồ, cũng được.
" Đây là..
"
" Canh gừng Cocacola.
"Cố Thừa Dịch cũng tự mình múc thêm một bát, bát kia của anh không thả thêm đường, không biết lúc đầu nếm là hương vị kỳ quái gì.
Theo sắc mặt không đổi của anh cùng tốc độ hai ba ngụm đã uống xong, có lẽ cũng không dễ uống lắm.
" Được rồi, uống xong thì đi ngủ đi.
"
Cầm bát ném vào trong bồn rửa, nồi vẫn đặt tại chỗ, Cố Thừa Dịch quay người rời đi.
Hiển nhiên không có khái niệm dùng phòng bếp xong sẽ thu dọn.
Thẩm Niệm đưa mắt nhìn anh đi lên tầng hai.
Uống xong một bát canh gừng Cocacola kỳ quái này, thuận tay rửa sạch nồi cùng bát.
" Tiểu thư không cần phải rửa, cứ để đó cho dì là được rồi.
"
Bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến giọng nói lạ, dọa Thẩm Niệm kêu to một tiếng," Ai vậy? "
Người vừa tới mặc đồ ngủ, tuổi trên dưới 50," Thím họ Trần, phụ trách vệ sinh biệt thự.
"
" Thím Trần.
"Thẩm Niệm lễ phép gọi," Chỉ có chút đồ, sẽ nhanh xong thôi ạ.
"
" Tiểu thư để đó là được.
"Thím Trần cười nói," Tiên sinh khó dẫn người trở về, sao thím có thể để cháu rửa được.
"
Thẩm Niệm nhớ rõ trong nhà nam chính xác thực có người giúp việc, họ gì cô không chú ý, có lẽ là người này.
" Cháu chỉ là tới tránh mưa, làm chút gì đó cho yên tâm một chút.
"
" Như vậy..
"Thím Trần không khuyên nữa, mở tủ lạnh ra, lấy ra một bình thủy tinh đầy sữa bò từ bên trong," Tiên sinh trước khi ngủ sẽ uống một cốc sữa bò lạnh, tiểu thư có thể giúp thím mang lên được không? Phòng của tiên sinh ở cuối tầng hai.
"
Thẩm Niệm:"...!"
Là chính cô nói muốn làm chút gì đó cho yên tâm, không nghe theo sẽ có vẻ kỳ quái, nhưng mà nghe theo cũng kỳ quái a.
" Cháu, tùy tiện vào phòng của anh ta, không tốt lắm? "
" Sao lại không tốt? "Thím Trần mặt mũi đầy nghi hoặc," Tiên sinh đâu có không cho cháu đi vào đâu.
"
Thẩm Niệm:"...!"
Không phải, ý của cháu là đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ không thích hợp ở cùng một chỗ trong phòng.
Thím Trần sờ lên đầu gối chân trái, bi thương thở dài," Ai, lớn tuổi rồi nên không còn dùng được, nếu không phải lúc thím lúc còn trẻ bị thương thì khi trời trở mưa đầu gối sẽ không đau đớn, leo trèo không được lâu, phải nhờ khách đến tránh mưa mang sữa bò lên cho tiên sinh giúp thím.
"
" Là thím đưa ra yêu cầu làm khó xử cháu, vẫn là để thím mang lên đi.
Thím tuổi này rồi leo cầu thang lâu một chút vẫn làm được, cùng lắm là lát nữa sau khi trở về đau đến nửa đêm không ngủ được thôi.
"
Thẩm Niệm:"..."
Đã nói đến nước này mà cô còn không giúp mang cốc sữa bò lên thì chính là buộc người già năm mươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ được rồi.
Tội nặng.
Giám đốc Thẩm cầm cốc sữa bò lạnh như băng, trên ly có hơi nước đọng, cô lên tầng hai.
Mắt thấy bóng lưng của cô biến mất tại chỗ rẽ trên tầng hai, thím Trần nghe nói đầu gối đau đớn nhanh nhẹn rửa sạch bát, đi lại như gió lên tầng hai, bước vào phòng tắm mà Thẩm Niệm từng ngâm mình trong bồn, lấy đi quần áo ướt.
Nhìn hai dấu chân một lớn một nhỏ trên cái váy ướt, nở nụ cười.
Thủ đoạn của tiên sinh vẫn trước sau như một, đáng yêu ghê..