XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI



Chứng kiến Cố Thừa Dịch không xuống bếp bao giờ lại đang nấu canh gừng từng bước một theo điện thoại, thím Trần đã biết rõ vị khách nữ đến nhà tối nay rất đặc biệt.
Cũng may bà cho vị tiểu thư kia cơ hội, nếu không làm sao biết tiên sinh đêm nay lại dùng ấu trĩ..

Khụ, thủ đoạn đáng yêu như thế nào?
Thím Trần vẻ mặt của mẹ già "Con trai nhỏ nhất nhà ta rốt cuộc nhú cải trắng rồi" hiền lành mỉm cười, giúp bạn nam nào đó làm chuyện xấu quên xóa chứng cứ phạm tội để kết thúc công việc.
Mà lúc này Thẩm Niệm đi qua nhiều chỗ rẽ, rốt cuộc đi đến chỗ gọi là cuối cùng tầng hai.
Chai sữa bò lạnh trong tay mới lấy trong tủ lạnh ra bởi vì cô một mực cầm trong lòng bàn tay nên nhiệt độ cơ thể cô bị nhiễm chút, tay lạnh buốt, giống như lòng của cô.
Đêm hôm khuya khoắt lại mặc áo tắm chạy đến phòng nam chính đưa sữa bò, mặc kệ ai nghe xong cũng đều tin là cô chủ động đưa tới cửa.
Dù hết lần này tới lần khác cô đều là người vô tội.
Thẩm Niệm đưa tay gõ cửa, "Cốc cốc cốc"
"Vào đi."
Tay cầm cửa bị đè xuống, cửa bị đẩy ra.
Giám đốc Thẩm cho là phòng mình mượn kia đã rất lớn rồi, không nghĩ tới phòng nam chính còn lớn hơn.
Mặc dù không khoa trương đến mức "Mỗi ngày đều tỉnh lại trên cái giường rộng 200 mét vuông" nhưng khi cô đẩy cửa ra, nhìn thấy vậy mà lại là phòng khách.
Ở đây chiếm diện tích không biết lớn bao nhiêu trong biệt thự, nam chính lại xây một cái phòng xép ở trên tầng hai.
Sau khi vào cửa đối diện chính là phòng khách rộng lớn, hai bên trái phải đều có một cánh cửa, Cố Thừa Dịch ở trong cánh cửa bên trái, nhìn bố trí của máy tính, bàn làm việc, giá sách thì có vẻ là thư phòng.

Cửa bên phải đóng lại, có lẽ được kết nối với phòng ngủ.
Thẩm Niệm bước vào một hai bước nhưng không đi vào hẳn, nhìn không hết toàn bộ.
Ước tính sơ bộ, diện tích phòng xép tuyệt đối gấp hai ba lần nhà cô vừa mua.
Cực kỳ chán ghét kẻ có tiền!
Giám đốc Thẩm thở phì phì một hơi, không thể thù phú.
Lúc này, Cố Thừa Dịch lâu không nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, anh tưởng người gõ cửa là thím Trần, không ngờ là Thẩm Niệm.
Nhìn chai sữa bò trong tay cô, anh đã hiểu cô tới vì cái gì.

Thím Trần không chủ động thì Thẩm Niệm sẽ không sẽ biết trước khi ngủ anh có thói quen uống sữa, càng không có khả năng chủ động tới tìm anh.
Đợi một chút, Thẩm Niệm đã biết mỗi ngày trước khi đi ngủ anh đều phải uống sữa tươi mất rồi!
Vành tai Cố Thừa Dịch không dễ nhận ra biến hồng, cô liệu có cảm thấy anh rất ngây thơ hay không?
"Có việc gì?" Anh tận lực giả bộ làm cái gì cũng chưa phát sinh.
Bộ dạng trấn định tự nhiên này quả nhiên đã lừa gạt Thẩm Niệm, cô trước kia là giám đốc phòng kế hoạch, không phải giám đốc phòng tuyên truyền của bộ phận hoạt động, nghiên cứu biểu cảm khuôn mặt cô không am hiểu bằng bọn họ.
"Thím Trần nhờ tôi đưa cái này cho anh." Cô vẫn chưa vào, thuận tay đặt sữa bò ở vị trí gần đây, vừa vặn khiến cho Cố Thừa Dịch nhìn thấy sữa bò đặt ở đâu.
Làm xong, cô tự nhiên quay người rời đi.
Bỗng chốc Cố Thừa Dịch đột nhiên nói: "Đưa tôi."
Khoảng cách từ thư phòng tới cửa là hơn 10m, thái độ Cố Thừa Dịch nói rõ anh sẽ không tự mình đi tới lấy, Thẩm Niệm chỉ có thể một lần nữa cầm lấy bình sữa bò kia.
Tính cách của cô không lề mề, quyết định làm thì sẽ làm xong, nhanh chóng làm xong, ba bước cũng thành hai bước đi qua, đặt sữa bò vào trong tay Cố Thừa Dịch.
"Đồ đưa đến rồi, tôi đi trước." Thẩm Niệm nhìn không chớp mắt, kiên quyết không nhìn bất luận cái gì có khả năng liên quan đến cơ mật kinh doanh.
"Thím không bảo cô nhìn tôi uống xong à?" Cố Thừa Dịch giơ mắt nhìn qua cô.
Thẩm Niệm nghĩ nghĩ, thím Trần không dặn dò qua cái này, "Không có."
Cố Thừa Dịch nhẹ nhàng thở ra, "Cô uống."
Thẩm Niệm: "?"
Vừa uống xong canh gừng nóng không bao lâu, anh lại để tôi uống sữa bò lạnh như băng, anh nghiêm túc?
Đánh chết Cố Thừa Dịch cũng sẽ không ở trước mặt Thẩm Niệm thừa nhận mình là một con quỷ ngây thơ phải uống sữa tươi trước khi ngủ, "Uống xong rồi đi ngủ."
Thấy Thẩm Niệm dường như có điều muốn nói, anh nhíu mày, "Hay là, cô muốn ngủ với tôi hơn?"
Thẩm Niệm: "!"
Cầm lấy chai sữa không còn lạnh nữa, khát khao sống mãnh liệt quấy phá, cô vậy mà tay không vặn mở nắp chai, ừng ực ừng ực mấy hơi đã nghiêm chỉnh uống xong chai sữa, hào khí đặt chai lên trên bàn.
Cô đáp ứng thím Trần đưa sữa bò lên, kết quả lại đưa sữa bò vào bụng mình, mặc kệ độ hoàn thành nhiệm vụ là 0.
Thẩm Niệm nhanh chóng chạy trốn.
"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại, âm thanh đóng lại thật mạnh phảng phất như nói lên cảm xúc của người đóng cửa.
Hồi tưởng lại bởi vì Thẩm Niệm uống nhanh quá nên không kịp liếm sạch sữa bên miệng, đôi mắt Cố Thừa Dịch mỉm cười, vô thức liếm liếm môi.
Sau đó đẩy chai sữa bò rỗng tuếch kia sang bên canh, nhắm mắt làm ngơ.

Trở lại phòng, trước tiên Thẩm Niệm tìm quần áo cô thay khi tắm.
Đồ lót và quần áo ướt đều không thấy, chỉ để lại một tờ giấy: Tiểu thư, quần áo thím đã lấy đi giặt sạch, hãy nghỉ ngơi sớm chút.
Thím Trần đã nói đầu gối đau đớn không ngủ được đâu rồi?
Thẩm Niệm đỡ trán, cái này có khác gì ăn vạ?
Nghĩ nhiều vô ích.
Bên ngoài mưa to còn không có xe, quần áo thì bị thím Trần mang đi, cô cũng chỉ có thể ở chỗ này tá túc một đêm.
Thẩm Niệm lấy điện thoại di động ra, kiểm tra thời gian, thấy tin nhắn WeChat của Đinh Hạ Vân.
Đinh Hạ Vân: 【Chị Niệm, chị không sao chứ? 】
Thẩm Niệm: 【Không có việc gì.


Đinh Hạ Vân: 【Ồ, em còn tưởng rằng Cố tổng sẽ không cho chị xuống giường ý chứ.


Thẩm Niệm: 【..


Thẩm Niệm: 【Đọc bá tổng ít thôi, xem tin tức thực tế nhiều lên, em sẽ không có ảo tưởng phi thực tế như vậy nữa.


Đinh Hạ Vân: 【Ahhh, Cố tổng rất ngắn? 】
Thẩm Niệm: 【Đã chụp màn hình.



Đinh Hạ Vân thu hồi một tin nhắn.
Đinh Hạ Vân: 【Chị Niệm, giơ cao đánh khẽ! Em sẽ không ép buộc nữa! 】
Khá khen cho em không có nghĩa khí nửa đường chạy trốn!
Thẩm Niệm kiên quyết không để ý tới cô ấy nữa, mặc kệ Đinh Hạ Vân gửi tin nhắn cái gì cầu xin tha thứ cùng túi biểu cảm tới, không để ý chính là không để ý.
Cho đến..
Đinh Hạ Vân: 【Chị Niệm, chị sẽ không thực sự bị Cố tổng kéo đi chứng minh anh ấy không ngắn đi? 】
Đinh Hạ Vân: 【Mười giây đồng hồ không nhắn lại, nhất định là vậy rồi! / Sự thật chỉ có một.

Jpg】
Thẩm Niệm: "..."
Không nhắn lại? Hư hư thực thực bị dắt đi.
Nhắn lại? Gãi đúng chỗ ngứa.
Đang muốn nhắn lại, điện thoại bỗng báo pin yếu, chỉ còn thừa 2% cuối cùng, tốc độ viết chữ của Thẩm Niệm nhanh hơn, ngón tay vừa đặt ở chỗ【gửi】, điện thoại đã không còn pin sập nguồn.
Thẩm Niệm: "..."
Vận khí sao lại xui như vậy.
Lục lọi cả buổi trong phòng vẫn không tìm được dây cáp sạc cùng cục sạc.
Hiện tại có hai lựa chọn:
Một, xuống tầng một đi từng phòng một tìm thím Trần có thể đang ngủ, theo kinh nghiệm tiểu thuyết bá tổng hào môn nhiều như vậy, tình huống thím người hầu ở tầng một chiếm đa số.
Hai, đi vào căn phòng lúc nãy tìm nam chính mượn cục sạc.
Lựa chọn một, biệt thự lớn như vậy, không nói đến khả năng không tìm thấy người nào, thật sự tìm được người rồi cũng không nhất định là thím Trần.

Hơn nữa thím chừng này tuổi rồi, không nhất định sẽ có sạc pin hoa quả đắt tiền.
Lựa chọn hai..

Được rồi, chọn hai đi.
Thẩm Niệm cầm lấy điện thoại, đen mặt mở cửa.
Không khéo lại nhìn thấy bóng lưng Cố Thừa Dịch, xuống tầng làm gì?
Thẩm Niệm đi theo, cố ý thả nhẹ bước chân.
Cô cũng không biết tại sao cô lại phải làm như ăn trộm nữa, có lẽ do trực giác nói cho cô biết, chuyện nam chính cần làm không có gì tốt.

Nghĩ như vậy, tâm tình còn rất kích động.
Cô đang theo dõi một người thích nhìn lén đó.
Sau đó, cô mơ hồ nhìn thấy nam chính tiến vào phòng bếp, mở đèn phòng bếp lên, mở tủ lạnh ra, lấy từ bên trong ra..

Một chai sữa bò.
Một tay chống nạnh, khuôn mặt tuấn tú hơi ngẩng lên, lộ ra cái cằm tinh xảo cùng yết hầu khiêu gợi lần lượt nhấp nhô theo động tác uống.
"..."
Thẩm Niệm mặt không biểu cảm.
Cho nên, nam chính lúc nãy nếu không phải anh buộc tôi uống hết cái chai sữa bò kia để hủy thi diệt tích thì còn có ý nghĩa gì?
Lúc ấy ở thư phòng, bất quá Thẩm Niệm là vướng câu uy hiếp "Cô muốn ngủ với tôi hơn?" kia nên mới không thể không uống hết sữa bò, không rảnh nghĩ lý do nguyên nhân gì đó.
Lúc này đi theo nam chính chạy tới phòng bếp, tận mắt thấy anh uống sữa tươi, tự nhiên rõ ràng thím Trần nói nói không sai, lại càng rõ ràng nam chính để cô uống hết sữa bò vì cái gì.
Thật là, đã là nam nhân 27 tuổi rồi còn cần thiết phải ngây thơ như vậy sao?
Không phải chỉ là trước khi ngủ uống một chai sữa bò thôi sao, cũng không phải chuyện gì xấu, giấu cái gì mà giấu!
Bất quá..
Thẩm Niệm mới chỉ nghe nói qua bá tổng trước khi đi ngủ đều là một ly Champagne, một ly rượu đỏ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bá tổng trước khi đi ngủ một ly sữa bò dưỡng sinh như thế này.
Đủ bình dân!
Nhưng bởi vậy, cô không khỏi suy đoán nguyên nhân nam chính trước khi ngủ đều phải uống sữa tươi.
Chẳng lẽ là khi còn bé chiều cao có chút thảm thương, để cao thêm nên mỗi ngày phải uống sữa tươi, bởi vậy hình thành thói quen?
Nhưng bây giờ hắn đã 27 tuổi, vì mặt mũi đàn ông cũng nên từ bỏ nha, miễn cho bị người khác xem thành trẻ con chưa dứt sữa.
Phốc, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu làm sao bây giờ?
Trong mắt Thẩm Niệm tràn đầy ý cười.
Cô nghĩ đến xuất thần, không chú ý có tiếng bước chân càng ngày càng gần, thẳng đến một giọng nam âm trầm vang lên bên tai, "Đẹp sao?"
"Ah." Thẩm Niệm giật mình, đối mặt với khuôn mặt đen kịt kia của Cố Thừa Dịch, vô thức giơ điện thoại với màn hình tối đen lên, "Điện thoại của tôi không có pin, có thể cho tôi mượn sạc không?"
"Có thể."
"Vậy.."
Cố Thừa Dịch bắt lấy tay Thẩm Niệm, kéo người vào trong ngực, "Buổi tối ngủ với tôi."
Thẩm Niệm: "?" Nam chủ, một buổi tối có phải quá tiện nghi cho anh không? Bằng giá trị với một cục sạc sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi