XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NỮ CHỦ

Một chút ánh sáng nhẹ từ bên ngoài chui vào bên trong xuyên qua khe hở trên rèm che, là ánh sáng rất u ám, bầu trời rõ ràng là đã sầm xuống.  Từ khe hở đó có thể lờ mờ cảm nhận được người đi bộ trên đường đã thưa thớt dần, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngựa kéo xe thỉnh thoảng phát ra tiếng hí hí.

Khoang xe rơi vào trong bóng tối cũng trở nên yên lặng, yên lặng đến mức Hương Vũ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Nàng cứng đờ ngồi ở đó, đầu hơi cúi xuống, tóc xõa xuống che mất nửa bên má, nàng cảm thấy mình giống như một tên trộm bị tóm ngay tại chỗ, hoàn toàn không phòng bị để Hoắc Quân Thanh bắt được, hoàn toàn không có chỗ trốn.

Mọi thứ trên đời dường như đang cách xa nàng, nàng cảm thấy như mình đang chìm vào bóng tối xa lạ, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng thở của chính mình, từng nhịp từng nhịp một, gấp gáp mà nặng nề, đến nỗi nàng cảm tưởng nam nhân trước mặt cũng có thể nghe được rõ ràng rành mạch.

Nàng hổ thẹn cắn môi, mặt nóng bừng nhưng không biết phải nói gì.

Nam nhân cúi thấp xuống, sau đó luồn người vào trong khoang xe.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hương Vũ càng trở nên hồi hộp lo lắng hơn, ngài ấy, ngài ấy muốn làm gì đây? Tại sao ngài ấy ngay cả một lời cũng không nói, thậm chí một câu cũng không hỏi?

Hương Vũ lúng túng, không biết mình sẽ phải đối mặt với tình huống này như thế nào.

Nàng liều mạng cắn môi, nhìn thẳng về trước, nhìn chằm chằm tấm màn xe ngựa đang đung đưa, ngón tay cũng run rẩy.

Hoắc Quân Thanh ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, cứ im lặng như vậy mà lên xe.

Thân hình cao lớn khiến cỗ xe trở nên chật chội, hắn khom lưng bước đến bên cạnh Hương Vũ.

Khí tức nam tính quen thuộc mà mạnh mẽ bao trùm lấy Hương Vũ, bóng tối nồng đậm càng làm cho luồng khí này trở nên rõ ràng hơn, khiến cho Hương Vũ cảm thấy mình như sắp bị hắn nhấn chìm, thậm chí quên cả hô hấp và cứng đờ ngồi ở đó.

Thân thể nàng run rẩy như chiếc lá rụng trong gió, nỗi sợ hãi vô định khiến nàng nhắm chặt mắt lại.

Ngài ấy sẽ làm gì đây, sẽ tức giận đánh mình một trận, hay sẽ bóp cổ bức cung mình?

Mình nên nói gì đây...

Nhưng mà Hoắc Quân Thanh lại không hề làm gì, thậm chí còn không chạm vào nàng một cái, cứ như vậy ngồi xuống bên cạnh Hương Vũ.

Trong không gian tối tăm chật hẹp, âm thanh êm tai của tấm vải lụa sa tanh lọt vào tai Hương Vũ vô cùng rõ ràng, thậm chí nàng còn cảm nhận được góc áo bào của ngài ấy đang cọ nhẹ vào cánh tay mình.

Chỉ là một va chạm rất nhẹ, nhưng vẫn nhiễm phải một chút nhiệt nóng, giống như một dòng suối ấm áp, chảy khắp toàn thân, khiến tứ chi của nàng bắt đầu nóng bừng.

Cánh mũi cay xót, nước mắt ẩm ướt đã từ từ trào ra hốc mắt.

Đúng lúc này, thân thể chòng chành một chút, nàng hơi hoảng sợ, lông mi run lên, nước mắt rơi xuống, nàng nghi hoặc nhìn lên thì xe ngựa đã tiếp tục khởi hành về phía trước.

Tiếng móng ngựa lanh lảnh giẫm lên phiến đá trên đường, tiếng xe ngựa đi về phía trước đơn điệu mà đều đặn, như thể cứ từng nhịp từng nhịp như vậy mà đi mãi mãi.

Hương Vũ thất thần ngồi đó, mờ mịt nhìn tia sáng le lói chiếu qua khe hở.

Hắn không nói chuyện, nàng cũng không biết mở miệng thế nào.

Nếu hắn bộc phát tức giận, hung hăng vấn tội thì may ra nàng còn biết cách ứng đối.

Nam nhân bên cạnh im lặng như một tảng đá, bóng tối trong khoang xe khiến mọi thứ trở nên áp lực và bí bách, còn Hương Vũ như đang bị nướng trên giá thịt.

Không biết xe ngựa đã đi được bao lâu, Hương Vũ gần như sắp không thở nổi nữa, rốt cuộc nàng không thể chịu đựng được nữa.

Chết hay sống, ít ra thì ngài ấy cũng phải nói một tiếng, hà cớ gì lại thế này!

“Hầu gia, ngài…” Giọng nói trầm trầm run run phát ra từ khuôn môi đang cắn chặt, Hương Vũ ngập ngừng mở miệng, âm thanh phát ra vừa yếu ớt vừa do dự.

Hoắc Quân Thanh vẫn im lặng, ngay cả hơi thở cũng không hề thay đổi nửa nhịp, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời của Hương Vũ.

“Ngài thế này là ý gì?” Hương Vũ nắm tay thành quyền, ngăn cản tiếng khóc tựa hồ như không thể kìm nén: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

Tiếng hô hấp của nam nhân vẫn trầm ổn và bình tĩnh.

Có điều cuối cùng hắn cũng mở miệng nói chuyện rồi, trong giọng nói lãnh đạm mang theo chút khàn: "Muộn rồi, về nhà thôi."

Về nhà?

Đôi môi Hương Vũ run rẩy, thấp giọng nói: "Vậy tại sao hầu gia lại đi theo ta..."

Ngài muốn về nhà thì tự về nhà của ngài đi chứ?

Hoắc Quân Thanh nghe vậy, rốt cuộc cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng.

Trong xe ngựa là một mảng bóng tối đồng đậm, nhưng Hương Vũ biết rõ rằng ánh mắt của nam nhân đang nhìn vào khuôn mặt của mình.

“Chẳng phải nàng đang định về nhà sao?” Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nói, y như là điều đương nhiên.

“Ta…đúng, ta muốn về nhà.” Hương Vũ thật sự không biết nên đáp lại như thế nào, Hoắc Quân Thanh thế này khiến nàng hoàn toàn không biết làm sao.

Trái tim bị treo lên, bộ não trở nên hoàn toàn nhão nhẹt.

“Vậy ta theo nàng về nhà.” Giọng điệu của Hoắc Quân Thanh rất qua loa bình thường, giống như đang nói hôm nay sẽ ăn uống rồi ngủ nghỉ.

"Hầu gia…" Hương Vũ hoàn toàn không chịu nổi nữa, nắm chặt tay, quay đầu nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc ý của ngài là sao, ngài có lời gì ít nhiều cũng phải nói cho rõ ràng! Ngài đừng treo ta thế này khiến ta khó chịu! Ngài đây chính là cố làm ra vẻ nguy hiểm!"

Giọng nàng siết căng, nghiến răng nghiến lợi.

Tuy nhiên, sau khi nàng nói xong, Hoắc Quân Thanh vẫn im lặng nhìn nàng.

Dù trời đã tối nhưng thị lực của hắn rất tốt, có thể nhìn rõ những động tĩnh rất nhỏ trên gương mặt nàng.

Hắn cứ như vậy mà nhìn giọt lệ trong veo trên đôi mắt của nàng, nhìn đôi môi mỏng hồng hào đang run rẩy.

Mấy năm trôi qua, nàng vẫn giống như trước kia, làm chuyện có lỗi thì cứ vô tội như vậy mà nhìn hắn, làm cho hắn không đành lòng, chỉ hận không thể đem mọi thứ nàng mong muốn dâng đến trước mặt nàng.

Thực sự chỉ cần nàng mở miệng, hắn có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn.

Ban đầu rõ ràng biết là nàng thích ngân lượng chứ không phải là hắn, hắn cao ngạo như vậy, cũng chỉ đành tặng vàng tặng bạc, chỉ để đổi lấy sự ôn nhu, dịu dàng của nàng.

Nhưng nàng thực sự rất nhẫn tâm.

Tàn nhẫn đến mức đưa cốt nhục của hắn rời đi, đứa trẻ hơn ba tuổi và trông giống hắn đến thế, nhưng bản thân hắn hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn hạ mưu kế để cho hắn tưởng lầm rằng nàng đã không còn trên đời này nữa.

Hoắc Quân Thanh nghĩ đến những giày vò và đau khổ của mình trong bao nhiêu năm qua, nghĩ đến nỗi đau khi tìm thấy thi hài của nàng, nghĩ đến ngôi mộ mà hắn đã lập nên cho nàng, một cổ cảm xúc không thể diễn tả là đau hay là nộ dâng lên, không cách nào khống chế được.

“Muốn ta nói rõ ràng đúng không?” Giọng nói của Hoắc Quân Thanh có chút trào phúng: “Nhã Đạt là cốt nhục ruột thịt của ta có đúng không? Nàng ăn trộm giống của ta, mà không thèm nói cho ta một tiếng? Nàng để cho phụ tử ta phân ly như thế, vứt bỏ lại một mình ta cô tịch không quan tâm!”

"Ta…" Hương Vũ tái mặt biện giải: "Không phải ta cố ý, lúc đó ta cũng không biết..."

"Không biết đúng không?" Hoắc Quân Thanh chế nhạo: "Vậy sau đó biết rồi thì sao, biết rồi sao không trở về? Hay là nói khi đó nàng và tiện phu của nàng bận ôm ấp ở bên nhau không tha thiết trở về? Sao bây giờ lại thành góa phụ rồi, hay là người ta không muốn nàng nữa rồi? Bị người ta vứt bỏ, cô nhi góa mẫu chỉ có thể đến thành Yến Kinh có phải không? "

"Ta…" Hương Vũ không hề biết cãi nhau, nhất là với nam nhân mà ngày xưa nàng kính ngưỡng như thần, nàng càng không làm được. Môi mỏng của nàng run lên, tay cũng run lên, nàng vừa giận vừa buồn vừa không biết phải làm sao, cuối cùng nàng cũng gắng gượng đứng dậy: "Ta mặc kệ ngài rồi, ta chính là đã thành góa phụ thì đã sao, ta đi là được, ngài đừng theo ta nữa!"

Nói xong, nàng thực sự muốn rời đi.

Nàng muốn chạy thật xa, thật xa hắn, kiếp này không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa!

Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp đứng dậy thì nam nhân bên cạnh đã kịp chộp lấy cổ tay nàng, sau đó, trong lúc bất ngờ và không kịp phòng bị, nàng đã bị nam nhân đó kéo vào lòng.

Nàng liều mạng vùng vẫy, ra sức phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn giam cầm vững chắc giữa lồng ngực rắn chắc và vòng tay mạnh mẽ của hắn.

Sức lực của hắn cực mạnh, siết mạnh đến mức Hương Vũ như không thể thở được.

Trước khi Hương Vũ kịp kêu cứu, hắn đã cúi đầu chặn môi nàng lại.

Hương Vũ nhất thời không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nhắm mắt lại, thân hình mảnh mai mềm mại của nàng ngửa ra sau tựa như một cây cung, nàng hóa thành huyền cầm, tiếng đàn như khóc như van động lòng người.

Hoắc Quân Thanh cúi đầu, áp mà vào gò má trơn ướt nước mắt của nữ nhân, ​cảm nhận được sự ướt át và mát lạnh trên đó.

Hương Vũ không thể nói được lời nào, chỉ biết vùi mặt vào trong ngực hắn.

Hoắc Quân Thanh thấy nàng như thế, đã mấy năm không gặp rồi, nàng vẫn ngoan ngoãn như xưa, cứ an phận nhu thuận mà tựa vào hắn, khiến cho hắn cảm thấy đời này nàng sẽ vĩnh viễn không thể rời xa hắn được.

Nhưng trên thực tế, nàng đã chạy đi, không chùn bước và không ngoảnh đầu lại.

“Vậy mà nàng vẫn còn muốn chạy, nàng cho rằng nàng có thể chạy được nữa sao?” Giọng nói của Hoắc Quân Thanh đã hoàn toàn biến mất vẻ lãnh đạm lúc trước, trở nên trầm thấp và dồn dập: “Nếu đã để ta tìm được nàng, đời này nàng đừng hòng rời khỏi ta nửa bước, ta có chết cũng sẽ kéo nàng theo."

Vẻ mặt của Hương Vũ hơi chuyển động khi nghe lời này, nhưng lại nhớ ra được điều gì đó.

Ngài đã cưới thê tử rồi, cho dù là thê tử đã mất, ngài cũng đã lập bia mộ cho nàng ấy, thể hiện bộ dạng tình thâm nghĩa nặng.

Còn mình ở lại bên cạnh ngài ấy cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm thiếp mà thôi.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hơn nữa, nàng mới thực sự là Hoắc Nghênh Vân chân chính, cũng có nghĩa là, bản thân đáng lẽ phải là nghĩa nữ của ngài ấy.

Triệu Nghênh Phong sắp lên ngôi hoàng thượng là ca ca ruột của nàng, cũng là nghĩa tử của ngài ấy. Bối phận này đặt ở đâu, nếu nàng vô danh vô phận đi theo ngài ấy vậy mặt mũi thể diện của ca ca và mẫu thân phải để đi đâu được chứ?

Nghĩ đến đây, nàng chợt bừng tỉnh và định vùng dậy khỏi vòng tay hắn.

Đương nhiên là hắn không cho phép, đè chặt eo nàng, tóm chặt một số nơi mấu chốt của nàng: "Sao nào, nàng còn muốn trốn à? Nàng cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?"

Hương Vũ cắn môi, căm giận nói: "Ngài và ta có quan hệ gì chứ, dựa vào đâu mà đối xử với ta như thế này!"

Hoắc Quân Thanh cố định nhìn nàng, vẫn là bộ dạng có chút tức giận, bởi vì chút tức giận đó mà hai má nàng ửng đỏ, trong mắt cũng nổi lên ánh lửa sinh động.

Đầu ngón tay của hắn vuốt nhẹ lên gò má non mịn của nàng: "Ngay cả con nàng cũng đã sinh cho ta rồi, vậy mà còn dám nói chúng ta không có quan hệ gì sao?"

Quả nhiên là ngài ấy đã biết rồi!

Trong lòng Hương Vũ biết rằng chuyện này không thể nào giấu được, chỉ cần nhìn gương mặt ấy của Nhã Đạt, người minh mẫn đều biết bọn họ là cha con, nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại chút không cam tâm.

Bây giờ bị vạch trần tại chỗ, đúng là chột dạ đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng nàng vẫn một mực: "Con trai ta không phải là huyết mạch của ngài, chẳng phải ngài đã nói ta có nhân tình sao? Là của ta và người khác…"

Trước khi nàng kịp nói xong, hắn đã đột ngột cúi đầu xuống, sau đó chỗ vành tai của Hương Vũ là cảm giác đau nhói.

Hương Vũ không dám tin sờ lên tai mình.

Ngài ấy, vậy mà ngài ấy lại cắn mình!

Hoắc Quân Thanh liếm môi, trán gục xuống, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng có chút cảnh cáo: "Nếu còn dám nói nhảm nữa thì xem ta có cắn chết nàng không!"

Hương Vũ trợn to mắt: "Ngài, ngài tuổi cẩu à?!"

Vậy mà hắn đã thật sự cắn nàng!

Nếu là đánh thì cũng chịu đi, nhưng mà hắn đã thực sự dùng răng cắn nàng!

Hoắc Quân Thanh nghiến răng: "Nàng có thể nói tiếp để xem ta tuổi gì."

Hương Vũ nhất thời giận rồi: "Ngài xuống xe đi!!"

Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh bình tĩnh: "Nữ nhân của ta ở đây, nàng kêu ta đi đâu chứ?"

Hương Vũ: "Ta mới không phải của ngài đâu!"

Hoắc Quân Thanh mặc kệ.

Hương Vũ: "Ta muốn về nhà của ta, ngài trở về nhà của ngài đi!"

Hoắc Quân Thanh: "Nhà của nàng chính là nhà của ta, nàng đi đâu ta đi đó."

Hương Vũ quả thực không thể tin được, làm sao mà hầu gia cao ngạo và lạnh lùng trước kia lại trở thành một tên vô lại thế này rồi? Nàng chỉ vào hắn và lên án: "Ngài vô lại! Ngài quả là vô liêm sỉ!"

Hoắc Quân Thanh mỉm cười, hàm răng trắng sáng lấp lánh trong đêm tối: "Nàng chưa từng gặp vô lại à, sao mà tức giận vậy chứ?"

Hương Vũ vô cùng bi phẫn: "Người đâu, đến đây!"

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Nàng hét lên vài lần nhưng căn bản là không thấy bóng dáng của thị vệ đâu, lúc này nàng mới hoảng hốt phát hiện có điều gì đó không ổn.

Cỗ xe này đã đi được một lúc lâu rồi, rốt cuộc là đi đâu chứ?

Còn nữa, thị vệ của nàng đâu, con trai nàng đâu, và đoàn tùy tùng đâu?

Nàng vội vàng mở cửa sổ xe ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời đã tối rồi, trong màn đêm có thể mơ hồ phân biệt được hai bên đường đều là cây cối, còn về thị vệ và con trai, không có lấy một bóng dáng nào!

"Nhã Đạt đâu rồi?" Nàng hoảng sợ: "Con trai ta đâu? Con trai ta đâu mất rồi! Rốt cuộc ngài đã làm gì? Chúng ta đang đi đâu đây?"

Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nói: "Đến nơi rồi sẽ biết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi