Hương Vũ nghe vậy thì nhìn sang, nhưng chỉ thấy đôi mắt sâu lãnh của Hoắc Quân Thanh thâm sâu khó lường, đôi mày kiếm đen như mực cụp xuống khiến người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Rõ ràng là khí thế đang nghiến răng như muốn nuốt nàng vào trong bụng, nhưng lời nói ra lại rất bình thản và điềm tĩnh.
Như vậy khiến Hương Vũ càng sợ hãi hơn, giống như mặt nước biển trông có vẻ bình lặng, nhưng thật ra bên dưới đã ẩn nhẫn một cơn cuồng nộ ngập trời.
Hơn nữa trước mặt không phải là ai khác mà chính là Hoắc Quân Thanh năm xưa càn quét biên cương, con người hắn là loại tính khí gì, ở Bắc Địch mấy năm nay nàng cũng từng nghe nói qua, không hề phải là loại dễ đối phó.
"Hổ dữ không ăn thịt con..." Hương Vũ run rẩy nói: "Đó là con của ngài, ngài không được làm hại nó!"
"Bây giờ nàng đã chịu thừa nhận nó là con trai ta rồi sao? Nếu đã biết nó là con trai ta, tại sao còn nhẫn tâm một mình đem theo con trai ta đi tha hương?"
"Lúc ta đi, ta cũng không biết..." Hương Vũ thì thào biện hộ.
"Tốt lắm, vậy bây giờ nàng biết rồi, nàng nên làm gì đây hả?"
Có thể làm gì được chứ, Hương Vũ nhìn đi chỗ khác.
“Nếu nàng không nghe lời, nàng cứ chờ xem ta mất nhân tính thế nào đi!” Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nói.
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}
“Ngài!” Hương Vũ nghiến răng, trong lòng vừa căm hận lại bi thương nói: “Ngài là cha ruột của nó, tuy rằng không phải đích thân ngài nuôi lớn, nhưng rốt cuộc cũng là cốt nhục của ngài, sao ngài có thể như vậy được chứ! Nó được bao nhiêu tuổi chứ, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!"
Nghe vậy, Hoắc Quân Thanh chỉ vô cảm nhìn nàng, không nói lời nào.
Hương Vũ chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của ngài ấy lãnh đạm trào phúng, hung dữ rơi trên người nàng, cho nên nhất thời nàng có chút không được tự nhiên, không dám lên tiếng nữa.
Trong khoang xe rơi vào trầm mặc, Hương Vũ không dám thở mạnh.
Nàng phát hiện ra rằng cho dù bây giờ nàng đã là công chúa Bắc Địch, cho dù là bây giờ nàng đã có mẫu thân, hài tử, có người chống lưng, nhưng trước mặt ngài ấy, nàng vĩnh viễn vẫn luôn là tiểu nha hoàn năm đó, vẫn sợ hãi ngài ấy từ trong xương tủy.
Thật lâu sau, Hoắc Quân Thanh mím môi, thu hồi ánh mắt.
Hắn cũng không hiểu, hắn giống cái loại giết người không chớp mắt, ngay cả cốt nhục ruột thịt của mình cũng không màng sao? Vì sao trong lòng nàng hắn lại có hình tượng như thế chứ?
Xe ngựa tiếp tục đều đặn đi về phía trước, trong xe không có một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng bên ngoài truyền tới mấy tiếng quạ kêu làm nổi bật thêm khí tức hoang vắng, khiến Hương Vũ càng thêm lo lắng.
Rốt cuộc con trai bị ngài ấy giấu đi đâu rồi nhỉ?!
Thậm chí nàng còn nghĩ nếu ngài ta dám quá đáng, nàng sẽ cho người viết thư cho mẫu thân. Tất nhiên, nếu không bất đắc dĩ thì nàng cũng không định làm vậy, nếu thật sự để mẫu thân nàng ra mặt thì sự việc sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cuối cùng, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại, Hoắc Quân Thanh nắm lấy cổ tay nàng, đích thân dìu nàng xuống xe.
Hương Vũ phải đành cùng hắn xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua có chút quen thuộc nhưng không giống hoàn toàn, cẩn thận phân biệt một lúc nàng mới hoảng hốt nhận ra chỗ này có chút giống với trang viện mà trước đây nàng đã từng ở.
Chỉ là trang viện trước đây của nàng yên tĩnh thanh nhã, tiếng trúc vi vu, còn chỗ này lại trồng đầy hoa cúc.
Hương Vũ đau đầu không thôi khi nhìn thấy những bông hoa cúc này.
Nàng nhớ lại quá khứ, rõ ràng là nàng chỉ muốn ngân lượng, nhưng ngài ấy lại không hiểu, còn tự cho mình là phong lưu tặng nàng toàn hoa cúc, nàng cần nhiều hoa cúc như vậy làm gì đâu chứ?
Mà sau khi Hoắc Quân Thanh cầm tay Hương Vũ bước vào trang viện thì xoay mặt nhìn Hương Vũ.
Hương Vũ quay đi không nhìn hắn.
Hoắc Quân Thanh: "Đêm nay ở chỗ này trước đã."
Hương Vũ: "Tại sao ta phải ở đây? Ta muốn trở về!"
Hoắc Quân Thanh nhướng mày: "Trở về đâu cơ?"
Hương Vũ: "Trở về bên cạnh phu quân của ta!"
Ánh mắt Hoắc Quân Thanh lạnh lùng: "Chẳng phải nàng là góa phụ sao? Chẳng phải Nhã Đạt đã nói là phụ thân của nó chết rồi sao?"
Lời nói lạnh lùng ném qua, Hương Vũ chột dạ, có điều vẫn cứng miệng: "Ý ta là nghĩa phụ của nó đã chết rồi. Sau khi rời đi, ta đã gả cho một nam nhân, chàng ấy đã chết rồi."
Hoắc Quân Thanh mím chặt môi không nói nữa.
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Hương Vũ bị nhìn đến nỗi càng thêm chột dạ, nàng biết rằng trong miệng mình không có lời nào là thật, hẳn là ngài ấy rất tức giận.
Nhưng, như vậy thì đã sao!
Chẳng phải bản thân ngài ấy cũng đã cưới thê rồi chịu tang thê một lần rồi sao? Dựa vào đâu mà nàng bịa ra một lời nói dối cũng không được?
Vì vậy, nàng tiếp tục: "Chàng ấy đối xử với ta rất tốt..."
Hoắc Quân Thanh: "Vậy sao?"
Hương Vũ: "Ừ..."
Hoắc Quân Thanh: "Có tốt với nàng đến đâu chăng nữa thì cũng đã chết rồi."
Lời nói nhàn nhạt nhưng lại đầy sự khinh bỉ cười trên nỗi đau của người khác.
Nam nhân này đúng là xấu xa.
Hoắc Quân Thanh không thèm đếm xỉa nữa, cứ như vậy kéo nàng vào trong.
Hương Vũ kháng cự: "Ta phải trở về, nếu không thấy ta, sợ là người nhà sẽ đi tìm."
Hoắc Quân Thanh: "Người nhà ư? Nàng thì có người nhà nào chứ?"
Hắn chỉ tùy miệng hỏi một câu mà Hương Vũ đột nhiên thấy tức giận.
Nàng đã từng là một cô nhi, là nha hoàn ăn nhờ ở đậu, không nơi nương tựa, tùy ý để người khác khi dễ. Nhưng hiện tại nàng không như vậy nữa, bây giờ nàng đã là con gái của Bắc Địch vương, là công chúa Bắc Địch. Luận về quan hệ huyết thống, nàng còn là con gái của hoàng đế Đại Chiêu, và ca ca ruột của nàng sắp kế thừa ngôi vị, bất kể bên nào nàng cũng đều là công chúa!
Kết quả là từ trong miệng hắn, nàng lại trở thành không có người nhà để nương tựa vào.
Vì thế tính tình bướng bỉnh của Hương Vũ nổi lên, trước đây nàng đã phải chịu rất nhiều ủy khuất ở chỗ của hắn, bây giờ tự dưng muốn bùng nổ, nàng cắn chặt môi và quật cường nói: "Sao ta lại không có người nhà? Dựa vào đâu mà ta không được có người nhà?"
Hoắc Quân Thanh nhướng mày nhìn nàng.
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}
Hắn nhướng mày như thế, nhưng trong mắt Hương Vũ lại là sự khinh thường một cách trịch thượng và áp chế, nàng càng tức giận hơn: "Ngài mau thả ta đi, ta muốn về nhà, ngài trả lại con trai cho ta, nếu không người nhà của ta mà biết sẽ không tha cho ngài đâu!"
Hoắc Quân Thanh nghe vậy, trong mắt hiện lên sự giễu cợt: "Vậy sao?"
Lúc này Hương Vũ hoàn toàn bùng nổ thật rồi: "Ngài có biết ta là ai không, ta đến đây cùng sứ đoàn của Bắc Địch, phu quân của ta là đại tướng quân Kha Kính của Bắc Địch. Mặc dù bây giờ chàng ấy đã không còn trên nhân thế nữa, nhưng người nhà tộc nhân đều còn, con trai ta cũng theo họ của Kha Kính, là tộc nhân của chàng ấy, còn ta là quả phụ của Kha Kính, nếu ngài làm nhục ta thế này, rồi cướp con trai ta, thì ta chỉ cần một lá thư gửi về, đến lúc đó hai nước nổi lên giao tranh, ngài có gánh nỗi không?"
Hoắc Quân Thanh vẫn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn lồng ngực mềm mại của nàng vì tức giận mà phập phồng từng nhịp, nhìn hai má nàng đỏ bừng như lửa đốt.
Một lúc sau, mắt hắn hơi tối lại, đột nhiên cúi người ôm lấy nàng.
Hương Vũ hét lên, ngay sau đó phát hiện mình bị Hoắc Quân Thanh vác trên vai như bao tải, nàng sợ hãi rồi, một bên dùng sức đập mạnh vào vai hắn, một bên hét lên: "Ngài buông ta ra! Buông ta ra!"
Tiếng kêu của Hương Vũ truyền đi rất xa, gần như vang vọng khắp trang viện, nơi trống trải xa xôi không có ai đáp lại.
Hương Vũ tuyệt vọng, nàng biết ở đây nhất định có thị vệ, nhưng đó đều là thuộc hạ của Hoắc Quân Thanh, sẽ không có ai đến cứu nàng đâu.
Nàng nhanh chóng bị vác vào trong một căn phòng, sau đó bị ném lên giường.
"Đồ khốn kiếp ngài, ngài thật quá đáng, Hoắc Quân Thanh ngài thật là quá đáng!"
Tuy nhiên cùng với tiếng hét của nàng, Hoắc Quân Thanh đã ập tới.
Khi thân thể mềm mại thơm dính của nàng vặn vẹo đụng tới thân thể cường tráng mạnh mẽ của hắn, giống như là bị than nóng đụng vào, nàng càng thêm giãy dụa.
"Không phải nói là ta không gánh nỗi sao? Vậy thì hôm nay ta lại muốn thân thể của nàng, để cả nhà vị hôn phu kia của nàng đến tìm ta tính sổ có được không?" Giọng nói của Hoắc Quân Thanh mang theo sự điên cuồng đầy kiềm nén và siết chặt.
Ngay khi ba từ “muốn thân thể” phát ra, nửa người của Hương Vũ đã mềm lại.
Khi một nam nhân nói như vậy, ắt là có ý tức giận, nhưng Hương Vũ là một nữ nhân, nàng biết nam nhân này uy mãnh như thế nào khi ở trên giường, và nàng đã từng bị hắn phát đến nỗi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
“Đồ khốn kiếp!” Hai tay Hương Vũ nắm thành quyền, đấm vào bả vai của Hoắc Quân Thanh: “Ngài thả ta ra!”
Trong miệng nói như vậy, chỉ là lực đạo của nắm đấm đối với Hoắc Quân Thanh mà nói lại là mềm yếu yêu kiều, như đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta muốn dừng cũng không được.
Vốn dĩ ban đầu chỉ muốn hù dọa nàng một chút, nhưng bây giờ lại không thể dứt bỏ được nữa, như mũi tên đã lên dây cung, không thể không bắn.
Đêm ở trang viên yên tĩnh thanh vắng, đèn lồng dưới mái hiên khẽ đung đưa lúc sáng lúc tối, ánh sáng màu đỏ tản ra dưới mặt đất, trong đêm thanh tĩnh mịch yên lặng như vậy, động tĩnh trong phòng càng thêm rõ ràng hơn.
Lớn đến mức giống như trong cả tòa trang viên này chỉ có nàng và hắn hai người mà thôi.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, màn đêm đã vô cùng sâu rồi.
Một mặt Hương Vũ đẫm lệ nằm ở đó, nhẹ nhàng cuộn người lại, quay lưng về phía Hoắc Quân Thanh.
Nàng rất nhục nhã hổ thẹn và căm hận bản thân mình. Sau bao nhiêu năm xa cách, tâm tình đã sớm bình ổn lại, cảm thấy mình đã không còn coi trọng ngài ấy nữa rồi, nhưng bây giờ, khi ngài ấy nói những lời thô tục với nàng, vậy mà nàng lại không thể nhịn được mà gần như cấp thiết bò lên người hắn.
Nàng thậm chí còn nhớ bộ dạng không biết xấu hổ của mình vừa rồi.
Mà càng khó chấp nhận hơn nữa là, quả thực là nàng cũng rất thích.
Điều này làm cho nàng không mặt mũi đối mặt với Hoắc Quân Thanh, xấu hổ đến mức hận không thể đâm đầu vào đâu đó chết đi.
Hoắc Quân Thanh nằm ở sau lưng nàng: "Thích không?"
Giọng nói của nam nhân khàn khàn lười biếng, chỉ một câu như vậy đã khiến người ta không còn nửa phần sức lực, chỉ muốn nép vào bên cạnh hắn không bao giờ rời xa.
Hương Vũ cắn môi, mặt nóng bừng, không quan tâm đến hắn.
Hoắc Quân Thanh: "Bản hầu hầu hạ nàng có thoải mái không?"
Hương Vũ gần như không thể tin được, làm sao hắn có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ?!
Hoắc Quân Thanh lại nói: "Bản hầu so với tên phu quân sau này của nàng thế nào?"
Hương Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận.
Hoắc Quân Thanh: "Sau này chúng ta cứ sống với nhau qua ngày, nàng cũng không cần phải chịu cảnh góa phụ thèm khát kia nữa, bản hầu nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, thế nào?"
Hương Vũ gần như tức muốn nổ tung, niềm vui sướng vừa nãy đã bay sạch sành sanh rồi: "So với phu quân trước kia của ta, ngài còn kém xa! Tuổi của ngài lớn như vậy, cho dù có tráng kiện cũng không làm nên trò trống gì!"
Đánh người không cần tát vào mặt, lời này đúng là đã đâm vào điều cấm kỵ của Hoắc Quân Thanh.
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}
Tướng mạo hắn tuấn mỹ, quyền cao chức trọng, điều duy nhất không tương xứng với Hương Vũ cũng chỉ là tuổi tác mà thôi, cho nên trong lòng hắn luôn cảm thấy có thể là Hương Vũ chê hắn già, bây giờ Hương Vũ nói vậy coi như là đúng thật rồi.
Hắn lập tức tức giận nói: "Cho dù là không nên trò trống nhưng cũng mạnh hơn vị phu quân kia của nàng! Bộ dạng vừa nãy của nàng ngược lại như là bỏ đói lâu năm rồi, chính là vị vị phu quân Bắc Địch kia của nàng không được việc nên mới để nàng đói khát đến mức này?"
Hương Vũ giận suýt choáng váng, nàng đột ngột ngồi dậy và nhìn nam nhân trước mặt với vẻ không thể tin được.
Rốt cuộc hắn có biết xấu hổ không vậy?
Tại sao trước đây nàng không hề biết, nam nhân này lại có thể hạ lưu vô sỉ thế này chứ!
Lúc này nàng giận đến mức thở hổn hển: "Ta muốn về nhà, cả đời này ta không bao giờ muốn gặp lại ngài nữa, ngài làm nhục ta thế này, tộc nhân của ta tuyệt đối không tha cho ngài!"
Nàng mạnh mẽ vùng vẫy, nhưng hai tay của Hoắc Quân Thanh y như kẹp sắt, kẹp chặt lấy tay nàng, nàng không làm sao thoát ra được.
Hương Vũ: "Đồ khốn kiếp ngài, ta hận sao ngài còn chưa chết đi, ngài vẫn coi ta là tiểu nha hoàn ngày xưa mặc cho ngài khi dễ sao? Nói cho ngài biết, ta không phải nữa rồi, ngài đừng hòng đối xử với ta như trước nữa!"
Trong màn gấm, Hoắc Quân Thanh chỉ đắp mền gấm che đi phần nửa thân dưới, hắn cố định nhìn nàng, ánh trăng trong như nước chiếu vào trong đôi mắt như ngậm sương châu của nàng, ẩm ướt trong veo, lóe lên lửa giận.
hắn bình tĩnh hỏi: "Trước đây ta đối xử với nàng thế nào?"
Âm thanh trầm khàn thanh lạnh, nhưng lại tiêu điều cô đơn.
Hương Vũ vốn đang tràn đầy tức giận, nhưng nghe được lời này, đột nhiên ngẩn ra.
Hoắc Quân Thanh: "Trước đây ta đối xử với nàng không tốt phải không?"
Hương Vũ quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là không tốt! Cực kì không tốt!"
Hoắc Quân Thanh: "Sao lại không tốt?"
Hương Vũ vốn đang cực kỳ tức giận, hận không thể xé xác nam nhân trước mặt ra thành từng mảnh, để hắn biến mất vĩnh viễn đi.
Nhưng bây giờ, hắn cụp mắt xuống, mái tóc đen hơi lộn xộn rũ xuống, tôn lên ngũ quan tuấn tú sắc nét của nam nhân, khuôn mặt luôn uy nghiêm của hắn trở nên tiêu điều cô đơn, cơn tức giận của nàng đột nhiên lập tức tan thành mây khói.
Nàng thậm chí còn không biết phải nói gì.
Ánh trăng sáng tỏ từ song cửa sổ chiếu vào, tiếng dế ri ri, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa cúc và cỏ hương gì đó không biết tên.
Nàng nín thở nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có một khóm hoa cúc xinh tươi, lặng lẽ ở góc đó tỏa hương thơm.
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại, nàng không ngờ trong một đêm thế này Hoắc Quân Thanh lại dùng giọng điệu như vậy để hỏi nàng vấn đề này.
Ngài ấy đối với nàng thế nào, tốt không, đơn nhiên là rất tốt.
Ngài ấy đối đãi với một tiểu nha hoàn như thế thì tiểu nha hoàn đó đúng là nên biết ơn.
Nhưng ngay cả khi nàng chỉ là một tiểu nha hoàn có số phận mỏng hơn tờ giấy, nhưng nàng vẫn có lòng cao như trời, mong có thể cùng hắn sát cánh song phi, hi vọng có thể được bầu bạn bên cạnh hắn một đời, chết trong một quan.
Ánh mắt Hoắc Quân Thanh khóa chặt nàng không rời: "Nói cho ta nghe!"
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên dưới đêm trăng tao nhã ngát hương, mang theo chút bất lực sau bao thăng trầm cuộc đời, cùng với vài phần sự ôn nhu như hồi mộng lúc nửa đêm.
Trong màn gấm, đôi nam nữ vừa trải qua một trận triền miên chỉ đối mặt nhau không nói gì.
Cánh mũi Hương Vũ cay xè, cụp mắt xuống: "Ngài đối với ta rất tốt, không có gì là không tốt cả."
Hắn đối với nàng thật sự là rất tốt, ngay cả khi đang trong cơn thịnh nộ mà hắn vẫn khiến nàng cảm nhận được vui sướng không thể dừng lại được.
Một nam nhân như vậy, cả đời này nàng chỉ gặp được một người, cũng giống như nước đã ra biển không muốn quay lại sông, nàng cũng chỉ sẽ trao thân cho một mình hắn.
Hoắc Quân Thanh: "Bởi vì ta nói không muốn con nối dõi, cũng chưa từng nghĩ sẽ cưới nàng, đúng không?"
Nghe vậy, Hương Vũ vô cùng kinh ngạc, đột nhiên ngước đầu nhìn lên.
Khi nhìn tới lại rơi vào ánh mắt u tối như vực sâu của hắn.
Nàng đột nhiên có cảm giác bị nhìn thấu, liền vô thức tránh né.
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}
Hắn lại không để nàng trốn tránh: "Nàng muốn gả cho ta, cùng ta chung sống cả đời có phải không?"
Hương Vũ nghiến răng: "Không đâu! Ngài nghĩ nhiều quá rồi!"
Hoắc Quân Thanh: "Đêm đó, vì sao nàng lại hỏi ta muốn có con hay không? Sau đó tại sao lại sinh ra Nhã Đạt?"
Hương Vũ hoảng loạn: "Ta mang thai thì tự nhiên sẽ sinh ra, sinh ra thì tự nhiên sẽ nuôi lớn, làm sao, hay là ngài tưởng ta sinh được Nhã Đạt là do nhớ nhung ngài? Nếu ta nhớ nhung ngài thì làm sao có thể rời đi! Ta chính là chán ghét ngài nên mới đi! Ngài nói lời này khó tránh quá tự cho mình là đúng rồi đấy!"
Hoắc Quân Thanh: "Tại sao lại ghét bỏ ta? Là ta có chỗ nào chưa tốt?"
Hương Vũ: "Chỗ nào của ngài cũng không tốt! Chính là ngài không có chỗ nào tốt hết!"
Hoắc Quân Thanh: "Vậy nàng nói ra, nói từng cái một."
Hương Vũ chế nhạo: "Ta nói ra thì được gì chứ?"
Hoắc Quân Thanh mím môi nhìn nàng, hơi thở dần dần chùng xuống.
Hương Vũ khẽ khịt mũi và quay mặt đi chỗ khác.
Lúc này lại đột nhiên nghe thấy Hoắc Quân Thanh nói: "Nàng nói ra ta có thể thay đổi."