XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Mắt Dương thị đảo một vòng lớn, cười nói:

– Thì cách xa nhưng vẫn cùng một phủ, đều là do bọn nha hoàn nói chuyện phiếm nên thẩm nghe được, nhị thẩm cảm thấy hiếu kỳ nên mới đến xem, mùa đông đến nhanh quá, da lông thượng hạng lại hiếm có, nếu Linh nhi có cách làm ra y phục chống lạnh, đừng quên hiếu kính với nhị thẩm này nhé.

Tô Linh bật cười thành tiếng, không nói tiếp câu chốt của bà, mà hỏi:

– À, không biết là nha hoàn nào nói chuyện phiến, nhị thẩm ha.

Dương thị sững người, trên mặt mang theo mấy phần tức giận, lôi mác trưởng bối ra nói:

– Thẩm làm sao nhớ được là nha hoàn nào nói, Linh nhi đang có ý gì, xem như nha hoàn trong viện của con lộ ra đi, thì sao, con đang giấu không muốn cho người trong nhà biết à, con có đồ tốt, không biết hiếu kính trưởng bối à? Đây là phép tắc ai dạy con thế?

– Nhị thẩm sao lại tức giận rồi- Tô Linh không hề giận- Nhị thẩm nói đúng lắm, con là vãn bối, có đồ tốt đương nhiên phải hiếu kính trưởng bối rồi, cho nên nha hoàn trong viện con đều đang bận làm vài đôi bao tay và khăn quàng cổ cho tổ mẫu và phụ thân mẫu thân con.

Dương thị nhíu mày, nha đầu chết tiệt này nói vậy là sao? Là đang nói bà không phải trưởng bối của nó à? Tam phòng Tô gia cũng không hề ra ở riêng, đều đang ở chung một mái nhà, nhà mẹ đẻ bà thất thế, ngay cả một tiểu bối như nó cũng khinh thường bà?

Mặc dù bà giận lắm, nhưng lại không tiện biểu hiện ra, dù sao hôm nay bà đến là có mục đích khác, thế là bà vừa cười vừa nói:

– Quả thực, trong phủ nhiều trưởng bối như vậy, chỉ dựa vào nha hoàn trong viện của con, chắc chắn là không làm kịp, Linh nhi, nếu nha hoàn viện của con không rảnh, hay là vầy đi, thẩm có dẫn theo hai nha hoàn, để chúng ở lại đây theo mọi người học nghề, để tránh các con bận quá làm không xuể.

– Cũng được- Tô Linh đáp- Nhưng mà tục ngữ có câu, sư phụ nhận vào cửa, tu hành dựa vào người, có học được hay không, cháu gái không chịu trách nhiệm.

Dương thị thấy cô chấp thuận, nhẹ nhàng thở ra:

– Đương nhiên rồi, hai người các ngươi, còn không mau tham kiếm Tam tiểu thư.

Hai nha hoàn bước tới, cùng hành lễ:

– Nô tỳ Tùng Hương, Hòe Hương, tham kiến Tam tiểu thư.

– Xuân Hi, dẫn hai vị tỷ tỷ trong viện Nhị thẩm vào trong đi.

Tô Linh khẽ cười, Xuân Hi nghe vậy, nhìn hai nha hoàn:

– Hai người đi theo ta.

– Đợi đã.

Tô Linh đột nhiên lên tiếng, Dương thị tưởng cô đổi ý, vội vàng nói:

– Linh nhi chẳng phải đã đồng ý rồi sao?

Tô Linh cười nói:

– Nhị thẩm căng thẳng vậy để làm gì, cũng không phải thứ gì đáng tiền, trông thẩm căng thẳng, không biết còn tưởng đại phòng bắt nạt nhị phòng, ngay cả y phục giữ ấm cũng phải cần Nhị thẩm cho người vào viện của cháu gái học.

Dương thị xấu hổ cười cười:

– Linh nhi đang nói gì vậy, mẫu thân con làm quản gia cái phủ này, quản vô cùng tốt, lão thái thái cũng khen ngợi mà, làm sao lại thiếu ăn mặc của nhị phòng chúng ta được, chỉ là thẩm cảm thấy đồ vật trong viện Linh nhi làm rất mới mẻ thôi.

– Là rất mới mẻ, con cũng là lần đầu làm, cũng không biết có được hay không, cho nên chuẩn bị đưa đến viện của tổ mẫu, để tổ mẫu xem thử, Xuân Hi, giày vớ bao tay bao đầu gối và khăn quàng cổ ta bảo các em làm đều đã xong chưa?

Xuân Hi gật đầu:

– Xong rồi, giờ tiểu thư muốn mang đi à?

– Ừ, lấy ra đây, Nhị thẩm tới rồi, chi bằng cùng Linh nhi đi thỉnh an tổ mẫu được không- Tô Linh thịnh tình mời mọc, Dương thị thấy mục đích muốn học lén cũng đã đạt được rồi, bèn gật đầu:

– Cũng được, vậy cùng đi đi.

Tô Linh mặc áo choàng thật dày vào, Dương thị nhìn áo choàng kia, dường như dày hơn áo choàng mà mọi người thường mặc một chút, bên trong hình như có bỏ thêm cái gì, phía trên có thêu trăng sáng ngân hà, một nữ tử ôm thỏ ngọc nhìn vầng trăng kia, bố cục duy mỹ tinh xảo, vành mũ áo choàng kết một dải lông xù trông rất khác biệt, vừa ấm vừa đẹp mắt, bà không khỏi chạm vào, hỏi:

– Linh nhi, lông trên mũ áo choàng này là con kẹp vào chính giữa may lại đúng không? Cũng là lông dê à?

Tô Linh lắc đầu:

– Không phải lông dê, lông dê rất xoăn, loại lông đính lên y phục phải là loại thẳng nhìn mới đẹp, cho nên đây chính là lông thỏ.

– Lông thỏ còn có tác dụng tốt vậy à?- Dương thị nghe vậy tròng mắt đảo một vòng, âm thầm ghi nhớ, người đời dùng da lông động vật, phần lớn sẽ chọn loài động vật to lớn, da lông này có thể róc ra rồi dùng ngay, nhưng con thỏ lại quá nhỏ, có vẻ vô ích, làm gì cũng quá nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một cái bao đầu gối, không ngờ Tô Uyển Linh lại có suy nghĩ khác, gắn lông thỏ lên vành mũ, trông cái áo choàng thật đẹp, thật ấm áp, để người ta không khỏi muốn đưa tay lên sờ nó.

– Vạn vật đều hữu dụng, chỉ cần mọi người giỏi phát hiện là được. Xuân Vũ, em dẫn người vào phòng, hai vị tỷ tỷ Nhị thẩm mới mang tới cũng phải dốc lòng dạy bảo, Xuân Hi, đi cùng ta đến Phúc Thọ Đường.

Xuân Hi cầm theo đồ vật đã làm xong, đứng sau lưng Tô Linh, Dương thị liếc mắt nhìn nha hoàn này, dường như biết phải ra ngoài, trên tay nàng ta có đeo đồ vật bằng len màu trắng, chắc hẳn là bao tay mà Tô Uyển Linh nói tới, bình thường mọi người đều mang lò sưởi tay nhỏ giấu trong tay áo, quả thực rất ấm, nhưng lúc phải thò tay ra ngoài thì rất lạnh, lúc muốn làm chuyện gì, tay sẽ bị cóng đến đỏ bừng, không chú ý, mùa đông đến tay sẽ bị nứt da, bao tay này lại vô cùng tốt, trông vô cùng nhẹ nhàng, mà lại bao từng ngón tay rõ ràng, làm chuyện gì cũng không quá vướng víu.

Dương thị nhìn sang Tô Uyển Linh, không ngờ nó lại có năng lực làm ra nhiều đồ tốt như thế, mà còn hào phóng, ngay cả hạ nhân trong viện cũng có. May mà bây giờ bà đã cài người vào viện của Tô Uyển Linh rồi, cái khác liền không quan trọng.

Hai người cười nói, câu được câu không tán gẫu, rất nhanh đã đến Phúc Thọ Đường. Xa xa liền nghe thấy tiếng vui cười truyền ra, Dương thị xốc rèm đi vào, thấy Tô Uyển Trí ngồi bên trong, cùng lão thái thái cười cười nói nói, lão thái thái bị chọc cười ha ha, cũng cười nói theo:

– Từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói trong viện mẫu thân, hóa ra là Uyển Trí đến.

Tô lão thái thái gật đầu:

– Con bé này rất hiểu chuyện, sợ bà già này cô đơn, cho nên đến trò chuyện với ta, Linh nhi cũng đến à?

– Dạ vâng, tổ mẫu- Tô Linh đáp.

Tô lão thái thái tuổi tác đã cao, sợ lạnh hơn bất cứ ai, trong phòng đốt mấy chậu than, vừa bước vào liền ấm áp dễ chịu, ngăn gió lạnh ở ngoài cửa, Tô Linh cởi áo choàng, lão thái thái nhìn, cũng thấy dải lông trên áo choàng đẹp mắt:

– Linh nhi, áo choàng của con hình như đặc biệt lắm.

Tô Linh bước tới, vô cùng ngoan ngoãn:

– Tổ mẫu đúng là có mắt nhìn, trong áo choàng này con có nhồi lông dê, vành mũ đính thêm ít lông thỏ trang trí, trông đẹp hơn, tô mẫu nếu thích, ngày khác con sẽ làm cho tổ mẫu một chiếc, hôm nay không có áo choàng, chỉ làm vài món đồ nho nhỏ chống lạnh cho người, người xem có thích không.

Tô Linh vẫy tay, Xuân Hi lập tức bưng khay đến, bên trên đặt vài bộ bao tay vớ giày còn có khăn quàng cổ và bao đầu gối đã chuẩn bị từ trước, đầy ắp, đặt lên bàn.

Tô lão thái thái cầm chiếc khăn quàng cổ đặt trên cùng lên, từ sợi len đan thành khăn quàng, mở ra vừa dài lại vừa rộng, hai đầu còn có tua rua, trắng toát, sờ vào mềm mại, nhìn rất vừa ý, nhưng lại không biết thứ này để làm gì.

– Cái này gọi là khăn quàng cổ, con dùng lông động vật làm thành sợi tròn như sợi dệt, nhưng sợi này dày và dài hơn, đôi lúc người ra ngoài, không chỉ cổ bị lạnh, mặt cũng sẽ lạnh, khăng quàng cổ dạng này, quàng vào kéo lên một nửa, không chỉ giữ ấm cổ, còn có thể giữ ấm mặt. Còn có cách dùng khác, ngộ nhỡ y phục người mặc quá mỏng, khăn quàng cổ có thể thay áo choàng khoác lên người, không ngột ngạt lại có thể giữ ấm- Tô Linh giờ phút này đang hóa thân thành nhân viên bán hàng, đích thân giới thiệu tác dụng của khăn quàng cổ cho lão thái thái, lão thái thái nghe xong gật đầu, sờ  vào.

– Cảm giác mềm mại quá, lại có nhiều tác dụng như vậy, dường như hữu dụng hơn mấy chiếc khăn kia rất nhiều, vậy mấy cái dưới này để làm gì?- Lão thái thái cầm khăn quàng cổ, yêu thích không rời tay, Tô Linh choàng lên cho bà, lại cầm bao đầu gối bên dưới tiếp tục chào hàng:

– Còn thứ này là bao đầu gối, bình thường bao đầu gối mọi người dùng đều làm từ da lông động vật, mỗi khi làm một cái bao đầu gối liền phải giết một con vật nào đó, cho nên bao đầu gối này của cháu gái là nhồi lông dê vào giữa, bên ngoài dùng hàng thêu Tứ Xuyên, vừa đẹp vừa ấm vừa bảo vệ động vật, còn đây, đây là bao tay.

Tô Linh cầm đôi bao tay kia, tự mang vào cho lão thái thái xem:

– Đây chính là găng tay, ngón tay riêng biệt, vừa giữ ấm, vừa thuận tiện, bình thường khi mọi người dùng cơm viết chữ đánh cờ đọc sách, tay không thể ôm lò sưởi hoặc giấu trong tay áo được, cho nên đeo đôi găng tay này vào, sẽ không bị nứt da đâu. Bên dưới là vớ, không hề dày như túi vớ bình thường mọi người mang, quan trọng là ôm khít vào chân, sẽ không xê dịch tới lui trong giày.

Lão thái thái gật đầu, nhìn cô như rất háo hức, ánh ánh cuối cùng rơi vào đôi giày còn lại, có gì khác biệt?

– Giày này trông giống giày bình thường mọi người hay mang, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn, bên trong giày dùng sợi lông dê dệt thành hai lớp lót giày, bên trong còn nhồi thêm lông dê, lại dùng vải gấm quét dầu may thêm một lớp, vừa thẩm mỹ vừa giữ ấm, lại có thể ngăn ngừa tuyết tan làm ướt đế giày lạnh chân, đế giày chính là đế bình thường, nhưng lại dày hơn một chút, còn dính lông tơ, giày này chính là dựa theo chiều dài chân của người mà làm, người thử xem có ấm không.

Lão thái thái nhận giày, sờ lên, quả thực rất ấm rất dễ chịu, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ:

– Đứa nhỏ này từ lúc nào biết làm những đồ vật kỳ lạ thế này, ta sống hơn nửa đời người, lại chưa từng thấy qua.

Trong lòng Tô Linh tự nhủ, người mà thấy rồi thì chắc gặp ma, ngoài miệng lại dịu ngoan tiếp lời:

– Thời gian này con ở nhà dưỡng thương, không cần đi học, rảnh rỗi liền làm mấy thứ này, cũng không biết có được hay không, dù sao cũng làm cho tổ mẫu mỗi loại một bộ trước.

Tô lão thái thái nhìn bao đầu gối cùng giày kia, còn có bao tay, yêu thích không buông tay:

– Đứa nhỏ này có lòng rồi.

Tô Linh thấy những đồ vật này rất hợp ý lão thái thái, rèn sắt khi còn nóng:

– Hay là con mang cho người bao đầu gối và giày này- Nói xong cô liền cần bao đầu gối bước tới, thấy lão thái thái không từ chối, liền mang bao đầu gối lên gối của bà- Nghe mẫu thân con nói đến mùa mưa dầm hay mùa đông, người thường bị đau đầu gối, mang bao đầu gối này chắc sẽ đỡ hơn một chút, còn giày này nữa người thử xem, ngộ nhỡ không vừa, Linh nhi đem về sửa lại.

Lão thái thái gật đầu, bảo cô cởi giày, rồi mang giày mới vào, giày đúng kích cỡ, mà lại còn mềm mại ấm áp, không khỏi liên tục gật đầu:

– Đứa nhỏ này đúng là ngày càng hiểu chuyện, con vừa mới nói, mấy vật này dùng cái gì làm ra?

– Bẩm lão thái thái, là lông dê- Tô Linh nói.

– Lông dê có thể làm ra nhiều họa tiết thế à- Lão thái thái kinh ngạc nói.

– Đúng vậy tổ mẫu, người nghĩ thử nếu con thuê cửa tiệm bên ngoài, bán những đồ vật thế này có kiếm được bạc không?- Mắt Tô Linh sáng long lanh, lão thái thái nhìn cô, mặt mày hớn hở:

– Đứa nhỏ thông minh này, không chỉ hiểu chuyện mà còn biết kiếm tiền, những thứ này đúng là hiếm lạ, giày này của con, mặc dù kém hơn giày da hươu quý báu, nhưng vừa đẹp vừa giữ ấm, còn có áo choàng, cũng là suy nghĩ khác người, không chỉ đẹp mà còn ấm áp, ta thấy y phục này của con, chắc cũng là tự làm đúng không.

Tô Linh gật đầu:

– Tổ mẫu đúng là có mắt nhìn lắm.

Sắc mặt Dương thị biến đổi, nhìn sang Tô Uyển Trí, không nói gì.

– Cũng có đặc trưng riêng- Trong mắt lão thái thái mang theo vài phần thưởng thức- Con lớn rồi, sau này xuất giá, cũng phải quản lý cửa tiệm của mình, hiểu kinh doanh là chuyện tốt, chuyện này con đã bàn bạc qua với mẫu thân con chưa?

Tô Linh gật đầu:

– Đã bàn qua rồi, phụ thân cũng biết, nhưng họ nói suy nghĩ của con chưa trưởng thành, quá hão huyền, cho nên con muốn thực hiện ý tưởng của mình trước, sau đó đưa cho người xem qua, người nói vào vài câu tốt đẹp, phụ thân mẫu thân con đương nhiên không dám làm trái.

– Nha đầu khôn lỏi này, đúng là ngày càng tinh quái- Lão thái thái cười ha ha, lại bảo cô đem găng tay tới thử một chút, Tô Linh vội đưa tới cho bà, bà đeo vào duỗi tay ra, cảm giác cử động dễ dàng, không khỏi hỏi Dương thị- Dương gia của con lúc trước cũng kinh thương, vào nam ra bắc, có thấy qua đồ vật thế này chưa?

Dương thị mĩm cười gượng gạo:

– Mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng lông dê dơ bẩn, nhà quyền quý bình thường không muốn dùng tới, Linh nhi à, mấy vật này dù mới lạ, nhưng ý tưởng có chút trẻ con, để người trong phủ dùng là được rồi, nếu mở cửa tiệm kiếm tiền, không chừng khiến người khác chê cười.

Tô Uyển Trí cũng hùa theo:

– Uyển Trí cảm thấy nhị thẩm nói rất có lý, dù sao nhà mẹ đẻ của nhị thẩm cũng kinh thương nhiều năm, vào nam ra bắc gặp không ít điều lạ, vụ làm ăn này, không phải tùy tiện một người là có thể làm được, huống hồ những vật này vẫn dùng lông dê để làm.

Nụ cười trên mặt lão thái thái nhạt dần, Tô Linh lại không giận, nói tiếp:

– Người ta không dùng lông dê, chẳng qua là không biết dùng thế nào, hoặc ngại phiền phức, những vật này nhị thẩm cũng đã tận mắt nhìn thấy, không phải đồ vật tục tằng cẩu thả, chỉ cần chúng ta tặng vài món đồ vật từ lông dê cho các quý nhân nổi tiếng trong thành Kính Dương, chỉ cần hợp nhãn của họ, thỉnh thoảng mặc qua ngoài, có thể một truyền mười mười truyền trăm, đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất.

Dương thị nhủ thầm, nha đầu này còn nhỏ, vậy mà trong đầu muôn kiểu buôn bán, còn nghĩ ra được cách như vậy, bà âm thầm ghi nhớ, ngoài miệng lại nói:

– Quý nhân nào trong kinh thành lại mang những đồ vật này ra ngoài chứ, không sợ bị mất mặt à.

– Nhị thẩm sai rồi, thứ nhất, mình tặng đồ cho người khác thì không nên chọn người xưa nay không có quan hệ gì với mình, vậy sẽ khiến người ta cảm thấy không có chuyện gì lại đột nhiên ân cần, không là trộm cũng là cướp. Thứ hai, chỉ cần con làm ra đồ vật có chất lượng tốt, không sợ người khác có thành kiến, nếu có thành kiến, liền có thể phá vỡ. Thứ ba, nên lấy một cái tên cao siêu êm tai cho sản phẩm của mình, con định đặt tên cho nó là áo choàng Nguyệt Thần, sau đó chuẩn bị đưa cho tỷ tỷ con một chiếc, lại đưa một chiếc cho đại tiểu thư Tạ gia, cuối cùng đưa một chiếc cho đại tiểu thư Dương gia, với thanh danh và uy vọng của họ, hiệu quả tuyên truyền nhất định rất tốt.

Dương thị nhủ thầm, mấy người Tô Uyển Linh chọn đúng là rất khéo.

Bây giờ Thục phi đang được sủng, áo nàng ta mặc, người dưới đương nhiên sẽ bắt chước, nếu thấy đại tiểu thư Tạ Phương Tư của Tạ gia và Dương Dung của Dương gia cũng mặc áo choàng như thế, đương nhiên sẽ đổ xô đi mua, các nàng một là nữ tử điển hình, danh môn thục nữ, một là nữ tử tướng môn, danh vang kinh thành, chưa tới mấy ngày toàn thành đều biến.

Lại thêm Tô Uyển Linh, tháng trước mới giành hạng nhất trong cung yến của Thái hoàng Thái hậu, bây giờ trong kinh thành ai mà không biết đến nó, thanh thế thật lớn, không bao lâu sẽ có tiếng tăm trong thành Kính Dương, những phu nhân trong kinh sẽ bắt chước theo, cửa tiệm này dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết sẽ kiếm ra tiền, cho nên bà nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Tô Uyển Linh mở cửa tiệm, đợi đến khi hai nha hoàn kia học xong tay nghề, liền báo huynh trưởng của bà mở một cửa tiệm thế này ở kinh thành, với năng lực của huynh trưởng, đến lúc đó không chỉ ở kinh đô nước Lê, mà toàn bộ nước Lê, thậm chí nước Tề nước Liệt xung quanh, đều có thể mở ra nguồn tiêu thụ.

Lúc đó, Dương gia nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi.

Ngẫm lại cảm thấy thật khó ngủ! Có tiền rồi có tiền rồi, Dương thị ta không biết phải xài sao cho hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi