XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Dương thị nén nỗi mừng thầm, biểu cảm trên mặt lại có chút thất vọng:

– Thế nhưng thẩm nghe nói quan hệ giữa con và Dương đại tiểu thư kia đang căng thẳng, người ta sao lại giúp con.

Lão thái thái kinh ngạc, Tô Linh cười nói:

– Nhị thẩm, tin tức của thẩm đúng là nhanh nhạy thật, không chỉ biết con chuẩn bị mở cửa tiệm bán sản phẩm từ lông dê, hiện tại ngay cả chuyện con và Dương Dung bất hòa thẩm cũng biết, không ngờ nhị thẩm mỗi ngày đều ở trong viện của mình, lại còn có mánh khóe thông thiên như thế, biết được tất cả mọi chuyện.

Sắc mặt Dương thị cứng đờ, ánh mắt nấn ná chỗ Tô Uyển Trí một hồi, Tô Uyển Trí nhíu mày, làm như không biết.

Lão thái thái tinh tường, trong mắt lộ ra mấy phần nghi ngoặc, nhìn Dương thị, Dương thị bị nhìn đến chột dạ, lập tức giải thích nói:

– Đều là nghe nha hoàn của thẩm và nha hoàn trong viện của Linh nhi rảnh rỗi nói chuyện phiếm mà thôi.

– À, vậy nhị thẩm cho con biết một chút, rốt cuộc là miệng mồm của nha hoàn nào không kín vậy?- Tô Linh cười như không cười nhìn bà.

Dương thị bị nhìn đến sợ hãi, giả bộ tức giận:

– Linh nhi, thái độ của con là sao, chỉ là chút chuyện nhỏ xíu, đáng để con ở đây chất vấn thẩm thẩm à, con có biết phép tắc, có biết cái gì gọi là tôn trọng trưởng bối không?

Lão thái thái vừa nhìn về phía Tô Linh, Tô Linh liền mỉm cười nói với bà:

– Tổ mẫu, không phải con không biết tôn trọng trưởng bối, mà nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc là ai ở sau lưng bàn luận chủ tử, bây giờ ở trong phủ còn đỡ, chỉ là nói cho nhị thẩm nghe, nhị thẩm dù sao cũng là người trong nhà, nếu về sau chúng không quản được miệng mình, ra ngoài phủ cũng nói hươu nói vượn, chỉ trích chủ tử, sẽ khiến người ngoài cho rằng phủ Thượng thư chúng ta không có phép tắc, hạ nhân như thế, sao có thể tiếp tục giữ lại trong phủ.

Lão thái thái gật đầu:

– Đúng là như thế, hạ nhân dám ở sau lưng nói lung tung, quả thực không thể giữ lại, Dương thị, con nói xem, rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan ở sau lưng ăn nói quàng xiên, chỉ trích chủ tử?

Dương thị bị lão thái thái hỏi, biết hôm nay không thể tùy tiện nói cho qua, liền đáp:

– Con cũng không biết là nha đầu nào trong viện của Linh nhi, nhưng mà nha hoàn của con đến nhà bếp, trở về liền thuật lại như vậy, chắc có lẽ là nha hoàn phụ trách lấy thức ăn trong viện của Linh nhi rồi.

– À, vậy thì lạ quá, thời gian này đại nha hoàn cùng nha đầu nhị đẳng trong viện đều bận rộn không ra được khỏi cửa, đến phòng bếp nhận thức ăn đều là nha đầu hạ đẳng trong viện. Những nha hoàn đó bình thường cũng không vào trong phòng, xem như các nàng có thông minh tuyệt đỉnh đi, thấy trong viện có chuyển lông dê thì suy đoán này kia, nhưng chuyện mở cửa tiệm, con chưa từng nhắc đến các các nàng, ngay cả nha hoàn nhị đẳng trong viện cũng không biết, huống hồ…- Tô Linh dừng một chút, quan sát sắc mặt Dương thị và Tô Uyển Trí, cười cười, tiếp tục nói- Huống hồ quan hệ giữa con và Dương Dung xấu đi, con càng sẽ không đề cập với ai, hôm đó đi theo con chỉ có Xuân Hi, chẳng lẽ là em ở bên ngoài khua môi múa mép, thật to gan.

Tô Linh quay đầu nhìn Xuân Hi, vẻ mặt nghiêm nghị. Xuân Hi lập tức quỳ xuống, phủ nhận:

– Tiểu thư, nô tỳ không hề tiết lộ nửa chữ liên quan đến tiểu thư cho người khác, nô tỳ có thể thề với trời, nếu có nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến tiểu thư thì trời đánh thánh đâm, chết không được yên.

Người xưa thờ phụng quỷ thần, kiêng kỵ nhất là thề thốt, huống chi nha đầu này tuổi còn nhỏ, lại thề độc như thế, lão thái thái cũng tin mấy phần:

– Còn có người nào biết nữa không?

Ánh mắt Tô Linh rơi vào trên người Tô Uyển Trí nãy giờ vẫn ngoan ngoãn im lặng:

– Vậy chỉ có ngũ muội muội, ngày đó con cùng muội ấy đến phủ trưởng công chúa, con và Dương Dung có chút mâu thuẫn, muội ấy cũng tận mắt nhìn thấy, có lẽ vô tình tiết lộ cho nhị thẩm cũng không chừng.

Tô Uyển Trí nghe xong, vô cùng tội nghiệp, hai mắt đỏ lên, đáng thương nói:

– Tổ mẫu tin con đi, Uyển Trí là muội muội, sau dám ở sau lưng nói chuyện tỷ tỷ chứ, nhất định là có gì đó hiểu nhầm.

Lão thái thái thấy nàng khóc đến đáng thương, nghĩ nàng luôn vâng lời, giờ Hồ di nương thích sinh sự lại không ở bên cạnh, chắc sẽ không làm ra chuyện thế này, liền xoa đầu nàng, vừa dỗ dành vừa nói với Tô Linh:

– Linh nhi à, nói cho cùng vẫn là chút chuyện nhỏ nhặt, đừng ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà, sau này con ở trong viện quản giáo hạ nhân cho tốt là được, nếu tra ra được là kẻ nào ăn nói lung tung, ở sau lưng nói chuyện chủ tử, thì cứ bán đi là được.

Tô Linh biết lão thái thái có ý che chở, không thúc ép nữa, ngoan ngoãn nói:

– Dạ, hết thảy Linh nhi đều nghe tổ mẫu.

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, lão thái thái nhìn ra ngoài xem, Vương ma ma bên cạnh liền nói:

– Lão thái thái, để nô tỳ đi xem thử.

Lão thái thái gật đầu, Vương ma ma lập tức đi ra, chỉ chốc lát đã trở lại:

– Bẩm lão thái thái, là người trong viện của Tam tiểu thư, hình như tên Xuân Lục, nói là có chuyện quan trọng, nhất định phải bẩm báo cho tiểu thư ngay.

– Là Xuân Lục à, ta sai y ra ngoài mua lông dê cho ta, nhanh như vậy đã thu xong rồi à, đợi ta về viện rồi bẩm báo cũng không muộn mà, sao lại không biết phép tắc, xông vào viện của tổ mẫu, làm tổ mẫu bị kinh hãi như vậy chứ.

Dương thị nghe tên Xuân Lục liền có dự cảm không tốt, nhưng không nói ra, nghe vậy chỉ nói:

– Nếu con biết để tổ mẫu kinh hãi rồi, sao còn không biết quản giáo cho tốt người trong viện mình.

Tô Linh không quan tâm tới bà, chỉ nói với lão thái thái:

– Con nghe bên ngoài động tĩnh rất lớn, có lẽ xảy ra chuyện gì rồi, nên nhất định phải bẩm báo con ngay, hay là con gọi y vào đây nói, nếu gặp chuyện khó gì cũng có thể nhờ tổ mẫu giúp con quyết định.

Lão thái thái gật đầu:

– Vậy cho hắn vào đi.

– Vâng- Vương ma ma đáp.

Xuân Lục mau chóng đi vào, hắn mặc bộ y phục hạ nhân vải xanh, nhìn ốm nhom nhỏ thó, nhưng từ trong gió tuyết đi vào, vậy mà không có vẻ gì là lạnh, khiến người khác nghi nhờ dưới lớp vải mỏng manh kia chắc có mặc đồ giữ ấm gì đó, y vừa vào cửa liền quỳ rạp xuống thỉnh an:

– Nô tài Xuân Lục, tham kiến các vị chủ tử.

Lão thái thái không đáp, chỉ nhìn Tô Linh một cái, ý bảo người trong viện con thì tự con đi hỏi.

Tô Linh bèn nói:

– Xuân Lục, chẳng phải ta sai ngươi đi thu lông dê sao, nhanh vậy đã về rồi?

Xuân Lục phủ phục dưới đất nói:

– Bẩm tiểu thư, là tiểu nhân vô dụng, không thu được lông dê.

– Không thu được? Là không thu được bao nhiêu?- Tô Linh hỏi.

– Là toàn bộ không thu được- Xuân Lục lắc đầu.

Tô Linh nhíu mày, sắc mặt không tốt:

– Ngươi nói gì? Hết thảy ta đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi lông dê, vậy mà ngươi lại nói với ta là không thu được, chẳng phải đã đặt cọc cho họ hết rồi sao? Cho dù có vài nhà đột nhiên đổi ý cũng bình thường thôi, nhưng tại sao tất cả đều đổi ý thế này.

Xuân Lục cũng không biết, trong lòng sợ hãi:

– Lúc đầu trước Đông Chí, theo lời dặn của tiểu thư, tiểu nhân đã đi đặt tiền cọc, nhưng hôm nay tiểu nhân đến nhà thu lông dê, lại bị báo là không có, tiền cọc cũng mang trả lại.

Trên mặt Dương thị hiện lên nụ cười khó phát giác, thoáng qua liền mất.

Lông dê kia, hôm qua đã được huynh trưởng của bà thu lại với giá cao rồi, hôm nay các ngươi đi, đương nhiên không thu được.

Ngoài mặt Dương thị thở dài nói:

– Linh nhi à, nói đến cùng cũng là tuổi con còn nhỏ, không có kinh nghiệm, lông dê kia mặc dù không có tác dụng gì, nhưng con chỉ cho một nhà hai ba đồng bạc lẻ, người khác nếu ra giá cao hơn, đương nhiên phải bán cho người ta, thương trường hiểm ác, một tiểu cô nương như con, đương nhiên dễ thất bại rồi.

Dương thị nói xong, Tô Uyển Trí nhíu mày, Dương thị này, Dương gia lúc trước cũng là phú hộ phú thương một vùng, cũng phải có chút đầu óc, sao Dương thị lại là người vụng về, chưa đánh đã khai thế này.

Lão thái thái nhìn bà, đáy mắt ẩn chứa tức giận, nhưng kiềm chế không nói.

Tô Linh nghe vậy đưa tay che môi, cười nói:

– Nhà nhị thẩm hồi trước làm kinh thương, đầu óc kinh thương quả thực một khuê các nữ nhi như Linh nhi sao sánh được, chỉ là không biết tại sao nhị thẩm lại biết con chỉ đưa cho mỗi nhà hai ba đồng bạc? Chẳng lẽ người biết thuật độc tâm? Hay là nói người phỗng tay trên của con thu sạch lông dê đi trước, là do nhị thẩm phái đi?

Dương thị lúc này mới ngộ ra, vội xua tay giải thích:

– Thẩm đâu có, cũng là thẩm suy đoán thôi, dù sao lông dê cũng không đáng giá, chẳng nhà nào chịu dùng, thẩm nghĩ Linh nhi sẽ không ngốc đến độ tốn nhiều tiền để thu mua lông dê đâu, ha ha.

Giọng Xuân Lục lại run rẩy truyền đến:

– Nô tài sợ quay về không cách nào ăn nói, liền hỏi mấy nhà kia rốt cuộc là người phương nào đã mua lại lông dê, mấy người nọ đều nói là do một ông chủ họ Dương mua lại, mà tiền còn nhiều hơn gấp đôi chúng ta, nô tài lúc này mới quay về bẩm báo. Tiểu thư, là nô tài làm việc không chu toàn, nếu nô tài không tránh trận tuyết kia thì có thể giúp người thu được lông dê rồi.

Ý cười trên mặt Dương thị cuối cùng cũng không nén được.

Sắc mặt Tô Linh lại không tốt lắm, cười lạnh nói với Dương thị:

– Nhị thẩm, con kính thẩm là trưởng bối, nên thẩm dẫn người đến viện của con học kỹ thuật đan len, con đồng ý, còn để đại nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh dạy họ, vốn nghĩ dù sao cũng là người một nhà, không ngờ thẩm lại đối xử với con như vậy, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi, để huynh trưởng của thẩm lấy hết toàn bộ lông dê của con, thẩm có lông dê rồi, lại có kỹ thuật, con không mở được cửa tiệm, nhưng với bản lĩnh của huynh trưởng nhị thẩm, chỉ e có thể làm lớn mạnh vụ buôn bán này.

Lão thái thái quắc mắt nhìn trừng trừng Dương thị, Dương thị không thể giải thích, chỉ nghe nha đầu Tô Linh vẫn không chịu buông tha, nói tiếp:

– Lúc đầu mọi người đều là người một nhà, có tiền cùng kiếm cũng không có gì đáng trách, nếu nhị thẩm để nhị thúc đi làm vụ này, con không có gì để nói, đến cùng là người một nhà, nhị thúc có tiền, làm thành, tổ mẫu cũng vui vẻ, cả nhà đều vui vẻ, nhưng nhị thẩm lại để huynh trưởng của mình đi làm vụ này, đạo lý này con không hiểu, nhị thẩm xuất giá lâu như vậy rồi, ăn mặc đều ở phủ Thượng thư, không ngờ ở phủ Thượng thư mà lại nghĩ cho nhà mẹ đẻ, đây là đạo lý gì?

Xuất giá tòng phu, đã gả vào Tô gia rồi thì chính là người của Tô gia, chút đạo lý này mà Dương thị cũng không biết, suốt ngày chỉ giúp đỡ nhà mẹ đẻ, đơn giản là vứt đi, lão thái thái tức giận, quát lớn:

– Dương thị, con tính toán hay thật, lúc trước ta chỉ thấy tâm tư con thẳng thắn, không có tâm cơ gì, giờ xem ra, tâm cơ của con thâm trầm quá đấy, ngay cả sản nghiệp của cháu gái ruột cũng muốn cướp về cho nhà mẹ đẻ mình, có phải con còn định mang đồ đạc của phủ Thượng thư về nhà mẹ đẻ con luôn không?

Dương thị bị quát đến sợ sệt, nhủ thầm gia tài của họ Dương không phải bại vì Nhị Lang thì Dương gia sẽ nghèo túng đến mức này à? Có thể trơ mắt nhìn Nhị Lang rước một thiếp thất vào cửa, ngày ngày ở trước mặt ta diễu võ giương oai, giả khóc diễn kịch, Nhị Lang còn che chở ả khắp nơi, cho rằng ta đối xử không tốt với tiểu hài tử trong bụng ả tiện nhân kia, nhiều năm phu thê như vậy, ta và Dương gia nỗ lực vì hắn nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không sánh được với ả tiện nhân kia.

Ta không cam lòng!

Nếu Dương gia ta vẫn giàu có như năm đó, đừng nói là Nhị Lang, cả Đại Bá cũng phải cho ta vài phần thể diện, sao phải luân lạc đến tình trạng hiện nay. Bà nói đại ca ta đoạt sản nghiệp của nha đầu Tô Linh? Cái này cũng tính là sản nghiệp à? Bất quá chỉ là ý tưởng mới mẻ thôi, cửa tiệm còn chưa mở, lại đơn thuần như vậy, chuyện quan trọng lại giao cho tên sai vặt đi làm, bản thân nhẹ dạ cả tin, bà muốn cài người vào viện liền sắp xếp ngay, ngu ngốc như thế, cửa tiệm này một khi khai trương, cũng sẽ bị người khác cướp đi.

Trước sau gì cũng bị người khác cướp, tại sao không thể là Dương gia?

Đây đều là Tô gia nợ Dương gia ta.

– Mẫu thân, người đang đổ oan cho con, sao con biết Linh nhi đang làm chuyện này? Là huynh trưởng con nghe nói có người thu mua lông dê trong thành, huynh ấy cảm thấy có thể kiếm được tiền, cho nên mới sai người thăm dò, tên nô tài này lúc trước ít khi ra ngoài làm việc, đương nhiên huynh trưởng con không biết rồi, nếu biết, chắc chắc sẽ không giành trước, chuyện này… chỉ là hiểu lầm do mọi người không biết nhau, Linh nhi, chuyện này là cữu cữu con không đúng, ngày mai thẩm sẽ về nhà, thương lượng chuyện này với huynh ấy, vụ làm ăn này hai người cùng làm với nhau, dù sao con cũng không có kinh nghiệm, lề lối trên thương trường lại nhiều, có cữu cữu con dẫn dắt cũng là chuyện tốt- Mắt Dương thị đảo một vòng, liền đổi chủ đề sang Tô Linh.

Lão thái thái khôn khéo không thể lừa bịp, nhưng nha đầu Tô Uyển Linh lại là đồ ngốc, chỉ cần thuyết phục được nó, có lẽ tình thế sẽ có xoay chuyển.

Tô Linh nhìn Dương thị, cười nói:

– Nhị thẩm sai rồi.

Dương thị sững sờ:

– Sai cái gì?

– Thứ nhất, mẫu thân của Linh nhi là đích nữ của phủ Đông dương hầu, cữu cữu của Linh nhi, đương nhiên là Hầu gia của phủ Đông dương hầu, không mang họ Dương. Thứ hai, nếu con muốn làm ăn cùng người khác, có rất nhiều người để con lựa chọn, mặc dù con không có kinh nghiệm, nhưng mẫu thân con có, tổ mẫu con có, nếu con đến thỉnh giáo, tổ mẫu sẽ dạy bảo con, đúng không?- Tô Linh nhìn lão thái thái, lão thái thái đương nhiên gật đầu.

– Dương thị, đừng cho là ta không biết con đang có ý đồ gì, con đừng quên thân phận hiện giờ của con, con là người của Tô gia, không phải người Dương gia. Huynh trưởng con kiếm được tiền, sẽ để lại cho nhi tử hắn, không hề để lại cho nhi tử của con. Con trăm phương ngàn kế, vừa để huynh trưởng con thu mua hết lông dê toàn thành, vừa phái người đến viện Linh nhi học kỹ thuật, con rất có âm mưu đấy, chắc đã mưu tính rất lâu. Linh nhi làm hết thảy chưa từng báo cho ai biết, sao con lại biết được? Cái kẻ ăn cây táo rào cây sung đi mật báo với con rốt cuộc là ai? Nói!- Lão thái thái nổi giận.

Vụ làm ăn này của Linh nhi, kế hoạch tỉ mỉ tường tận, nếu thật sự thành công, nhất định sẽ tăng thêm một khoản chi tiêu lớn cho phủ Thượng thư, Linh nhi chưa xuất giá, tiền kiếm được đương nhiên là của phủ Thượng thư, dù thành thân, cũng có thể tiết kiệm một số đồ cưới cho phủ Thượng thư, bây giờ chính là lúc cần dùng đến bạc, Hoàng thượng đang dốc sức trừng trị tham ô, không còn con đường nào khác, cũng chỉ có thể dựa vào con đường này để hóa giải khẩn cấp, Dương thị này, vậy mà lại muốn cướp đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Dương thị còn định giải thích:

– Mẫu thân…

– Nói, nếu còn không nói, lôi hết bọn nha đầu trong viện ngươi ra ngoài thẩm vấn từng người, để xem chủ mẫu nhị phòng này còn biết xấu hổ hay không, phủ Thượng thư ta có thể giữ bất kể hạng người nào, duy nhất kẻ ăn cây táo rào cây sung thì không thể giữ- Mấy chữ cuối lão thái thái gằn giọng cực nặng, Dương thị liền không dám nói nữa.

– Nói, là kẻ nào?- Lão thái thái nổi giận, Dương thị sợ đến rùng mình, sợ lão thái thái thật sự lôi hết nha hoàn trong viện của mình ra hỏi, đến lúc đó thể diện của bà sẽ mất sạch, chẳng phải để ả tiện nhân vừa mới vào cửa kia chê cười à.

Bà suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định, chỉ vào Tô Uyển Trí:

– Là Uyển Trí, là nha hoàn thân cận của Trí nhi nói với con, nói Linh nhi đang tính toán một vụ làm ăn, còn nói Linh nhi tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, vụ làm ăn này không nên để một mình Linh nhi làm, nếu Dương gia con chịu tiếp nhận thì khác, mẫu thân, con cũng là nhất thời hồ đồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi