Kỳ Thiệu Thành suy xét một chút, quyết định vẫn là bắt đầu đi tra từ người mình quen thuộc.
Vì thế liền đi Cung Tiêu Xã trấn trên mua một ít đồ, bao lớn bao nhỏ treo trên xe đạp đi về hướng Hạ gia trang, cũng coi như là đáp lễ lần trước ăn ở tại nhà đội trưởng Hạ.
Xách theo đồ vật đi ngoài ruộng không tốt lắm, Kỳ Thiệu Thành liền đạp về hướng nhà họ Hạ.
Vương Tú Cần đang ở trong viện cho heo ăn, nhìn thấy Kỳ Thiệu Thành thập phần ngoài ý muốn, hỏi: "Tiểu Kỳ, sao con lại tới đây?"
Kỳ Thiệu Thành cười trả lời nói: "Dì, con bị điều đến bên này, liền tới đây thăm ngài cùng đội trưởng Hạ." Nói xong đưa đồ trên tay cho Vương Tú Cần.
"Con tới thăm là mừng rồi, sao còn mang nhiều đồ như vậy?" Vương Tú Cần đẩy trở về nói.
"Lần trước ở chỗ này ăn ở miễn phí, con cũng ngại." Kỳ Thiệu Thành thấy Vương Tú Cần không nhận, trực tiếp đem đồ vật xách vào trong buồng.
Kỳ Thiệu Thành vốn dĩ vội vàng chạy tới điều tra Hạ Uyển nhưng không thấy người, liền uyển chuyển hướng Vương Tú Cần hỏi: "Trong nhà có mình dì thôi ạ?"
Vương Tú Cần: "Không phải, Uyển Uyển và bạn của con bé ở trong phòng học bài.
Uyển Uyển ~ mau ra xem ai tới!"
Hạ Uyển theo tiếng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Kỳ Thiệu Thành ý tưởng đầu tiên là cuối cùng đại lão cũng tới gặp em gái sao!!
Lâm Thanh Thanh và Tống Hà cũng nghe nhà Hạ Uyển có người tới, hai người thương lượng một chút liền quyết định hôm nay tới đây thôi, rồi ai về nhà nấy.
Hai người ra cửa để chào tạm biệt, Hạ Uyển đầu óc vừa chuyển liền nhân cơ hội này bắt đầu giới thiệu hai bên với nhau.
Đặc biệt là sau khi nói tên nữ chủ, Hạ Uyển nhìn Kỳ Thiệu Thành đầy mong đợi.
Nhưng làm cô thất vọng chính là Kỳ Thiệu Thành không có chút phản ứng gì khi nghe thấy cái tên này.
Hạ Uyển cũng không có lý do gì để giữ Lâm Thanh Thanh lại, đặc biệt là Tống Hà, đành phải trơ mắt nhìn đại lão cùng nữ chủ - đôi anh em đáng thương này lại bỏ lỡ nhau một lần.
"Chờ một chút." Kỳ Thiệu Thành vội ngăn trở.
Hạ Uyển kích động quay đầu nhìn về phía Kỳ Thiệu Thành, chỉ nghe Kỳ Thiệu Thành nói: "Mọi người tiếp tục học tập đi.
Tôi đi ra ngoài ruộng tìm đội trưởng Hạ."
Ai ~ Hạ Uyển không khỏi thở dài, xem ra vẫn phải dựa vào mình.
Vì thế, khi Tống Hà đi về nhà, Hạ Uyển chủ động yêu cầu muốn đưa Tống Hà về, cô quyết định phải đi thăm dò Tống Vĩnh Trường.
Hạ Uyển đưa một cái là tới trong viện nhà Tống Hà.
Tống Hà thấy Hạ Uyển không có ý định đi, bất đắc dĩ hỏi: "Uyển Uyển, em trở về với chị có chuyện gì muốn nói hả?" Vô duyên vô cớ như vậy không giống tính tình của Hạ Uyển.
Hạ Uyển một đường đều trầm tư suy nghĩ, làm sao để hợp lý nhắc tới Kỳ Thiệu Thành trước mặt Tống Vĩnh Trường.
"Uyển Uyển, em mau nói đi chị còn phải đi nấu cơm nữa." Tống Hà sờ sờ đầu Hạ Uyển.
Có!
Hạ Uyển ra vẻ thâm trầm hỏi: "Chị Tống Hà, chị biết làm sao em quen được Kỳ Thiệu Thành không?"
Sau đó, cô đem những chỗ có liên quan giữa nàng Tống Lão Tam và Kỳ Thiệu Thành thuật lại một lần, còn làm bộ kích động đổi tất cả các biệt danh thành tên thiệt, còn cố tình tăng thêm âm lượng.
Tống Hà nhìn bộ dáng Hạ Uyển, buồn cười hỏi: "Không phải em thích đội trưởng Kỳđó chứ?"
Hạ Uyển đem toàn bộ chuyện xưa kể một lần, kết quả trong phòng Tống Vĩnh Trường trước sau đều không có phản ứng, xem ra con đường này là không thể thực hiện được.
Hạ Uyển có điểm ủ rũ, nghe được lời Tống Hà nói lại không dám tin tưởng, cũng bất chấp tất cả cuối cùng đề cao thanh âm nói một câu: "Sao có thể! Em chỉ cảm thấy Kỳ Thiệu Thành là người tốt."
Tống Hà có chút ngốc trước sự kích động của Hạ Uyển, vội vàng trấn an: "Được rồiđược rồi, chị đã biết, anh Kỳ của em là người tốt."
Lúc này trong phòng truyền đến thanh âm ho khan kịch liệt, Tống Hà vội vàng đổ chén nước chạy vào nhà.
Tống Hà đỡ Tống Vĩnh Trường ngồi vững vỗ vỗ phía sau lưng, đưa nước cho ông uống miếng.
Tống Vĩnh Trường nắm lấy tay Tống Hà, hỏi: "Khụ khụ khụ, hai đứa vừa mới nói......!Kỳ Thiệu Thành?"
Tiếp theo ông nhìn về phía Tống Hà, hỏi: "Hà Tử, con có biết chuyện của anh hai con?"
Tống Hà nhíu nhíu mày, nói: "Cha đang nói chuyện gì vậy?"
Nếu đã nói ra điều này, Tống Vĩnh Trường cũng dứt khoát không che giấu, thẳng thắn nói: "Cha vẫn luôn chưa nói cho con, thật ra con còn có một người anh trai cùng mẹ khác cha ở thủ đô, tên là Kỳ Thiệu Thành."
"Chuyện này truyền đi đối với mẹ con không tốt, cũng chỉ có cha biết, vốn dĩ cha tính là chờ con học đại học ở thủ đô mới nói cho con nghe......"
Dư lại không cần Tống Vĩnh Trường tiếp tục nói, Tống Hà cũng đã hiểu ý tứ của ông.
Tuy là Tống Hà nghe xong chuyện này, vẫn không có cảm giác gì, nói: "Mặc dù đều gọi là Kỳ Thiệu Thành nhưng có nhiều người trùng tên như vậy, sao có thể trùng hợp như vậy?"
Sau đó nhìn về phía Hạ Uyển nói: "Đúng không, Uyển Uyển."
Hạ Uyển nghĩ thầm, thật là trùng hợp.
Tuy nhiên cô vẫn không xác định nói: "Nhưng mà chị Tống Hà, Kỳ Thiệu Thành này hình như thực sự đếm từ thủ đô."
Hạ Uyển nhìn biểu tình của Tống Hà có chút buồn cười.
Bây giờ khắp mặt chị ấy đều là không phải đâu!
"Nếu không, chúng ta hỏi xem thử có phải hay không?" Hạ Uyển thử nói.
Tống Hà có chút khó xử, không thể ngăn người ta nói, hải, tôi với anh giống như là một mẹ sinh ra.
Hạ Uyển do dự một chút, nói: "Chiều nay em trở về trường học chắc cùng đường với anh ấy, nếu không em đi hỏi thăm anh ấy có biết mẹ của chị hay không?"
Tống Hà nghe vậy gật đầu, thật sự cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cô với người ta cũng không quen.
Truyện được đăng tại Mymy443 và dembuon
Hạ Uyển thấy hôm nay đem chuyện nhận thân này giải quyết xong, trong lòng tảng đá lớn rốt cuộc rơi xuống.
Lúc này Kỳ Thiệu Thành đang cùng Hạ Hồng Vệ nói chuyện phiếm, anh nghĩ nghĩ, khẳng định đội trưởng Hạ Hồng Vệ hiểu rõ tình hình trong thôn hơn.
"Đội trưởng Hạ, những năm gần đây Hạ gia trang chúng ta có người ngoài nào không?" Kỳ Thiệu Thành giúp Hạ Hồng Vệ châm tẩu thuốc, rồi hỏi.
Hạ Hồng Vệ chỉ cho là chuyện ở Cục Công An, cũng không hỏi nhiều, rít một hồi thuốc suy nghĩ một hồi, nói: "Mấy năm trước điều tra rất nghiêm, không có thư giới thiệu đều không đi đâu được, làm gì có thể tới người ngoài.
Nếu có người ngoài, cũng là những người xuống nông thôn thôi.
Nhưng hiện tại đều đã trở về."
"Lúc ấy xuống nông thôn là ai, trong thôn có ghi chép lại không ạ?" Kỳ Thiệu Thành tiếp tục hỏi.
"Có, lúc ấy đại đội cho bọn họ tính công điểm, đồ ăn, phân chia công tác.
Khi rời đi cũng phải đăng ký nguyên nhân trở về và về đâu, cần phải có hồ sơ." Đội trưởng Hạ nói, "Buổi trưa tan tầm, chú mang con đi đại đội tìm hồ sơ."
"Được, phiền toái đội trưởng Hạ."
Hạ Hồng Vệ hướng hắn vẫy vẫy tay, hút xong điếu thuốc lại tiếp tục bắt đầu làm việc.
Kỳ Thiệu Thành cũng không có sự tình gì để làm, thấy trên ruộng có một cái cuốc để không, cũng đi tới chỗ Hạ Hồng Vệ hỗ trợ.
"Tất cả những người xuống nông thôn trong đội mấy năm gần đây đều ở chỗ này." Hạ Hồng Vệ ôm một chồng vởở phí dưới ngăn tủ ra.
Kỳ Thiệu Thành lật từng tờ Từng tờ xem qua, mấy năm nay trừ bỏ thanh niên tri thức tự nguyện xuống nông thôn, còn có những người có tình huống khác nhau, phân phát đồ ăn, cùng với hồ sơ ghi chép những ai trở về thành phố, ghi đầy vài quyển vở.
Kỳ Thiệu Thành xem sơ qua cho đến khi anh nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Lục Quỳnh Phương.
Kỳ Thiệu Thành tay trong nháy mắt bắt đầu run lên, nắm chặt tay thành nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, nhanh chóng lật ra, lại không hề phát hiện hồ sơ Lục Quỳnh Phương trở về thành phố.
Vì thế anh cố gắng bình tĩnh hỏi Hạ Hồng Vệ: "Đội trưởng Hạ, vị đồng chí này như thế nào không có hồ sơ trở về thành phố?"
Hạ Hồng Vệ có ấn tượng với cô con dâu này, bởi vì bà ấy là người duy nhất kết hôn với người dân thôn Hạ gia nhiều năm qua, cho nên nói: "Vị đồng chí này, đã kết hôn ở trong thôn, không trở về thành phố, chỉ là sức khoẻ không tốt, sinh con xong không bao lâu đã qua đời."
Kỳ Thiệu Thành hốc mắt có chút đỏ lên khi nghe đến đó, kiềm chế kích động, hỏi: "Vậy đứa bé kia?"
Hạ Hồng Vệ tiếp tục nói: "Là một bé gái tên Tống Hà.".