Kỳ Thiệu Thành chưa từng nghĩ tới Hạ gia trang sẽ mang đến cho anh tin tức như vậy.
Sau bao nhiêu năm, anh cũng có nghĩ tới khả năng mẹ đã không còn nữa nhưng khi sự thật đặt trước trước mặt, anh vẫn không thể bình tĩnh được.
Kỳ Thiệu Thành lau mặt, cũng không có tâm trạng tiếp tục điều tra, hỏi Hạ Hồng Vệ nhà của Tống Hà xong liền rời đi.
Kỳ Thiệu Thành đến bên ngoài nhà họ Tống, liền nghe được Hạ Uyển đang lớn tiếng khen ngợi mình.
Ban đầu cảm xúc rất hưng phấn lại bị lời khen ngợi cường điệu ở bên trong cắt ngang, thậm chí còn giơ tay thành nắm đấm nâng lên đặt ở bên miệng thấp giọng khụ hai tiếng, rõ ràng bên người không có ai, cũng không biết muốn khụ cho ai nghe.
Kỳ Thiệu Thành cảm thấy nếu mình gõ cửa đi vào nhất định sẽ thực xấu hổ, cho nên chỉ đứng ở ngoài tường chờ hai cô gái nhỏ nói xong.
Sau đó nghe được Tống Hà nói câu kia với Hạ Uyển, "Không phải em thích đội trưởng Kỳ chứ." Và sự phản bác yếu ớt của Hạ Uyển với việc cố gắng phóng đại thanh âm.
Kỳ Thiệu Thành sờ sờ cái mũi, anh không phải lần đầu tiên được người ta thích.
Trước khi anh tham gia quân ngũ, trong trường học có rất nhiều nữ đồng chí viết thư cho anh, sau khi nhập ngũ, mỗi lần đến bệnh viện quân đội anh đều là tâm điểm chú ý của mấy cô y tá.
Nhưng lần này khiến trong lòng anh có chút gợn sóng, có lẽ hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá làm tâm lý phòng ngự của anh yếu đi.
Chỉ là ngẫm lại Hạ Uyển thường xuyên thắt hai bím đáng yêu, mắt hạnh tròn tròn, khuôn mặt còn mập mạp vẫn chưa rút đi sự trẻ con, chiều cao còn chưa đến vai anh.
Kỳ Thiệu Thành thở dài, vẫn chỉ là người bạn nhỏ.
Lúc này Kỳ Thiệu Thành lại càng không thể đi vào, đành phải ở bên ngoài chờ.
Tống Hà và Hạ Uyển đi vào trong phòng, toàn bộ sân đã an tĩnh lại, Kỳ Thiệu Thành không nghe được động tĩnh gì.
Một lát sau, Kỳ Thiệu Thành cảm giác không sai biệt lắm, liền đứng ở ngoài bắt đầu gõ cửa.
Hạ Uyển đứng ở trong phòng, nghe được động tĩnh, nói với Tống Hà: "Chị Tống Hà, bên ngoài hình như có tiếng đập cửa."
Tống Hà đỡ Tống Vĩnh Trường trở về giường, vén mành đi ra ngoài.
Nhìn thấy người ngoài cửa, Tống Hà ngây ngẩn cả người.
Kỳ Thiệu Thành nhìn người trước mắt mới gặp bên nhà Hạ Uyển vào buổi sáng, mới vừa không thấy trong chốc lát có khả năng trở thành em gái của mình, anh cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người liền trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát.
Tốt nhất là Kỳ Thiệu Thành phá vỡ sự im lặng trước, nói: "Đồng chí Tống Hà, Tống......!Cha cô có ở nhà không? Tôi có việc muốn hỏi ông ấy." Đối với người nam nhân cưới mẹ ruột mình, Kỳ Thiệu Thành càng thêm không biết nên xưng hô như thế nào cho tốt.
Tống Hà nhìn người vừa mới bị các cô nói tới, giờ lại đứng trước mặt mình, đồng dạng có chút sợ hãi, nói: "Ở nhà, anh vào đi."
Kỳ Thiệu Thành đi vào trong phòng, theo bản năng quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, cái sân thập phần sạch sẽ, chỉ là trống rỗng, không có đồ đạc gì.
Trong phòng đồ vật cũng không nhiều lắm, có chút tối tăm, đi đến trong buồng còn ngửi được một mùi hương thuốc nam thoang thoảng.
Hạ Uyển cũng không nghĩ tới, cô còn không kịp hành động, đại lão liền tìm tới cửa nhanh như vậy.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Tống Hà, liền thấy Tống Hà cũng mờ mịt lắc đầu.
Tống Vĩnh Trường nhìn thấy ngoài cửa đi vào một người đàn ông cao lớn xa lạ, hỏi: "Hà Tử, vị này là?"
Kỳ Thiệu Thành không chờ Tống Hà nói chuyện, nói trước: "Ngài khoẻ, xin tự giới thiệu con tên là Kỳ Thiệu Thành, là con trai của Lục Quỳnh Phương.
Hôm nay tới đây muốn hỏi về chuyện của mẹ con."
Hạ Uyển bị hướng đi của chuyện này làm trở tay không kịp.
Cho tới bây giờ Tống Hà mới có chút cảm giác chân thật, cô thật sự còn có một người anh trai?
Tuy rằng trên đời này có rất nhiều người cùng tên nhưng hai mẹ con cùng trùng tên xác suất sợ là rất rất nhỏ.
Tống Vĩnh Trường ngồi dậy, dựa vào trên tường, lâm vào hồi ức: "Mẹ con có kể về con cho chú nghe, khi đó bà ấy vừa tới Hạ gia trang không lâu, thường xuyên một mình trốn đi trộm khóc.
Mọi người đều cho rằng bà ấy không chịu nổi cái ủy khuất này, ăn không nổi cái khổ này, chỉ mình chú biết, bà ấy là nhớ con trai mình......"
Ở trong mắt Lục Quỳnh Phương, con trai của bà là đứa con ngoan ngoãn nhất trên thế giới này, nếu không phải tự thân còn khó bảo toàn, bà tuyệt đối sẽ không đem con trai để ở bên cạnh người đàn ông kia.
Nhưng cũng còn tốt, ông nội Kỳ Thiệu Thành là người hiểu lý lẽ, đây cũng là điều làm bà yên tâm.
"Mỗi năm đến sinh nhật con, mẹ con đều sẽ viết cho con một phong thơ, nhưng bà ấy sợ lý lịch không tốt của mình làm liên luỵ tới con, một tờ cũng không dám gửi ra ngoài." Tống Vĩnh Trường xuống giường không lắm lưu loát, ngăn lại ba tiểu bối trong phòng muốn đi lên đỡ, mở ra cái rương để trong một góc.
"Nơi này còn có một ít đồ chơi mẹ con làm cho con, sau khi có bầu Tống Hà, mẹ con bắt đầu làm hai món giống nhau, Tống Hà thì chú đã đưa cho nó, của con tất cả tại nơi này."
Lúc Lục Quỳnh Phương rời đi Kỳ Thiệu Thành còn nhỏ, chỉ có ấn tượng mơ hồ với mẹ, bộ dáng vẫn phải dựa vào ảnh chụp trong nhà mới có thể nhớ rõ.
Nhưng hôm nay, trong đầu anh ấn tượng mơ hồ cuối cùng có thể cụ thể hóa, trong đầu anh tự động trồi lên hình ảnh kia.
Một người phụ nữ tú lệ thanh uyển, ngồi ở trước bàn, cầm chiếc bút giá rẻ chậm rãi viết từng phong thư.
Hoặc là ngồi dưới ánh nắng ở bên cửa sổ, làm ra mấy món đồ chơi cho con nít, mặt mày nhu mỹ mang tính từ ái mỉm cười.
Tống Vĩnh Trường nhìn Kỳ Thiệu Thành đứng ở trước cái rương, mình không thể đưa Tống Hà học đại học, đã giúp vợ tìm được con trai rồi, cũng coi như là hoàn thành một cọc tâm nguyện của bà ấy.
Kỳ Thiệu Thành không lên tiếng nhìn chằm chằm cái rương, mới mở miệng nói: "Mẹ con bị chôn ở đâu? Con muốn đi xem bà ấy."
Tống Vĩnh Trường nói: "Điều này không vội, trước tiên vào nhà ăn bữa cơm đi, chờ buổi chiều để Hà Tử mang con đi."
Hạ Uyển lúc này mới phát hiện mình đã ra ngoài lâu, Vương Tú Cần chờ cô về ăn cơm hẳn là phải đợi đến nóng nảy.
Thấy chuyện nhận thân đã không sai biệt lắm, đến bước này liền không có chuyện gì của mình, liền nói với Tống Hà: "Chị Tống Hà, em đi về trước nha, chắc mẹ em đang đợi em về ăn cơm rồi."
Tống Hà gật gật đầu, ý bảo Hạ Uyển đi về chậm một chút.
Hạ Uyển đi rồi, Tống Hà đi phòng bếp nấu cơm, Kỳ Thiệu Thành ở lại trong phòng bồi Tống Vĩnh Trường.
Kỳ Thiệu Thành hỏi tình huống trong nhà Tống Vĩnh Trường.
Tống Vĩnh Trường tránh né chuyện của mình không nói, mặc kệ từ phương diện nào tới nói, cũng không nên làm Kỳ Thiệu Thành chiếu cố chính mình.
Nhưng thật ra chuyện Tống Hà, Tống Vĩnh Trường nói rất nhiều, bao gồm lúc trước mình sinh bệnh Tống Hà phải bỏ học, vốn dĩ đang ở độ tuổi có thể tham gia thi đại học cũng không tham gia.
Tống Vĩnh Trường nhìn giấy khen dán đầy trên tường bị ố vàng bởi vì thời gian của Tống Hà, tới bây giờ ông đều cảm thấy thực xin lỗi con gái.
Kỳ Thiệu Thành trầm mặc một hồi nói: "Để em ấy lại đi học thêm một năm, chuyện này con lo được."
Sau khi ăn xong, Tống Hà mang theo Kỳ Thiệu Thành hướng con đê lớn đi, sau lưng Hạ gia trang không xa là một ngọn núi, xa hơn một chút là con sông lớn, hai bên con đê chính là mộ của Hạ gia trang.
Kỳ Thiệu Thành làm một người anh trai, hẳn là phải quan tâm một chút chuyện của em gái và người nhà của em ấy một chút, chủ động mở miệng hỏi: "Tình huống của chú Tống như thế nào, có thể chữa khỏi không?"
Tống Hà nhìn nơi xa, vừa đi vừa đáp: "Bệnh viện nói muốn chữa khỏi hoàn toàn, phải làm phẫu thuật."
Kỳ Thiệu Thành nói: "Vậy vẫn là nhanh chóng làm đi, có cái gì anh có thể hỗ trợ cứ việc nói."
Việc Kỳ Thiệu Thành là anh trai cùng mẹ khác cha với Tống Hà, nhưng đối với Tống Hà cũng là một người xa lạ không quen thuộc lắm, cô không có thói quen đem toàn bộ sinh hoạt nói ra.
Kỳ Thiệu Thành tiếp tục nói: "Tiền bạc không phải vấn đề cũng không cần lo lắng, lúc trước đồ mẹ lưu tại thủ đô, theo lý mà nói em cũng có một phần."
Tống Hà túm túm bím tóc, lắc đầu, nói: "Đó là mẹ để lại cho anh, chính là của anh, em không cần."
Kỳ Thiệu Thành cúi đầu nhìn em gái quật cường, hiếm khi có phần đau lòng, đây là cảm xúc đã lâu không có của anh: "Vậy coi như anh cho em mượn, sợ tình huống của chú Tống tệ hơn có thể bị liệt toàn thân.
Vẫn phải nhanh chóng lo liệu làm giải phẫu."
Bệnh khác Kỳ Thiệu Thành không biết nhưng loại bệnh thương gân cốt này anh vẫn biết một ít.
Tống Hà do dự cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Dạ, cảm ơn anh." Cô tạm dừng một hồi, "Anh Kỳ......"
Kỳ Thiệu Thành buồn cười nhìn Tống Hà, cảm giác con bé ở trước mặt mình đặc biệt câu nệ, hoàn toàn không giống lúc ở bên Hạ Uyển.
"Anh đã thương lượng cùng chú Tống muốn cho em lại tham gia thi đại học, em có ý kiến gì không?" Kỳ Thiệu Thành thương lượng với Tống Hà.
Tống Hà nghĩ nghĩ, nói: "Quên đi, em cảm thấy cuộc sống bây giờ đã rất tốt.
Với lại đội trưởng Hạ mới tìm công tác giúp em, làm sao nói giờ không đi là không đi được?"
Kỳ Thiệu Thành nghe đến đó nhíu nhíu mày, chuyện công tác khả năng sẽ có chút phiền phức, liền hỏi: "Công việc gì?"
Tống Hà nghĩ tới những đứa trẻ đáng yêu trong trường, cười nói: "Em làm giáo viên tạm thời cho một trường ở một thôn trong núi." Tiếp theo, Tống Hà thấy được ánh mắt có chút không ủng hộ của Kỳ Thiệu Thành.
Tống Hà giải thích: "Tuy là tạm thời nhưng tiền lương cũng giống giáo viên chính thức."
Kỳ Thiệu Thành sợ mình quá hung, nhẹ giọng nói: "Vậy em biết giáo viên tạm thời có thể đều dễ bị thay đổi không?"
Tống Hà kỳ thật biết nhưng là: "Trường tiểu học trong núi giáo viên không dễ tìm, nếu em đi rồi, những học sinh đó làm sao bây giờ?"
"Cứ như vậy trước đi, sự tình về sau để từ từ tính đi anh." Tống Hà nói ra quyết định cuối cùng của mình.
Cô nghĩ đến thực mau Tống Vĩnh Trường có thể làm phẫu thuật, càng vui vẻ, cuộc sống đã đối xử quá tử tế với cô, cô cũng không mong gì nhiều.
Kỳ Thiệu Thành còn muốn nói gì nữa, còn chưa kịp đề cập, Tống Hà liền chỉ vào ngôi mộ phía trước nói: "Chúng ta tới rồi.".