XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI PHẬT HỆ TỐT SỐ NHẤT



Hạ Uyển ở trong trí nhớ tìm tòi nửa ngày, mới biết được mình đã nghĩ sai chỗ nào.
Đầu những năm 80, trường học thực hiện chế độ gọi là "Hệ thống 10 năm", nghĩa là 5 năm tiểu học, 3 năm sơ trung, 2 năm cao trung.
Điều kiện trong nhà nguyên chủ không tồi, nhập học sớm hơn so với những đứa trẻ trong thôn, 6 tuổi liền học tiểu học.

Cho nên học xong cao trung, cũng mới có 16 tuổi.
Chuyện này thật ra cho Hạ Uyển một lối đi tốt, cô vốn nghĩ rằng mình sẽ trải qua phần đời còn lại ở Hạ gia trang.
Hạ Uyển chưa bao giờ nghĩ tới việc gả cho Cố Quân, cô cùng Cố Quân căn bản là không quen thuộc, lại nói cũng không thể mượn thân xác của nguyên chủ để đi thông đồng với người cô ấy thích được.

Đối với việc mua nhà và làm buôn bán phổ biến ở niên đại văn sao......
"Anh cả, anh có biết trấn trên có chợ đen không?" Lúc trước nguyên chủ là một cô bé không rành việc đời, không có bất kỳ nội dụng liên quan nào trong trí nhớ của cô ấy.
Hạ Đông khuôn mặt trầm xuống, nhìn đôi mắt sáng của em gái, cảnh cáo nói: "Em hỏi cái này làm gì, cha là đại đội trưởng trong thôn, nhà chúng ta không thể dính tới việc đầu cơ trục lợi được.

Chờ trường học khai giảng em liền ngoan ngoãn trở về đi học cho anh."
Hạ Uyển ngoan ngoãn nghe xong, gật gật đầu.
"Anh cả, anh lại giáo huấn em gái nữa rồi." Hạ Nam xách theo bịch thuốc thảnh thơi mà đi tới, "Bác sĩ nói em ấy ngày mai còn phải quay lại khám, nói không chừng còn phải truyền nước.

Anh đau lòng một chút đi, cũng đừng dạy dỗ em ấy nữa."
Hạ Đông: "Anh không có giáo huấn em ấy, anh chỉ là muốn em ấy học hành cho tốt."
Hạ Nam: "Đi học? Em ấy không phải không đi tham gia cuộc thi sao?"
Hạ Đông đem lời Lý lão sư nói thuật lại một lần.
Hạ Nam cao hứng mà hung hăng chụp bả vai Hạ Đông: "Đây thật là chuyện tốt, em gái, nhà chúng ta có thể có một người sinh viên hay không, chỉ có thể trông cậy ở em."
Hạ Uyển đột nhiên cảm thấy, áp lực của mình thật lớn, thi đại học những năm 80......!sẽ dễ dàng sao?
~Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad~
Gần tới giữa trưa cũng truyền nước biển xong, ba người chia nhau đồ ăn bánh trái mang theo, đơn giản ăn xong liền đi bộ đến địa điểm tiếp theo—— Cục Công An.

Kỳ Thiệu Thành từ Cục Công An đi ra vừa vặn đi ngang qua phòng khách, nghe được một giọng nữ thanh thúy: "Cha tôi tên là Hạ Hồng Vệ, mẹ tôi tên là Vương Tú Cần......" Anh không khỏi nhướng mày, thả chậm bước chân.
Gia đình này, không phải là một trong hai bộ hồ sơ mình mới vừa xem qua sao.

Hình như tên trên bộ hồ sơ gọi là Hạ Bắc.
Kỳ Thiệu Thành lần này nhận được lệnh của Quân khu 3, tuyển chọn 10 tân binh xuất sắc thành lập đội đặc công.
Nếu thành công, đây sẽ là đội đặc công đầu tiên kể từ khi thành lập đất nước, vì vậy phía trên hết sức thận trọng và yêu cầu đội trưởng Kỳ Thiệu Thành đến quê nhà của từng ứng viên để đích thân kiểm tra điểm chính trị, coi như cho anh ta một kỳ nghỉ.
Không ngờ có hai tân binh ưu tú từ một thôn nhỏ đi ra, cho nên đây là điểm dừng chân đầu tiên của Kỳ Thiệu Thành.
Nếu Kỳ Thiệu Thành là người hiện đại, liền sẽ biết hào quang của nữ chính là như thế nào, thôn nữ chính đi ra làm sao không có nhiều người có năng lực được.
Kỳ Thiệu Thành càng không nghĩ tới trùng hợp như vậy.

Cư nhiên đụng phải người nhà của một tân binh.

Anh đứng yên cẩn thận mà lắng nghe, trong phòng cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục: "Đúng vậy, tôi muốn cử báo Tống Tam phạm vào tội lưu manh, hơn nữa còn đẩy tôi xuống hồ, thiếu chút nữa muốn mạng của tôi, đây là bệnh án của bệnh viện chuẩn đoán......"
Nghe được những lời này, Kỳ Thiệu Thành có chút tò mò cùng tán thưởng người này, hiện tại không có bao nhiêu đồng chí nữ có thể đĩnh đạc mà cử báo người khác phạm tội lưu manh.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy đây là điều xấu hổ khi nói ra, về cơ bản, họ đều ngậm đắng nuốt cay không dám lộ ra, sợ hỏng thanh danh của bản thân.

"Vị đồng chí này, cô còn có chứng cứ khác sao? Căn cứ vào bệnh án thì không thể nào kết tội được." Nữ cảnh sát trong phòng thập phần đồng tình với việc Hạ Uyển trải qua, nhưng mọi việc đều phải làm theo quy định, cô cũng không có biện pháp hỗ trợ.
Hạ Uyển ảo não cúi đầu: "Thực sự không được sao."
Hạ Đông: "Em gái của tôi là được người cứu từ dưới hồ lên."
Nữ cảnh sát thập phần khó xử: "Nhưng mà không có ai tận mắt nhìn thấy Tống Tam đem vị đồng chí này đẩy xuống hồ."
Kỳ Thiệu Thành nghe đến đó, quay đầu lại nói gì đó với nam cảnh sát bên cạnh.
Sau đó nam cảnh sát gõ cửa, bước vào nhỏ giọng nói chuyện với nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát cao hứng nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy Kỳ Thiệu Thành bước vào, liền giới thiệu với ba người Hạ gia: "Đây là Kỳ đội trưởng Kỳ Thiệu Thành, anh ấy vừa vặn có nhiệm vụ đến Hạ gia trang thực hiện, có thể thuận tiện giúp mọi người điều tra chuyện này một chút, nhìn xem có chứng cứ gì không."
Hạ Đông cùng Hạ Nam thấy người tới xuyên chính là quân phục, bản thân có một loại thiện ý tự nhiên, lại nghe được người này có thể giúp em gái mình, liền vội vàng đi lên bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Chỉ có Hạ Uyển vẻ mặt mộng bức.

Kỳ Thiệu Thành?!
Lão đại ở giai đoạn sau của tiểu thuyết, anh trai cùng mẹ khác cha của nữ chính, xuất hiện sớm như vậy sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi