"Lão đại......!Không phải, đội trưởng Kỳ, chúng ta phải chờ tới khi nào, nhiều muỗi quá......" Hạ Uyển cảm thấy chính mình sắp bị muỗi hút hết máu luôn.
Kỳ Thiệu Thành buồn cười mà quay đầu lại nhìn về phía Hạ Uyển: "Kỳ thật cô có thể không cần cùng chúng tôi ngồi xổm ở chỗ này.
Cô ở bên ngoài chờ Tống Lão Tam là được."
Hạ Uyển:......!Vậy sao không nói sớm.
Hạ Uyển vỗ vỗ lá cây trên người, đứng dậy tính đi ra ngoài.
Kỳ Thiệu Thành gọi lại cô: "Đồng chí Hạ Uyển, nhớ rõ dụ hắn nói nhiều một chút, càng chọc giận hắn càng tốt."
Hạ Uyển làm cái dấu OK.
Kỳ Thiệu Thành nhìn thấy cái dấu này nheo lại đôi mắt.
Mặt trời dần dần hạ thấp mang đi những tia nắng cuối cùng, đằng xa có một bóng người chậm rãi đi tới.
Chính là Tống Lão Tam.
Hạ Uyển tự trấn an chính mình, đi lên đón.
"Tống Lão Tam!"
Tống Lão Tam theo bản năng giật mình, nhìn kỹ lại thì ra là Hạ Uyển.
Tròng mắt hắn vừa chuyển, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai, lại đánh lên chủ ý khác.
"Nha, Hạ Uyển, ngày đó tôi thật sự không phải cố ý, lại nói tôi cũng không biết bơi, tôi cũng đã nhanh chóng chạy trở về gọi người rồi mà." Tống Lão Tam làm ra vẻ mặt thành khẩn.
Hạ Uyển: "Đừng vô nghĩa, Cố đại ca rốt cuộc kêu anh nói với tôi cái gì."
"Nga......! Cô là muốn hỏi chuyện này a." Tống Lão Tam cố ý kéo dài thanh âm, giả mô giả dạng mà càng dựa càng gần, tiếp theo bắt lấy cánh tay Hạ Uyển, "Cô tới gần chút nữa tôi mới nói cho cô nha."
Hạ Uyển trở tay cho hắn một cái tát.
Trong bụi cỏ, Kỳ Thiệu Thành túm chặt Hạ Đông đang muốn nhảy ra khi thấy một màn như vậy, hạ giọng nói: "Lại chờ một chút."
Tống Lão Tam giống như bị cái tát này chọc giận, đã không nghe được trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến động tĩnh.
Hắn bắt đầu mắng: "Mày cái con đàn bà thúi, đừng cho mặt lại không cần, ngày đó rơi vào hồ nước thật sự là tiện nghi mày." Nói xong liền túm Hạ Uyển vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Hạ Uyển trực tiếp hung hăng đá vô háng hắn một cái, Tống Lão Tam hét thảm một tiếng, cô nhân cơ hội đem tay thoát ra.
Tống Lão Tam ngồi xổm xuống che lại háng, bắt đầu không ngừng chửi bậy.
Truyện chỉ được edit và đăng tải tại Wattpad MyMy443
Hạ Uyển còn tính nói cái gì nữa, liền nghe được Tống Lão Tam lại phát ra một tiếng kêu càng thê thảm hơn.
Kỳ Thiệu Thành trực tiếp từ trong bụi cỏ nhảy ra, đem hai cánh tay Tống Lão Tam vặn ngược ra sau lưng và còng tay hắn lại.
Hạ Uyển vẻ mặt ngơ ngác: "Tôi còn chưa dụ được hắn nói gì mà."
Kỳ Thiệu Thành nhướng lông mày: "Không có việc gì." Chỉ chỉ chính mình, "Nhân chứng."
Từ lúc bắt đầu, Kỳ Thiệu Thành thật sự không tính làm Hạ Uyển đi dụ dỗ Tống Lão Tam nói ra điều gì, chỉ cần Tống Lão Tam đối với cô có một chút dấu hiệu động thủ, làm anh chứng thực ý nghĩ của mình một chút, tội danh của Tống Lão Tam sẽ được giải quyết.
Bất quá nhìn Hạ Uyển trực tiếp một chân đá đến vị trí mẫn cảm của đối phương, Kỳ Thiệu Thành tỏ vẻ thật là ngoài dự kiến của anh ta.
Hạ Đông cũng nghe ra ý tứ của Kỳ Thiệu Thành, hiện tại anh không hề có hảo cảm đối với vị đội trưởng này, vì muốn bắt giữ tội phạm mà cố ý đem em gái mình đưa vào tình huống nguy hiểm, trực tiếp lôi kéo Hạ Uyển trở về.
Hạ Uyển quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ nhìn đến Kỳ Thiệu Thành bất đắc dĩ hướng cô nhún nhún vai.
Hạ Uyển không nghĩ tới rất nhiều năm sau, lão đại cũng có thời điểm hoạt bát như hiện tại.
"Anh cả, chúng ta có thể đi chậm một chút không ạ?" Hạ Uyển thử lên tiếng.
Hạ Đông lúc này mới phát hiện để đuổi kịp bước chân của mình, Hạ Uyển đi đường có chút không thoải mái nên vội vàng thả chậm bước chân.
"Uyển Uyển, nếu Tống Lão Tam đã bị bắt, chuyện sau này em cũng đừng quản." Hạ Đông vừa đi vừa hướng Hạ Uyển dặn dò.
Hạ Uyển ngoan ngoãn nói: "Dạ, em đã biết."
Hạ Đông: "Sau đó, em nên đi thăm khám lại, chờ hết bệnh rồi liền nghiêm túc đọc sách, thực mau liền khai giảng."
Hạ Uyển tiếp tục ngoan ngoãn: "Tốt."
Kỳ Thiệu Thành thấy Hạ Đông thật sự đem chính mình ném xuống dưới, dở khóc dở cười, túm Tống Lão Tam đang ngã trên mặt đất dậy, lấy ra chiếc xe đạp bị anh giấu ở trong bụi cỏ, cúi đầu nói: "Đi thôi, không ai thu lưu, trở về đi."
Tống Lão Tam vừa muốn há mồm, bị Kỳ Thiệu Thành tùy tay đánh trở về: "Câm miệng, không cùng mày nói chuyện."
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng một chương ngắn nhỏ, cho sự tình của Tống Lão Tam một cái kết, sau này sẽ chủ yếu là sinh hoạt của nữ chính.
Đại gia quý trọng một chút thời gian nam chính lên sân khấu, thực mau hắn liền trở về quân doanh.
Tuyến tình không phải lúc này, nữ chính của chúng ta còn nhỏ..