XUYÊN THÀNH VỢ TRƯỚC CỦA NAM CHỦ CỰC PHẨM

Chương 10
Chu Thần Quang đứng ngoài cửa văn phòng, đã nghe được tiếng cười của Hứa Ngạn Văn, đẩy cửa đi vào, thấy Hứa Ngạn Văn tươi cười sáng lạn, tò mò hỏi: " Có chuyện gì cười mà vui vẻ thế? "
Tươi cười trên mặt Hứa Ngạn Văn chợt tắt, ho khan một tiếng, mặt vô biểu tình mà đem điện thoại bỏ xuống, nghiêm trang nói: " Không có chuyện gì. "
Chu Thần Quang quen biết Hứa Ngạn Văn nhiều năm như vậy, tương đối hiểu biết tính cách của Hứa Ngạn Văn, anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm trạng của Hứa Ngạn Văn, xem tên này trưng bộ dáng kia, rõ ràng là có chuyện nha!
Không biết đến tột cùng là có chuyện gì vui nữa? Chu Thần Quang trong lòng suy đoán.
Bất quá Hứa Ngạn Văn không cho anh thêm thời gian để suy nghĩ, tên đáng ghét này đã duỗi tay đẩy văn kiện trước mặt qua một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thần Quang, nhàn nhạt nói: " Tìm tớ làm gì? "
Chu Thần Quang là có chuyện quan trọng cần tìm Hứa Ngạn Văn, nghe thấy Hứa Ngạn Văn hỏi anh, vội vàng tiến lên, bắt đầu nói sự tình của chính mình.
.................................
Tiết Giai Duyệt từ khi nhận được tiền tiêu vặt của Hứa Ngạn Văn, trong lòng thật cao hứng, nghĩ đến đại tổng tài cho cô một núi tiền to như vậy, cô cũng nên trả lễ cho hắn, mua quà cho hắn sao? Hắn cái gì cũng không thiếu, sẽ không hiếm lạ quà tặng cô đưa, cô duy nhất trừ bỏ biết thiết kế thì chỉ có thể nấu cơm, Hứa Ngạn Văn đã ăn cơm cô nấu được vài lần đều tỏ vẻ không tồi, vậy nếu không cô dứt khoát làm bữa cơm chiêu đãi hắn.
Càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này không tệ, Tiết Giai Duyệt liền quyết định làm một bữa tiệc thật lớn, nấu những món Hứa Ngạn Văn thích, cô cũng tự chiêu đãi chính mình luôn.
Quyết định xong, Tiết Giai Duyệt cầm lấy di động gửi tin  WeChat cho Hứa Ngạn Văn.
Trong văn phòng, Chu Thần Quang đang cùng Hứa Ngạn Văn bàn việc, điện thoại đặt trên bàn của Hứa Ngạn Văn đột nhiên vang lên.
Hứa Ngạn Văn cầm lấy di động lên nhìn thoáng qua, là Tiết Giai Duyệt gửi tin nhắn cho anh: Anh buổi tối có về nhà ăn cơm không?
Hứa Ngạn Văn nhìn tin nhắn do dự một chút, ngón tay dừng trên màn hình chạm chạm vài cái, trả lời Tiết Giai Duyệt một tin: Có.
Dứt khoát lưu loát, không chút nào ngần ngại, cực kỳ giống với tính cách của Hứa Ngạn Văn!
Tiết Giai Duyệt nhìn tin nhắn của Hứa Ngạn Văn, nghĩ nghĩ lại gửi thêm một tin: Anh buổi tối muốn ăn gì?
Hứa Ngạn Văn nhìn WeChat của Tiết Giai Duyệt, khóe miệng cong cong lên, đang chuẩn bị trả lời WeChat của cô thì nghe được giọng của Chu Thần Quang trên sô pha: " Hứa ca, tớ thật vất vả mới có cái hạng mục này, không ấy tối nay chúng ta cùng nhau đi chúc mừng đi, đến Tân Hoàng Thành như thế nào? "
" Không đi. " Hứa Ngạn Văn nói cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại, ngón tay nhanh nhẹn mà đánh vài món ăn gửi đi.
Chu Thần Quang vẫn luôn nhìn Hứa Ngạn Văn gửi WeChat, lại nghe thấy anh không muốn đi Tân Hoàng Thành ăn tối, trên mặc lộ ra vẻ kinh ngạc: " Hứa ca, cậu vì cái gì không đi? Là cảm thấy Tân Hoàng Thành không tốt sao? Nếu cậu cảm thấy không thích, địa điểm sẽ tùy cậu chọn, chúng ta là anh em mấy cái buổi tụ hợp này nhất định phải đi."
Hứa Ngạn Văn phân một bên tai nghe Chu Thần Quang nói chuyện, ánh mắt trước sau vẫn luôn dừng trên màn hình di động, anh đang đợi tin nhắn của Tiết Giai Duyệt, thẳng đến khi nhìn thấy bên kia gửi lại " OK " , anh mới vừa lòng mà buông di động.
" Buổi tối các cậu tụ họp là được rồi, tớ còn có việc. " Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu nói với Chu Thần Quang.
" Cậu có việc gì? " Chu Thần Quang không tin " Cậu có việc gì quan trọng hơn so với huynh đệ tụ họp? "
" Tớ phải về nhà ăn cơm. " Hứa Ngạn Văn trả lời rất thản nhiên.
" Trở về nhà cũ sao? "
Hứa Ngạn Văn lắc đầu: " Về chung cư. "
" Haha " Chu Thần Quang cười một tiếng " Hứa ca, cậu là đang nói đùa sao? Về chung cư ai sẽ nấu cơm cho cậu? Giai Duyệt hay là Trân tỷ? Cậu đừng nói với tớ là Giai Duyệt nha, tớ còn không biết Giai Duyệt sao, tớ quen biết em ấy nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy em ấy nấu cơm, cơm con bé làm có thể ăn sao? Cậu đừng ăn cơm của con bé nấu nếu không muốn trực tiếp đi bệnh viện... "
Không chờ Chu Thần Quang nói hết, Hứa Ngạn Văn lạnh lùng quét mắt liếc anh một cái, theo bản năng anh cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, rõ ràng cảm giác được một cỗ lạnh lẽo, lập tức ngậm miệng, biết chính mình nói sai lời rồi, Chu Thần Quang thận trọng mà nhìn Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn bình tĩnh nói: " Hương vị rất tốt. "
" ........ " Chu Thần Quang không kịp phản ứng.
" Tớ đi họp đây. " Lười phải giải thích, Hứa Ngạn Văn cầm lấy văn kiện trên bàn, đứng lên vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài.
Chu Thần Quang nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Hứa Ngạn Văn, tuy rằng đã nhìn nhiều năm, cũng đã quen thuộc đến nằm lòng, anh không hiểu sao cảm thấy Hứa Ngạn Văn hôm nay biểu tình trên mặt có chút kì lạ.
Tên đó phải về nhà ăn cơm? Còn hương vị rất tốt?!
Chu Thần Quang nhìn chăm chú bóng dáng của Hứa Ngạn Văn, trong lòng đột nhiên chấn động, đầu hiện lên một tia sáng.
Ngọa tao, chẳng lẽ hương vị rất tốt là nghĩa kia?!
..........................
Hứa Ngạn Văn đang họp, Chu Thần Quang cũng không thể luôn ở tại văn phòng Hứa Ngạn Văn, mang theo tâm tình kích động rời đi.
Thẳng đến khi đã lên xe, tâm tình khích động của Chu Thần Quang cũng chưa thể bình phục, anh vội vàng lấy di động ra, như là đã khám phá ra được một bí mật động trời, ở trong group chat gửi tin cho các huynh đệ của mình.
Sáng sớm Quang: @mọi người, tớ  vừa mới phát hiện một chuyện kinh thiên động địa nè!!!!
Chỉ là sau khi gửi tin nhắn, tựa như đá chìm đáy biển, một phút đồng hồ trôi qua, hai phút trôi, qua ba phút .... thêm mười phút nữa, trong group cũng không có bất luận kẻ nào lên tiếng.
Sáng sớm Quang: ???
Sáng sớm Quang: @mọi người, các cậu không hiếu kỳ chuyện kinh thiên động địa tớ định kể sao? Thật sự rất động trời đó!!!
Một phút trôi qua, hai phút, ba phút... Trong group như cũ lặng ngắt như tờ.
Chu Thần Quang nhìn chằm chằm group WeChat không hề có chút động tĩnh, nội tâm sắp hỏng rồi, mẹ nó những người này thật quá đáng, lại không một ai để ý tới anh.
Ngẫm lại liền không cam lòng a, anh đang rất kích động đó, tâm hồn nhiều chuyện của mình sắp bị thiêu đốt rồi!
Sáng sớm Quang: Các cậu thật sự không muốn để ý tới tớ, vậy cũng sẽ bỏ lỡ buổi tụ họp tối nay ở Tân Hoàng Thành, đừng có hối hận!
Cuối cùng cũng có người để ý tới anh.
Tiếu Triết: Tối nay tớ rảnh nha!
Ngô Đông: Tớ cũng rảnh!
Đường Dật Xuyên: Tớ cũng vậy!
Sáng Sớm Quang: A! Đây mới là huynh đệ của tớ!
........................
Buổi chiều, Hứa Ngạn Văn xử lý xong công việc, so với bình thường đã rời khỏi công ty sớm hơn nửa giờ.
Lái xe trở về chung cư, Hứa Ngạn Văn mở cửa vào nhà, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang ở trong phòng bếp bận rộn.
" Có cần hỗ trở không? " Đổi giày xong, Hứa Ngạn Văn một thân tây trang chỉnh tề đi đến cửa phòng bếp hỏi.
Tiết Giai Duyệt quay đầu nhìn anh, cười nói: " Anh đã về, không cần hỗ trợ, em tự làm được rồi. "
Ánh mắt Hứa Ngạn Văn dừng trên người cô, tạp dề cô đang đeo là hình tiểu trư Bội Kỳ, trên đầu cô có một búi tóc nhỏ, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
" Tự mình xử lý cá cũng được sao? " Hứa Ngạn Văn thật sự muốn phụ giúp cô một chút.
Tiết Giai Duyệt nhìn thoáng qua ao cá trích, vốn dĩ muốn nói không thành vấn đề, cô thật sự không thể tưởng tượng được đại tổng tài tây trang giày da trên người như thế này làm cá có bộ dáng gì? Nhưng thấy thái độ của Hứa Ngạn Văn, tựa hồ là thật sự muốn giúp, cô nghĩ một chút, có người hỗ trợ công việc sẽ nhanh hơn nhiều, liền gật đầu một cái: " Nếu đã như vậy thì quá tốt rồi. "
Sau đó Tiết Giai Duyệt nhìn thấy Hứa Ngạn Văn cởi bỏ cà vạt, cởi áo vest ra, thong thả ung dung mà xắn áo sơ mi lên tới khuỷu tay, cất bước tới ao cá, duỗi ta đã bắt được một con cá.
Hứa Ngạn Văn động tác rất thành thục, một tay ấn cá, một tay cầm dao nhắm vào bụng cá, rửa sạch ruột cá, hoàn toàn không phải bộ dáng của người lần đầu tiên làm việc này.
Tiết Giai Duyệt: " ...... "
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, đạm nhiên nói: " Ở nước ngoài du học tôi cũng từng làm cơm qua. "
Tiết Giai Duyệt chạy nhanh chân chó của mình nói: " Anh thật lợi hại! "
Hứa Ngạn Văn lại nhìn cô thêm lần nữa, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nhìn vào sâu trong đôi mắt của hắn, Tiết Giai Duyệt thấy lòng lộp bộp một chút, chẳng lẽ là hắn nhìn ra cái gì? Sẽ không phải đã phát hiện cô là hàng giả?
Tiết Giai Duyệt chột dạ trong lòng, không dám đứng cạnh Hứa Ngạn Văn, miễn cho bị hắn nhìn ra điểm khác thường, vội vàng mà đi qua chỗ khác.
Cũng may sau đó Hứa Ngạn Văn cũng không nói cái gì khác nữa.
Tục ngữ có câu nam nữ phối hợp làm việc sẽ không mệt.
Có Hứa Ngạn Văn hỗ trợ, Tiết Giai Duyệt thực mau đã làm xong cơm chiều.
Ba món mặn một món canh được đưa lên bàn, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn ngồi xuống ăn cơm.
" Canh cá trích đậu hủ thật ngon. " Tiết Giai Duyệt múc một chén đặt ở tầm tay của Hứa Ngạn Văn " Anh là người làm món này nên ăn nhiều một chút. "
Hứa Ngạn Văn giương mắt, nhìn vào gương mặt tươi cười của cô, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, ảnh ngược của anh trong mắt cô, làm anh không thể nói ra lời cự tuyệt.
" Được. " Hứa Ngạn Văn lên tiếng, cầm lấy cái muỗng cúi đầu ăn canh.
Ngay lúc này, di động của Hứa Ngạn Văn vang lên.
Anh buông muỗng xuống, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, thấy được tên hiển thị trên màn hình, hơi hơi nhíu mày, đối với Tiết Giai Duyệt nói: " Tôi đi nghe điện thoại. "
Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn cầm di động đi qua một bên nghe.
Trong điện thoại, giọng nói của Tiếu Triết truyền đến.
" Hứa ca, Giai Duyệt làm cơm có thể ăn sao? Cô ấy sẽ không đem phòng bếp thiêu cháy đi? "
Sau đó chính là giọng cười của mấy huynh độ thúi của Hứa Ngạn Văn.
Thật ra Chu Thần Quang hẹn mấy anh em tốt đến Tân Hoàng Thành ăn cơm, Hứa Ngạn Văn không đi, Tiếu Triết bọn họ hỏi Chu Thần Quang tại sao, Chu Thần Quang phe phẩy đầu nói: " Hứa ca thay đổi rồi, Hứa ca tự nhiên nói phải về nhà ăn cơm, trong nhà có hương vị rất tốt! "
Mọi người nghe vậy thì chấn kinh, sôi nổi mà tò mò cơm ở nhà Hứa Ngạn Văn thật sự ngon như vậy sao?
Chu Thần Quang cũng không thể trả lời vấn đề này, kỳ thật anh cũng rất tò mò muốn biết.
Thời điểm khi ăn xong, Tiếu Triết đánh cuộc thua, dưới sự cưỡng bức của mọi người, chỉ có thể căng da đầu mà gọi điện thoại cho Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn nghe được giọng cười của mấy tiểu tử thúi ở đầu dây bên kia, lạnh mặt nói: " Các cậu có phải ngứa da không? "
Giọng nói thật đáng sợ, Tiếu Triết sợ tới mức run tay, đem điện thoại cúp lập tức.
Hứa Ngạn Văn nhìn màn hình di động đã tắt, không khỏi khẽ hừ một tiếng, mấy  tiểu tử thúi, lần sau sẽ thu thập bọn họ!
Xoay người lại, Hứa Ngạn Văn vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Tiết Giai Duyệt ánh mắt trong mong mà nhìn về phía anh, giống như mèo con bị người ghét bỏ, hiển nhiên là đã nghe được lời nói của Tiếu Triết bên kia điện thoại.
Nhìn thấy cặp mắt to tròn vô tội của Tiết Giai Duyệt, Hứa Ngạn Văn tay nắm thật chặt di động, nghe thấy Tiết Giai Duyệt nói: " Bọn họ khinh thường em sao? "
.................................
Đôi lời muốn nói:
Hứa Ngạn Văn: Đau lòng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi