Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trần Thanh Hồng dùng tiếng Nhật nói với người Nhật Bản đó, sau đó nói với Trương Dương: "Hiểu lầm, hắn là bằng hữu của tôi, cho rằng anh muốn quấy rầy Bối Bối cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi."

Trương Dương nói: "Bằng hữu của cô ư?"

Trần Thanh Hồng gật đầu nói: "chúng tôi quen nhau lâu rôi."

Trương Dương nghe Trần Thanh Hồng nói xong thì cũng đã biết chuyện này căn bản chính là Tang Bối Bối giở trò, hắn gật đầu với Tang Bối Bối, rồi quang sang nói với Trần Thanh Hồng: "Không sao nếu là bằng hữu của cô thì tôi cũng nể mạt cô, đúng rồi, giúp tôi nói với mấy vị bằng hữu Nhật Bản này, ở địa bàn Trung Quốc tùy tiện nói lời thô tục là bị đánh đấy."

Trương đại quan nhân buông cổ người Nhật Bản đó ra, xoay người rời đi.

Vừa mới đi vào thang máy thì nhìn thấy Tang Bối Bối chạy vào, Trương Dương nhấc chân ra vẻ muốn đá cô ta.

Tang Bối Bối căn bản không sợ hắn, xoay lưng về phía hắn: "Tôi xem anh dám không!"

Cửa thang máy đã đóng, Trương đại quan nhân giơ tay lên phết vào mông cô ta một cái, cảm giác co giãn đúng là không tầm thường.

Tang Bối Bối quay người lại ôm lấy cổ hắn, cả người lao vào lòng hắn, Trương đại quan nhân ôm cô ta, khi tâm thần đang nhộn nhạo thì Tang Bối Bối dí sát vào má hắn, nói: "trong thang máy có máy giám thị."

Trương đại quan nhân giật mình, Tang Bối Bối dùng giọng nói chỉ hắn mới có thể không thể nghe thấy: "Người Nhật Bản đó tên là Võ Trực Anh Nam, cha hắn Võ Trực Chính Dã là phó đại sứ ở Trung Quốc."

Trương đại quan nhân nói khẽ: "Sao không nói sớm?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi không thể kết luận thân phận của hắn, trước đây từng gặp hắn một lần."

Trương Dương nói: "Cô muốn lấy thứ gì trên người hắn?"

Tang Bối Bối nói: "Không có gì, tôi chỉ thấy có chút kỳ quái, hắn vì sao muốn tới Bắc Cảng."

Cánh tay Trương Dương căng ra, để cô ta ghé sát mình hơn, nói khẽ: "Không đơn giản như vậy đâu, cô đến Bắc Cảng lâu như vậy, vẫn luôn làm ở Thiên Nhai, tình nguyện ủy khuất mình làm một nữ chiêu đãi viên ở đây, với tính tình của cô, chắc không đến mức như vậy chứ!"

Tang Bối Bối nói: "Trương Dương, anh biết tật xấu lớn nhất của mình là gì không?"

Trương Dương cười cười lắc đầu.

Tang Bối Bối nói: "Chính là tự cho là đúng, cho rằng mình rất thông minh, thật ra đầu óc của anh thủy chung không dùng đúng chỗ."

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi thuộc loại năng lực động thủ so với năng lực động não thì mạnh hơn một chút."

Tang Bối Bối cảm thấy hô hấp nóng rực của hắn phun lên thượng, tim không khỏi đập mạnh. May mà vào lúc này thang máy đã tới bãi đỗ xe dưới đất, cửa thang máy mở ra từ phía sau cô ta.

Trương Dương và Tang Bối Bối rời khỏi thang máy, Tang Bối Bối rất dễ dàng phát hiện xe của Trương Dương, không chút khách khí mở cửa xe ngồi vào vị trí điều khiển.

Trương đại quan nhân ngồi xuống ghế phụ, nhìn Tang Bối Bối nói: "Nha đầu, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô tới Bắc Cảng rốt cuộc là vì ai?"

"Vì anh, Trương Dương, anh chẳng lẽ không phát hiện tôi thích anh ư?" Tang Bối Bối nhướng mắt, trong giọng nói không tìm thấy không tìm thấy một chút nhu tình mật ý nào.

Trương đại quan nhân nói: "Tôi tin cô thích tôi, nhưng tôi biết cô khẳng định có mưu đồ khác."

" Phi! Đừng tự thổi phồng mình!" Tang Bối Bối khởi động động cơ, đột nhiên giậm ga, nhanh như điện chớp lao ra ngoài bãi đỗ xe.

Trương Dương thủy chung nhìn cô ta.

Tang Bối Bối dưới cái nhìn chăm chú của Trương Dương, lái ô tô vào quốc lộ, tới gần bãi biển, trực tiếp lái ô tô vào bờ cát, khi tới đường ven biển, cô ta đỗ xe lại, mở cửa xe nhảy xuống.

Trên biển trừ bọn họ ra thì không còn ai khác, Tang Bối Bối cởi giày, sau đó đi chân trần trong bóng đêm.

Trương đại quan nhân cũng học theo cô ta, cởi giày đi theo.

Tang Bối Bối giẫm lên bọt sóng lạnh buốt, đứng ở đó, dưới ánh trăng, da chân cô ta trông trắng như đồ sứ.

Trương Dương đi tới cạnh cô ta, chân cũng cảm thủ nhịp sóng vỗ.

Tang Bối Bối nói: "Anh theo tôi làm gì?"

"Tôi nói này, cô sao không giảng đạo lý như vậy, rõ ràng là cô lái xe tôi tới đây mà."

Tang Bối Bối cắn môi bật cười: "Tôi là nói, anh đi theo tôi xuống nước làm gì?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi sợ cô nghĩ không thông mà làm ẩu."

" Yên tâm đi, lòng tôi đang rất yên bình, anh có tự sát thì tự sát đi, chứ tôi thì không đâu."

"Phì phì, cô có thể nói dễ nghe một chút hay không?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi không hại anh đâu."

Trương Dương nói: "Nhưng tối nay tôi sao nghĩ thế nào cũng thấy mình thua một bàn, cô muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa tôi và tên Nhật Bản đó, mà tên đó tên là gì ý nhỉ?"

“Võ Trực Anh Nam!" Tang Bối Bối nói khẽ.

Trương Dương nói: "Cô nếu biết hắn là con trai của phó đại sứ Nhật Bản thì còn giở trò này làm gì?"

Tang Bối Bối bị gió biển thổi cho có chút lành lạnh, hai tay ôm chặt trước ngực, Trương đại quan nhân đứng ở bên cạnh thờ ơ nhìn cô ta.

Tang Bối Bối dùng cánh tay huých vào Trương Dương.

Trương đại quan nhân nói: "Gì cơ?"

Tang Bối Bối sẳng giọng: "Cởi áo ra!"

Trương đại quan nhân ngạc nhiên nói: " Để làm gì? Cô... cô... muốn làm gì? Quá thoải mái rồi dấy, tôi rất truyền thống."

Tang Bối Bối nói: "Tôi lạnh, anh nghĩ đi đâu vậy!" Thằng cha này không ngờ không hiểu ga lăng là gì.

Trương đại quan nhân nói: "Cô lạnh chứ tôi có lạnh đâu."

Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh không biết thương hương tiếc ngọc à!"

Trương đại quan nhân nói: "Nhưng tôi cũng không thể hy sinh bản thân để thành toàn cho cô được!"

Tang Bối Bối nói: “Trương Dương à Trương Dương! Tôi coi như là nhìn rõ anh rồi!"

Trương đại quan nhân nói: "Trên đời này chỉ có có lợi cho nhau, lấy đâu ra đạo lý có một người chiếm tiện nghi." Thằng cha này vươn tay ra ôm vai Tang Bối Bối, Tang Bối Bối lúc này mới minh bạch, không phải hắn không hiểu phong tình, là thằng cha này căn bản rắp tâm chiếm tiện nghi.

Hai người tới trên bờ cát khô ráo rồi ngồi xuống, dưới ánh trăng, trên bờ cát rộng lớn khôn cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tang Bối Bối nằm trong lòng Trương Dương, nói khẽ: "Anh nghe này, tôi tiếp cận Võ Trực Anh Nam là có mục đích, anh chỉ cần biết điểm này là được rồi, cái khác không cần phải hỏi."

Trương Dương nói: "Thực sự định dùng mỹ nhân kế à? nếu là như vậy thì trong lòng tôi không thoải mái đâu."

Tang Bối Bối nói: "Anh có gì mà không thoải mái? Anh là người đã có vợ, tôi là một thiếu nữ chưa chồng, hai chúng ta có cọ vào nhau cũng chẳng tóe lửa."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi sao thấy hai người chúng ta là củi khô dễ cháy nhỉ?"

Tang Bối Bối nói: "Bí thư Trương anh là cán bộ quốc gia, từng thời từng khắc đều phải bảo trì đầu óc tỉnh táo, đừng nhìn chúng ta hiện tại thân mật như vậy, thật ra tôi sợ lạnh nên lợi dụng anh thôi."

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi rất tỉnh táo, tôi cũng sợ lạnh, bằng không một cán bộ quốc gia như tôi sao phải mạo hiểm ôm cô, bên cạnh tôi mỹ nữ như mây, tôi đối với cô thực sự là không có niệm tưởng gì cả."

Tang Bối Bối nói: "Nói một câu sợ làm tổn thương anh thôi, tôi thực sự không cảm thấy anh có mị lực gì cả, anh nói xem, cái đám con gái thích anh có phải là mắt bị cận nặng rồi không?"

Trương đại quan nhân nói: "Nam nhân có tốt hay không không phải nhìn là biết được đâu, phải dùng mới biết được."

Tang Bối Bối nói: "Giở trò lưu manh hả? Tôi có thể nói với anh, tôi đối với anh đã tuyệt duyên rồi, nhiều nhất chỉ coi anh là một cái áo khoác thôi."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi cũng biết cô đang khảo nghiệm nguyên tắc đảng tính của tôi, yên tâm đi, tôi cũng chỉ là thấy cô lạnh quá, phát huy chút ánh sáng vào nhiệt của đảng viên, sưởi ấm thân thể cô, cứu rỗi linh hồn cô thôi."

Tang Bối Bối nói: “linh hồn của tôi không cần anh cứu, anh tốt nhất là lo cho mình đi..." Nói còn chưa dứt lời thì hắt xì một cái.

Cánh tay Trương đại quan nhân ôm chặt một chút, Tang Bối Bối tựa hồ cũng không không có ý kháng cự, hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, bỗng nhiên không nói gì.

Trương đại quan nhân xoay người nhìn vào mặt, Tang Bối Bối cắn cắn môi nói: "Xin anh đừng háo sắc như vậy được không?"

Tang Bối Bối bỗng nhiên rướn về phía trước, rất chuẩn xác bắt được môi Trương Dương, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, hai mắt trong nháy mắt trở nên ôn nhuận như nước xuân.

Tang Bối Bối nói khẽ: "Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là khảo nghiệm một chút năng lực đề kháng của cán bộ đảng viên anh thôi." Cô ta giãy ra khỏi lòng Trương Dương rồi đứng dậy, vươn tay ra tựa hồ muốn bắt ánh trăng trong đêm.

Hai tay Trương Dương chống về phía sau, nhìn bóng hình xinh đẹp của Tang Bối Bối, lẳng lặng thưởng thức hình ảnh đẹp do cô ta và ánh trăng, nước biển, bờ cát cùng tạo thành, bất giác có chút ngây ngốc.

Tang Bối Bối nói khẽ: "Tôi và anh trai sống nương tựa lẫn nhau, tôi tiến vào tổ chức cũng là bởi vì anh ấy, anh trai đã chết, tôi nhất định phải báo thù cho anh ấy."

Trương Dương biết Tang Bối Bối tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ báo thù Chương Bích Quân, nhưng hắn cũng không rõ động cơ tối nay của Tang Bối Bối. Hắn mơ hồ đoán được, Tang Bối Bối sẽ không vô duyên vô cớ tính kế với Võ Trực Anh Nam, có lẽ Võ Trực Anh Nam, Võ Trực Chính Dã và Chương Bích Quân có bí mật không muốn ai biết, tóm lại Tang Bối Bối sẽ không vô duyên vô cớ tới Bắc Cảng, cô ta là người cực có chủ kiến, chính là đang dựa theo cách của cô ta để từng chút thực thi kế hoạch báo thù.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi