Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Con đường Báo thù không nghi ngờ gì nữa là rất cô độc, Tang Bối Bối chỉ có khi ở bên cạnh Trương Dương mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp. Cô ta phát hiện mình đã bất tri bất giác yêu hắn rồi, nhưng cô ta lại nhận thức được rõ ràng, tình cảm đối với cô ta mà nói là một thứ xa xỉ. Tương lai của cô ta là vì báo thù mà tồn tại. Cô ta không thể bị tình cảm ràng buộc.

Tám giờ rưỡi sáng Ngày hôm sau, Cung Kì Vĩ tới văn phòng của bộ trưởng tổ chức thành phố Bắc Cảng Mạnh Hiến Chí, sự xuất hiện của Cung Kỳ Vĩ khiến Mạnh Hiến Chí cảm thấy có chút bất ngờ. Có điều ngoài bất ngờ ra thì lại cảm thấy rất bình thường, dù sao tỉnh lý đã chính thức gửi văn bản xuống, Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng tiếp nhận vị trí phó bí thư thị ủy Bắc Cảng mà Tưởng Hồng Cương đảm nhiệm, hắn tới đây cũng là chuyện sớm muộn, chỉ có điều Mạnh Hiến Chí không ngờ Cung Kì Vĩ tới nhanh như vậy, hơn nữa hắn lại tới một mình, ngay cả một trợ thủ cũng không mang theo, thậm chí không có người của bộ tổ chức tỉnh ủy đi cùng, Cung Kì Vĩ khiêm tốn như vậy, chẳng lẽ muốn ngay từ đầu đã tạo nên hình tượng thanh liêm?

Mạnh Hiến Chí và Cung Kì Vĩ đã quen nhau từ trước. Y cười cười đứng dậy: "Bí thư Cung, ngài đây là muốn đánh tập kích đột nhiên hả, sao không báo trước một tiếng."

Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi là đến đi làm, không phải tới tham quan phỏng vấn. Không cần thông tri, bộ trưởng Mạnh, đây là thủ tục tương quan của tôi."

Mạnh Hiến Chí nhiệt tình mời Cung Kì Vĩ ngồi xuống: "Tỉnh lý không phái người đi với ngài à?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi là người hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng không phải đi quá xa, tôi vẫn biết đường, bộ trưởng Tiêu cũng muốn tới. Nhưng tôi cảm thấy hay là đừng phiền anh ta đi một chuyên, đồng chí Bắc Cảng ở bên này trước đây tôi trên cơ bản đều gặp rồi, mọi người cũng không phải là không nhận ra tôi."

Mạnh Hiến Chí cười nói: "Đúng vậy! À, ngài đã tới chỗ bí thư Hạng chưa?"

Cung Kì Vĩ nói: "Vẫn chưa kịp tới, tôi là làm theo thủ tục, trước tiên tới báo với bộ tổ chức, rồi chuẩn bị tới chỗ bí thư Hạng."

Mạnh Hiến Chí nói: "Vậy tôi gọi điện thoại cho bí thư Hạng." Y ở trước mặt Cung Kì Vĩ gọi điện thoại cho bí thư thị ủy Hạng Thành.

Hạng Thành nghe nói Cung Kì Vĩ đã, hiện tại đang ở bộ tổ chức thị ủy, cảm giác đầu tiên của y chính là khó chịu, y cho rằng Cung Kì Vĩ đầu tiên là phải tới chỗ mình, người đứng đầu Bắc Cảng là y, Cung Kì Vĩ làm như vậy là có ý gì? Không để y vào mắt ư? Tỉnh lý để Cung Kì Vĩ tới đây là đảm nhiệm chức phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, không phải bảo anh tới làm bí thư thị ủy, anh ở Bắc Cảng còn không được tính là người số hai, Hạng Thành oán thầm trong lòng, nhưng y cũng hiểu rõ, tỉnh lý sở dĩ phái Cung Kì Vĩ tới đây, khẳng định là muốn bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp của mình, vừa nghĩ tới chuyện này trong lòng Hạng Thành lập tức không thoải mái.

Mạnh Hiến Chí thông tri tin tức Cung Kì Vĩ đã tới với Hạng Thành, cả buổi cũng không nghe thấy Hạng Thành đáp lại, trong lòng đoán được bí thư Hạng có thể đang khó chịu, y cố ý ho khan một tiếng, tiếng ho khan này cũng là để nhắc nhở Hạng Thành tỏ thái độ.

Hạng Thành nói: "Tôi lúc này đang có khách, thế này đi, mười giờ là mở cuộc họp thường ủy thị ủy rồi, anh dẫn đồng chí Kì Vĩ cùng tới đi."

Mạnh Hiến Chí buông điện thoại, đã minh bạch hai chuyện, tâm tình của bí thư Hạng hiện tại rất khó chịu, không muốn gặp Cung Kì Vĩ, nhưng không gặp không được, Cung Kì Vĩ tới là để tiếp nhận chức phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, khẳng định sẽ vào thường ủy thành phố Bắc Cảng, Hạng Thành biết chuyện này là kết cục đã định, y chỉ có thể chấp nhận, cho nên ngay từ đầu đã ngoại lệ để Cung Kì Vĩ tham gia cuộc họp thường ủy.

Mạnh Hiến Chí nhìn thấy thời gian còn sớm, mỉm cười nói: "Bí thư Cung, hay là tôi trước tiên dẫn ngài tới văn phòng nhé."

Cung Kì Vĩ gật đầu, tuy rằng hắn chưa từng tới Bắc Cảng, nhưng phía Bắc Cảng đã an bài xong văn phòng cho hắn, không có gì phức tạp, đơn giản là chuyển giao văn phòng của Tưởng Hồng Cương cho hắn.

Cung Kì Vĩ và Mạnh Hiến Chí cùng nhau đi về phía văn phòng, Mạnh Hiến Chí nói: "Bí thư Cung, tôi lát nữa sẽ bảo ban thư ký an bài một thư ký lâm thời cho anh, trước tiên hiệp trợ anh công tác, anh cứ dùng tạm một đoạn thời gian, khi nào gặp nhân tuyển thích hợp thì đổi."

Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi cũng đã có nhân tuyển làm thư ký cho mình rồi."

Mạnh Hiến Chí cười cười gật đầu, chức thư ký tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng mỗi người lãnh đạo đối với phân công thư ký đều vô cùng cẩn thận, đầu tiên phải cam đoan là người nhà, sau đó mới cân nhắc tới năng lực, Cung Kì Vĩ không thể an bài một người không quen công tác bên cạnh hắn, thư ký của hắn là từ Nam Tích mang tới, Quách Kiệt Thắng, đã làm ba năm với hắn. Vốn Quách Kiệt Thắng lần này là đi cùng hắn, nhưng tuần này là mừng thọ cha Quách Kiệt Thắng, cho nên Cung Kì Vĩ bảo hắn tới sau, về phần thủ tục, phía Nam Tích tự nhiên là đèn xanh, phía Bắc Cảng cũng sẽ không chế tạo chướng ngại trong việc nhỏ như thế này.

Tưởng Hồng Cương bị song quy tuy rằng chưa được mấy ngày, nhưng trong văn phòng, những đồ thuộc về hắn đã được dọn sạch, Cung Kì Vĩ nhìn căn phòng trống trơn, thì ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Mạnh Hiến Chí nói: "Bí thư Cung, anh thấy nơi này thế nào?"

Cung Kì Vĩ cười nói: "Rất tốt! Hắn nhìn chung quanh một chút rồi nói: "Nơi này trước đây là văn phòng của Tưởng Hồng Cương à?"

Mạnh Hiến Chí gật đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ, hắn biết rất nhiều quan viên có kiêng kị, dù sao Tưởng Hồng Cương cũng chính là ngã ở căn phòng này.

Cung Kì Vĩ cũng không nói gì thêm, chỉ bảo: "Bộ trưởng Mạnh, chúng ta mấy giờ thì họp."

Mạnh Hiến Chí nói: "Mười giờ."

Cung Kì Vĩ nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa, y cười nói: "Vậy tôi không làm phiền anh nữa, lát nữa anh dẫn tôi đi họp nhé, tôi muốn làm quen với hoàn cảnh."

Mạnh Hiến Chí gật đầu nói: "Được, vậy tôi không làm phiền ngài, đợi lát nữa tôi sẽ tới dẫn ngài cùng đi họp."

Cung Kì Vĩ chỉ chỉ vào điện thoại trên bàn: "Cứ gọi tôi một tiếng là được, tôi sẽ đi tìm anh."

Mạnh Hiến Chí cười cười, ít nhất Cung Kì Vĩ ở ngoài mặt vẫn rất dễ gần.

Sau khi Mạnh Hiến Chí rời khỏi, Cung Kì Vĩ cầm nhật báo Bắc Cảng trên bàn đọc một lát, tới một thành thị xa lạ, tới một cương vị công tác mới, thích ứng hoàn cảnh là chuyện cần làm đầu tiên, chỉ có thích ứng với hoàn cảnh thì mới tiện khai triển công tác.

Cung Kì Vĩ đoán chắc hiện tại tin tức mình đến Bắc Cảng thượng nhiệm đã truyền khắp toàn bộ trụ sợ hành chính thành phố hắn hắn một mình ở lại trong văn phòng cũng không phải là không có mục đích, hắn đang chờ đợi, nhìn xem rốt cuộc có ai sẽ chủ động đăng môn, nửa giờ trôi qua, đừng nói có người đến thăm, cho dù là một tiếng chuông điện thoại cũng không có, Cung Kì Vĩ bắt đầu ý thức được, sự có mặt của mình không được ban lãnh đạo Bắc Cảng hoan nghênh.

Khi Cung Kì Vĩ đang chuẩn bị đi họp thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau khi Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ đáp ứng, một nam tử trung niên mặt tròn bước vào, hắn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, dáng người trung đẳng, mặt mũi hồng hào, hắn cười cười tự giới thiệu: "Phó bí thư Cung, tôi là Đường Quốc Tường!"

Cung Kì Vĩ cười nói: "Đường Quốc Cường?"

Người trung niên Đó cười ha ha, nói: "Đường Quốc Tường!"

Cung Kì Vĩ cười cười đứng dậy, bắt tay hắn, nói: "Thư ký trưởng Đường, anh cho rằng tôi gnay cả anh cũng không biết à? Vậy thì tôi đúng là có mắt như mù rồi."

Đường Quốc Tường cười nói: "Tôi không tính là Thái Sơn gì cả, chúng ta ở với nhau, anh là Thái Sơn còn tôi là Đông Sơn."Lên Đông Sơn mà xem thường nước Lỗ, lên Thái Sơn thì coi thường thiên hạ, Đường Quốc Tường là đang khiêm tốn.

Cung Kì Vĩ nói: "Thư ký trưởng Đường, tôi vừa tới, đang làm quen một chút hoàn cảnh công tác, giờ chuẩn bị họp đây."

Đường Quốc Tường nói: "Bí thư Hạng bảo tôi tới, dẫn anh tới phòng họp."

Cung Kì Vĩ cười nói: "Quá khách khí rồi, tôi đang định đi rủ bộ trưởng Mạnh cùng tới."

Đường Quốc Tường nói: "Anh ngày đầu tiên đến nhận chức, bí thư Hạng vốn muốn tự mình tới, nhưng anh ta đang tiếp kiến một vị khách quan trọng, cho nên chỉ có thể ủy thác tôi tới đây, hy vọng phó bí thư Cung trăm ngàn lần đừng cảm thấy mình bị ghẻ lạnh." Đường Quốc Tường này rất giỏi nói năng, khi nói chuyện thì cười không ngừng, khiến cho người ta cảm thấy hắn vô cùng nhiệt tình.

Cung Kì Vĩ cười nói: "Nào dám, tôi tuy rằng vừa tới Bắc Cảng nhưng đã cảm nhận được sự nhiệt tình của các đồng chí rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi