Trần Hạo trong lòng ủy khuất vô cùng, gã thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, con mẹ nó thế này không phải là chơi người ta à? Bí thư Từ à bí thư Từ, lòng vòng cả nửa ngày hóa ra là ông muốn chỉnh tôi, nghiên cứu của lãnh đạo ư? Tôi con mẹ nó không phải là lãnh đạo à? Ông nghiên cứu với ai? Cuộc họp thường ủy tôi không bỏ sót lần nào, sao không nghe ông nhắc tới? Thường Lăng Không đi rồi, ông giao cảng Nước Sâu cho tôi, tôi cẩn trọng cúc cung tận tụy, vì cảng Nước Sâu tôi đến một ngày ngủ ngon cũng không có, tôi con mẹ nó không có công lao cũng có khổ lao, ông lúc này nói một câu nghiên cứu của lãnh đạo liền đá tôi đi, có phải rất tuyệt tình hay không.
Từ Quang Nhiên đương nhiên có thể nhìn ra sự ủy khuất của Trần Hạo, y cũng biết trong lòng Trần Hạo nghĩ gì, thở dài nói: "Tiểu Trần à, tỉnh lý gọi điện thoại tới, bí thư Kiều rất chú ý tới đồng chí Cung Kì Vĩ." Những lời này chẳng khác nào đổ hết tất cả trách nhiệm lên cấp trên, dụng ý là thổ lộ với Trần Hạo rằng tỉnh lý lên tiếng, tôi cũng bất lực,
Trần Hạo giờ mới hiểu được, gã cúi đầu, tựa như một con gà trống bại trận, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: "Bí thư Từ, tôi không phục."
Từ Quang Nhiên đi tới bên cạnh Trần Hạo, võ vai gã: "Không có chuyện dưới chân ai lúc nào cũng bằng phẳng cả, trên sĩ đồ nhấp nhô gập ghềnh là điều khó tránh khỏi, thật ra ý nghĩa của vận hội tỉnh lần này tuyệt không nhỏ hơn so với cảng Nước Sâu, trọng trách này cũng không nhẹ đâu."
Trần Hạo nghĩ thầm, có thể so sánh được ư? Vận hội tỉnh chính là một đại hoạt động giải trí toàn dân, tối đa chỉ mang thêm chút ý nghĩa chính trị, làm tốt cũng không gia tăng thêm được bao nhiêu chính tích, làm hỏng thì chỉ sợ sẽ bị cả nghìn người của tỉnh Bình Hải chỉ chích, cảng Nước Sâu thì khác, sau khi xây thành có lợi cho cả đời sau, lợi ích chính trị mang đến có thể hưởng thụ cả đời không hết. Gã lúc này mới nhớ tới một chuyện: "Bí thư Từ, tôi nghe nói Cung Kì Vĩ hai ngày trước tới tỉnh lý, còn được bí thư tỉnh ủy Kiều tiếp kiến nữa."
Từ Quang Nhiên thở dài một hơi, những lời này của Trần Hạo nói quá muộn, xem ra Cung Kì Vĩ là tên không an phận, không ngờ vòng qua mình trực tiếp tới chỗ Kiều Chấn Lương phản ánh tình huống, lúc này mới chôn xuống phục bút hôm nay. Khiến y bất lực là, Cung Kì Vĩ không biết là đã lợi dụng cái gì để hấp dẫn Kiều Chấn Lương, không ngờ lại đạt được sự thưởng thức của vị bí thư tỉnh ủy này.
Trần Hạo nói: "Không ngờ người này lại ti bỉ như vậy, chỉ biết làm những trò mèo."
Từ Quang Nhiên lại vỗ vai gã nói: "Giữa cái đồng chí phải hợp tác tốt, trăm ngàn lần đừng vì chút việc nhỏ mà phát sinh mâu thuẫn. Anh là phó thị trưởng thường vụ, rất nhiều công tác của thành phố Nam Tích đang đợi anh đi làm."
Những lời này chẳng khác nào cho Trần Hạo một viên thuốc an thần, gã vẫn phó thị trưởng thường vụ, trong phó thị trưởng gã là người số một, chỉ là phân công điều chỉnh mà thôi, không hề giáng cấp gã, Trần Hạo nói: "Bí thư Từ, ông yên tâm đi, bất kể là bảo tôi làm công tác gì, tôi đều sẽ làm hết sức, tôi làm cán bộ không phải vì ham quan chức, mà là muốn tận hết khả năng làm việc cho nhân dân, làm nhiều việc tốt, làm nhiều việc thực tế."
Từ Quang Nhiên vui mừng gật đầu, Trần Hạo tuy rằng năng lực hơi kém một chút, nhưng người này rất nghe lời, đối với y mà nói, một bộ hạ nghe lời, so với một bộ hạ có năng lực thì được người ta yêu thích hơn.
Khi hai người đang nói chuyện phó thị trưởng Cung Kì Vĩ cũng tới, bởi vì Từ Quang Nhiên trước đó đã phân phó, chỉ cần Cung Kì Vĩ tới thì cho y vào, cho nên Cung Kì Vĩ và Trần Hạo đối mặt nhau, Trần Hạo nhìn thấy Cung Kì Vĩ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, tuy rằng Cung Kì Vĩ mỉm cười chào hỏi gã, nhưng gã cảm thấy trong nụ cười của Cung Kì Vĩ tràn ngập sự châm chọc đối với gã, rất lạnh lùng ừ một tiếng, đứng dậy cáo từ Từ Quang Nhiên: "Bí thư Từ, tôi đi đây."
Từ Quang Nhiên biết trong lòng Trần Hạo khó chịu, cũng không giữ gã lại, vốn y còn muốn để Trần Hạo và Cung Kì Vĩ ở trước mặt nhau bàn giao công tác một chút.
Trần Hạo đi rồi, Từ Quang Nhiên gật đầu với Cung Kì Vĩ, xoay người quay trở lại bàn làm việc. Cung Kì Vĩ theo bản năng nhìn vào mặt đất ở phía trước, ngày hôm qua bí thư Từ ở trước mặt y ném vỡ cốc, hiện giờ tất cả đều khôi phục thái độ bình thường, trên mặt Từ Quang Nhiên cũng không thấy bất kỳ vẻ giận dữ nào, nhưng Cung Kì Vĩ có thể cảm giác được một cách rõ ràng sự lạnh lùng phát ra từ nội tâm Từ Quang Nhiên. Y cũng hiểu rõ, lần này bí thư Kiều can thiệp vào chính sự của Nam Tích, Từ Quang Nhiên đã hoàn toàn coi y ở phe đối lập, có điều Cung Kì Vĩ từ thời khắc đề xuất đề nghị đó với Từ Quang Nhiên, đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón bất kỳ mưa gió nào.
Từ Quang Nhiên nói: "Kì Vĩ à, bí thư tỉnh ủy Kiều rất thưởng thức đề nghị của anh đó." Khi nói những lời này, môi của y tựa hồ như cố làm ra động tác mỉm cười, nhưng biểu hiện ở trên mặt y vẫn là cười lạnh.
Cung Kì Vĩ thẳng thắn nói: "Hai ngày trước tôi tới tỉnh lý, vừa hay gặp mặt bí thư Kiều, ông ta hỏi tình huống cảng Nước Sâu, vì thế tôi liền đem quan điểm của mình nói ra."
Từ Quang Nhiên gật đầu: "Tốt lắm, nếu tất cả cán bộ chúng ta đều có thể giống như anh, sự câu thông giữa lãnh đạo và chúng ta sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút."
Cung Kì Vĩ nghe ra sự trào phúng trong lời nói của Từ Quang Nhiên đối với mình, y cười cười: "Bí thư Từ, thật ra câu thông với lãnh đạo và câu thông với quần chúng đều quan trọng, làm cán bộ phải có được sự thấu hiểu của người dân và phải có được sự ủng hộ của lãnh đạo, chỉ có như vậy mới có thể làm tốt công tác."
Từ Quang Nhiên trong lòng thầm tức giận, Cung Kì Vĩ này thật sự là càn rỡ, không ngờ lại còn giáo huấn mình, y cũng không muốn nói những lời vô nghĩa với Cung Kì Vĩ, lạnh lùng nói: "Đồng chí Kì Vĩ, trải qua sự thảo luận của tổ chức, chúng tôi cho rằng dưới tình huống phức tạp trước mặt, giao quyền chỉ huy xây dựng cảng Nước Sâu cho anh là có vẻ phù hợp với thực tế, anh có nguyện ý nhận trọng trách này hay không?"
"Tôi nguyện ý." Cung Kì Vĩ chỉ nói ba chữ, nhưng như chém đinh chặt sát, rất có khí phách.
Từ Quang Nhiên nhìn Cung Kì Vĩ lòng đầy niềm tin, trong lòng không khỏi cười lạnh, lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách, nhận gánh nặng này, đồng thời thì có nghĩa là tiếp nhận trách nhiệm tương đương, làm được thì anh là công thần, không làm được thì anh sẽ bị trách nhiệm đè bẹp, không chỉ như vậy, anh từ nay về sau trên sĩ đồ sẽ thất bại thảm hại, trọn đời không thể lật mình, bí thư Kiều tràn ngập hy vọng đối với anh, nhưng khi sự hy vọng của ông ta biến thành thất vọng, tôi không tin ông ta sẽ vẫn đối với anh như bây giờ?
Thay đổi phân công lần này của ban lãnh đạo Thành phố Nam Tích rất đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước, điều này khiến cho các thường ủy đều cảm thấy trở tay không kịp, càng đừng nói tới những người khác. Buổi sáng hôm ấy Phạm Tư Kì, tổng tài của tập đoàn Tinh Nguyệt và trợ lý Lâm Bội Bội của cô ta vốn định ở phòng họp số ba của chính phủ thành phố Nam Tích ký hợp đồng chuyển nhượng khu đất sân thể dục cũ, đã đến đây trước năm phút đồng hồ, Phạm Tư Kì trước mắt vẫn chưa biết người phụ trách xây dựng công trình cảng Nước Sâu đã đổi chủ, trên mặt cô ta vẫn mang theo vẻ tươi cười, hôm nay là ngày lành, không mất một xu một hào mà lấy được khối đất sân thể dục, chẳng những giảm bớt sự đầu tư mạo hiểm của Tinh Nguyệt ở Nam Tích, hơn nữa một kích tuyệt đẹp này có thể chặn được họng đám lão thần thử đó, nguy cơ mất tín nhiệm của cô ta ở bên trong Tinh Nguyệt cũng có thể được giải trừ tạm thời. Sinh ý chính là sinh ý, vô luận anh phải đối mặt là cá nhân hay là chính phủ, đều phải nắm chắc tất cả cơ hội, không buông tha bất kỳ cơ hội để cò kè mặc cả nào, tận khả năng đạt được lợi ích lớn nhất, đây mới là một thương giả chân chính.
Thời gian đã quá hai phút rồi, trong ấn tượng của Phạm Tư Kì, Trần Hạo rất ít khi đến muộn, Lâm Bội Bội ở bên cạnh nhìn đồng hồ, thấp giọng nói với Phạm Tư Kì: "Phạm tổng, đã muộn hai phút rồi."
Phạm Tư Kì cười cười, cũng không nói gì, cô ta cầm lấy chén trà trước mặt uống một ngụm, cô ta có thể tưởng tượng được vẻ chán nản của đám lãnh đạo thành phố Nam Tích lúc này, trong đàm phán xoay quanh cảng Nước Sâu, cô ta đã hoàn toàn chiếm được thượng phong, cô ta cảm giác mình tựa như một người thắng cuộc chờ đợi thư đầu hàng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã muộn mười phút rồi, vẫn không thấy người tới đây, trong lòng Phạm Tư Kì bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, theo lý thì không thể nào muộn lâu như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Bội Bội mất kiên nhẫn trước, thấp giọng nói: "Bọn họ rất không lịch sự."
Phạm Tư Kì thấp giọng nói: "Chờ một chút đi!"
Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng họp mở ra, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ tươi cười bước vào.
Phạm Tư Kì cảm thấy có chút kỳ quái, cô ta không quen với Cung Kì Vĩ, cho tới nay người tiếp xúc nhiều nhất là phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, không biết Trần Hạo vì sao không tới? Cung Kì Vĩ đi tới đối diện Phạm Tư Kì rồi ngồi xuống, mỉm cười tự giới thiệu: "Chào Phạm tổng, tôi là phó thị trưởng thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ, từ hôm nay trở đi tôi tiếp nhận phụ trách toàn diện công tác cảng Nước Sâu từ thị trưởng Trần."