Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Đêm hôm đó, Trương Dương và Cao Liêm Minh lát một chiếc Santana mới tân trang đến trước cửa quán bar Thời Đại Đá Mới, xe là của Cao Liêm Minh, sau khi hắn về nước là đi chiếc xe này, bây giờ bị Trương Dương trưng dụng, tuy rằng xe không được tốt, nhưng mà hệ thống gió mát không tồi, mở cửa xe bước xuống, Cao Liêm Minh bị gió lạnh bên ngoài ập vào làm hắt xì mấy cái liên tục. Hắn lau lau mũi, nhìn ánh đèn nê ôn phía trước, bỗng nhiên tìm thấy một cảm giác trinh thám, trở thành trinh thám luôn là giấc mộng của hắn, ngày hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện rồi.

Trương Dương giao điện thoại cho Cao Liêm Minh: "Cầm giúp tôi, nếu như sau mười lăm phút mà tôi không ra được, cậu gọi điện báo công an!"

Cao Liêm Minh sửng sốt: "Gì thế? Anh bỏ tôi một mình bên ngoài? Hai chúng ta không phải là hợp tác sao?" Hắn một lòng muốn đi theo Trương Dương vào trong coi tình huống.

Trương Dương cười nói: " Nguyên nhân cũng là bởi vì hợp tác, cho nên dù sao cũng phải có người ở phía sau, nếu như tôi gặp nguy hiểm gì trong quán bar, thì còn có cậu ở bên ngoài phụ trách tiếp ứng, nếu như hai chúng ta đều đi vào, bị người ta vây lấy, thì cậu nói xem chúng ta thoát thân như thế nào?"

Cao Liêm Minh nói: " Dựa vào thân thủ của anh, những người tầm thường đó làm sao mà là đối thủ của anh..." Hắn cực kỳ tôn sùng đối với võ công của Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Song quyền khó địch lại bốn tay, nếu như gặp phải tình huống khác thường, tôi có thể tự bảo vệ mình được, cậu đi vào theo tôi, có thể phân tán tinh lực của tôi, tôi vừa phải bảo vệ bản thân vừa phải lo cho cậu, khẳng định sẽ phiền phức" Trương Dương nói đúng tình hình thực tế, hắn không muốn Cao Liêm Minh đi vào, chủ yếu là không muốn xảy ra cái gì ngoài ý muốn cả.

Cao Liêm Minh nói: "Tôi không cần anh lo cho tôi, tôi có thể tự lo cho mình"

"Không dài dòng nữa, coi chừng tôi đánh cậu đấy!" Những lời này có vẻ có hiệu quả đây, Cao Liêm Minh quả nhiên là ngậm miệng lại, mở to mắt ra nhìn Trương Dương đi vào trong cửa lớn quán bar.

..............................

Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên trong quán bar không có bao nhiêu khách cả, ông chủ quán bar Thời Đại Đá Mới Hoàng Quân đang ngồi ở quầy bar uống nước nói chuyện với cô gái pha rượu, Hoàng Quân lúc trước cũng xuất thân từ thể dục, đã từng thi đấu cấp quốc gia rồi, hắn và Huệ Cường có quan hệ cá nhân rất tốt, lúc trước khi còn là vận động viên đã được chủ nhiệm ủy ban thể dục cũ Huệ Kính Dân chiếu cố rất nhiều, cô gái pha rượu cho hắn tên là a Lan, nghe a Lan nói với hắn: "Có người đang đi về hướng của anh đấy, có phải là bạn của anh không?"

Hoàng Quân xoay người lại nhìn thoáng qua, hắn không nhận ra Trương Dương.

Trương Dương cũng không nhận ra Hoàng Quân, đi đến trước quầy bar, cười nói với a Lan: "Người đẹp, xin chào, tôi là bạn của ông chủ Hoàng Quân, anh ấy có ở đây không?"

A Lan có chút kỳ quái nhìn Trương Dương, đôi mắt đẹp đảo một vòng, từ biểu tình quái dị của a Lan Trương Dương đã cảm nhận được cái gì đó, lúc này hắn mới nhìn vào Hoàng Quân. Dù sao thì Trương Dương cũng không có bệnh, nếu có một gã đàn ông cùng một người đẹp ngồi chung một chổ, thì lực chú ý của hắn khẳng định sẽ tập trung lên người của người đẹp trước, cho nên hắn mới quên mất sự tồn tại của Hoàng Quân.

Hoàng Quân nhìn Trương Dương, hắn cười nói: "Anh tìm ông chủ của chúng tôi à! Anh ấy đang ở phòng làm việc phía sau!"

Trương Dương nói lời cảm ơn, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hoàng Quân gọi hắn lại: "Dù sao anh cũng phải cho tôi biết anh là ai chứ? Tôi thông báo giúp anh một tiếng.

"Trương Dương!"

Hoàng Quân tuy rằng không nhận ra Trương Dương, nhưng mà cái tên này thì hắn có nghe nói qua, Hoàng Quân nói: " Anh chờ một chút, để tôi gọi điện thoại cho ông chủ trước"

Trương Dương cười nói: "Không cần đâu, tôi trực tiếp đi tìm anh ấy"

Hoàng Quân gật đầu: "Đi thẳng quẹo phải, cửa nhỏ bên trái phòng vệ sinh!"

Trương Dương nói lời cảm ơn lần nữa, bước đi về phía trước.

Thấy Trương Dương đi xa, a Lan không nhịn được cười nói: " Ông chủ, anh cũng thật xấu, vì sao không nói cho người ta biết?"

Hoàng Quân uống cạn ly rượu đỏ trên quầy bar: "Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai! Người hắn tìm nhất định không phải là anh!" Hoàng Quân cầm lấy điện thoại di động bấm một dãy số, đi đến một góc âm u, ngọn đèn chớp tắt làm cho khuôn mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện, khi điện thoại vừa được chuyển, Hoàng Quân liền thấp giọng nói: "Huệ Cường! Cậu có biết Trương Dương không?"

"Chưa từng gặp qua, nhưng mà hắn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, thế nào?"

"Hắn đến quán bar của tôi!"

Hô hấp của Huệ Cường trở nên trầm thấp, sau một hồi mới nói: "Hoàng Lập Đào mất tích, tôi lo rằng hắn ta đã bị người ta nhận ra rồi, vô luận là hắn có hỏi thế nào, cũng không thể nói chuyện của tôi cho hắn biết..."

Hoàng Quân cười cười nói: "Có cần tôi cho hắn một bài học không?"

Huệ Cường nói: "Anh xem rồi làm!"

Hoàng Quân cúp điện thoại, thấy có một tên nhóc đeo kính đang ngồi lên vị trí khi nãy của hắn, đang cười cười nói nói cái gì đó với a Lan, Hoàng Quân nhíu mày, hắn lại gọi điện thoại, thấp giọng nói với điện thoại: "Đóng cửa! Thả chó!"

...........................................

Trương Dương đẩy cửa nhỏ ra, phía sau là một cái sân rộng khoảng một ngàn mét vuông, trong sân có để không ít ống tuýp, ở hướng phía bắc xa có một tòa nhà hai tầng, trên lầu có không ít phòng đang mở đèn, Trương Dương bước đi về hướng tòa nhà đó.

Trong bóng tối có hai bóng đen đang hướng về phía Trương Dương như hai tia chớp, Trương Dương cảm nhận thấy động tĩnh. Hắn chăm chú nhìn lại, thì thấy hai con chó bẹt ghê một trái một phải đang lặng lẽ đến gần hắn.

Trương Dương thầm kêu không ổn, đột nhiên nghe thấy tiếng sủa lớn, một con chó dùng sức lao đến, hai chân sau lấy đà, bỗng nhiên phóng lên khỏi mặt đất, bay đến hướng của Trương Dương, miệng há to, răng nhọn trong miệng sáng loáng lên, trực tiếp nhắm vào cổ của Trương Dương mà cắn.

Con chó còn lại thì lao về hướng phần dưới của Trương Dương, mục tiêu cắn xé của nó chính là hai chân của Trương Dương, hai con chó một cao một thấp, phối hợp vô cùng ăn ý. Trương Dương đã sớm nghe nói về sự hung tàn của loại chó này, tuy rằng hắn có một thân võ công cái thế, nhưng đối mặt với hai con chó hung mãnh như vậy cũng không dám chủ quan. Trương Dương nghiêng sang phải một cách nhanh chóng, con chó lao về phần cổ của hắn nhất thời thất bại, nhưng mà con chó tấn công phần dưới của Trương Dương thì vô cùng linh hoạt, khi bước chân của Trương Dương chuyển đổi phương hướng, thì nó liền há mồm ra cắn về đùi phải của Trương Dương.

Trương Dương cả giận quát: "Nghiệp chướng!" Hắn nhấc chân lên đá ra, tuy rằng khởi động hơi chậm, nhưng mà tốc độ ra cước nhanh hơn tốc độ di chuyển của con chó, đá một phát chính xác vào ngay yết hầu của con chó. Một cước của Trương Dương có lực lượng đủ để đá nát một tảng đá lớn, con chó kia bị hắn đá một cái làm cho lăn lộn bốn năm vòng, ngã cái rầm lên đống ống tuýp, sau đó gục xuống, đầu vỡ toát ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi