Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Con chó còn lại thấy đồng bạn của mình bị một đá của Trương Dương làm chết ngay tại chổ, trong họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ, liều mạng lao về hướng của Trương Dương hơi ngửa người ra, con chó lao vụt qua thân thể của hắn, không đợi con chó xoay người lại, Trương Dương đã xông lên đá cho một cái, hung hăng đá ngay mông của nó, con chó kêu ẳng lên một tiếng, bị một đá của Trương Dương làm bay ra giữa không trung, lướt qua bức tường trước mặt, lúc rơi xuống đất còn gây ra vài tiếng động ầm ầm, cùng với những tiếng ẳng ẳng hỗn loạn, phỏng chừng là cũng khó giữ được mạng.

Trên trán của Trương Dương cũng toát ra không ít mồ hôi lạnh, không ngờ rằng ở chổ này mà cũng gặp phải mai phục, vừa rồi thằng nhãi trong quán bar cố ý lập bẫy hại mình đây. Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, rồi quyết định trở lại tìm tên nhóc đó.

Lúc này bên trong tòa nhà có năm tên to con lao ra, một gã chỉ vào Trương Dương hét lớn: "Bắt hắn, giết chó của chúng ta, không muốn sống rồi!"

Trương Dương bị người ta lừa vào bẫy vốn đã tức giận rồi, bây giờ lại nghe thấy có người khác mắng mình, lửa giận trong lòng càng cháy mạnh, hắn đi về phía trước, cầm lấy cây ống tuýp dưới chân lên. Khóe môi của Trương Dương hiện lên một nụ cười nhạt, chân hắn dích lên, cây ống tuýp nhảy lên từ mặt đất, Trương Dương vươn tay chụp lấy cây ống tuýp dài chừng ba mét, đám người này thả chó ra cắn hắn trước, cho nên Trương đại quan nhân căn bản là không cần phải khách khí với đám người này. Trương Dương cầm ống tuýp trong tay, như mãnh hổ hạ sơn, nhằm về hướng năm người kia.

Bên năm gã này tuy rằng đông người, nhưng mà trên tay chúng chẳng có gì cả, thấy Trương Dương cầm ống tuýp vọt đến, cả đám đều có chút hoảng hốt, trong sân này thứ tốt nhất cũng chỉ có ống tuýp, bọn họ cũng chụp lấy ống tuýp. Vũ khí giống nhau, chỉ là người ra tay khác nhau, uy lực cũng không giống nhau.

Thấy Trương Dương cầm ống tuýp đập xuống, một tên vội vàng dùng ống tuýp đỡ lại, chỉ là khi hai cây sắt chạm vào nhau, phát ra một tiếng động lớn, hắn ta chỉ cảm thấy hai tay tê dại, nửa người mất đi tri giác, Trương Dương còn chưa kịp dùng chiêu thứ hai, thì thằng nhãi này đã quỳ cái rầm xuống đất, cái này không phải là bị dọa, mà là hắn không chịu nổi áp lực một gậy của Trương Dương, hai chân mềm nhũn ra.

Những người khác còn chưa chuẩn bị tiến công, thì đã bị Trương Dương cầm ống tuýp đập trúng chân, cả đám đau đớn kêu thảm ném ống tuýp xuống, ôm chân mà nhảy dựng lên.

Lúc này Hoàng Quân đến hậu viện, thấy con chó bẹt ghê của mình chết, Hoàng Quân đau lòng đến nổi thiếu chút nữa đã chảy cả nước mắt ra, hai con chó này hắn vất vả lắm mới lấy về từ Thanh Hải, nuôi hơn cả năm rồi, có tình cảm rất sâu đậm, không ngờ rằng lại bị Trương Dương giết chết, Hoàng Quân giận dữ hét: "Mày giết chết chó của tao!"

Trương Dương ném ống tuýp trong tay qua một bên, nói: "Tôi ghét nhất là bị người khác gạt tôi, anh là Hoàng Quân sao, đúng là người cũng như tên, còn ác hơn là cả quỷ nữa, lừa tôi đến đây, còn thả chó cắn tôi, nếu như tôi thật sự bị chó cắn chết, anh có phải là còn đi kiện tôi tội trộm cướp không thành không?"

Hoàng Quân nghiến răng nói: " Mày muốn chết!"

Trương Dương nói: "Tôi van anh, bây giờ là xã hội pháp trị, ngàn vạn lần đừng mạnh miệng, lời hù dọa không thể nói đùa, chuyện hù dọa tôi cũng chẳng có làm. Hoàng Quân, mẹ nó, cha mẹ anh sao lại sinh ra một thằng con ác tâm như anh thế?"

Hoàng Quân thong thả cởi áo khoác màu xám của mình ra, để lộ bộ đồ vận động màu xanh lam bên trong.

Trương Dương có chút hứng thú nhìn hắn, không ngờ rằng thằng nhãi này cũng là một người có nghề, xem tình hình là muốn một đấu một với mình.

Trương Dương nói: "Anh là Hoàng Quân?"

Hoàng Quân gật đầu, vươn tay ra, vẫy vẫy tay với Trương Dương, ý bảo đối phương đến đây.

Trương Dương cười tủm tỉm đi qua, vừa đi vừa hỏi: "Huệ Cường ở đâu? Anh nói cho tôi biết địa điểm của hắn, chuyện ngày hôm nay tôi không truy cứu!"

Hoàng Quân nói: " Mày rất cuồng!"

Trương Dương nói: "Cái này gọi là cá tính!"

Khi hai người còn cách nhau hai mét, Hoàng Quân đột nhiên động, dậm chân bước về phía trước, hơi cúi người xuống, nương theo một loạt động tác không rõ ràng này, lực lượng toàn thân tập trung vào tay phải, nắm tay đấm vào mặt của Trương Dương, hắn cực kỳ hận Trương Dương, cho nên một đấm này của hắn muốn mặt của Trương Dương nở hoa.

Trương Dương hời hợt giơ tay trái lên, chỉ là nhẹ nhàng vung lên thôi, mà đã hóa giải một đấm của Trương Dương, sau đó hắn bước về trước một bước, tay phải đánh thẳng lên ngực của Hoàng Quân, Hoàng Quân không thể tránh được, cả thân thể bị bật tung về phía sau, bay đủ năm mét rồi mới té xuống đất.

Trương Dương cũng không phát động đợt tấn công thứ hai, vẫn từ tốn chậm rãi đi đến, có vẻ giống như đang đi dạo giữa sân vậy, hắn mỉm cười nói: "Hoàng Quân, Huệ Cường lập mưu hãm hại vợ của tỉnh trưởng Tống, chuyện này anh biết không, vì bạn giúp sức không tiếc cả mạng sống, tôi bội phục anh, chỉ là giúp hổ làm ác, thì không được sáng suốt đâu..."

Hoàng Quân bị một đấm của Trương Dương làm cho nửa ngày mới hồi phục, chờ khi Trương Dương đến gần hắn, hắn mới từ từ đứng lên khỏi mặt đất, nhấc chân đá về hướng Trương Dương, lại bị Trương Dương né qua dễ dàng, Trương Dương lại đánh ra một đấm, đánh cho Hoàng Quân bay đi tiếp, lần này thì đáp lên đống ống tuýp chất trong sân, ống tuýp rơi xuống, nện lên người Hoàng Quân không ít.

Trương Dương nhấc chân đạp lên ngực của Hoàng Quân, lần này không cho hắn ta cơ hội đứng lên, chân hơi dùng sức, Hoàng Quân cảm thấy xương ngực của mình như muốn nứt ra vậy, tựa hồ như bị một đạp của Trương Dương làm cho nát hết, Trương Dương nói: "Người quen biết tôi đều biết cả, con người của tôi thích nhất là nói đạo lý, ghét nhất là lạm dụng bạo lực, vì sao anh phải bức tôi? Tôi hỏi anh một lần nữa, Huệ Cường ở đâu?"

Hoàng Quân lắc đầu nói: "Có gan thì giết tao đi, kêu tao bán đứng bạn thân của mình, không có cửa đâu!" Biểu hiện của hắn vẫn còn có vẻ kiên cường.

Trương Dương tấm tắc khen: "Nhìn không ra, anh lại là một hảo hán, Hoàng Quân, tôi nói rõ cho anh biết, Huệ Cường phạm pháp, anh bây giờ biết mà không báo, cũng là phạm pháp, làm không tốt thì phải ngồi tù..."

Hoàng Quân nhịn đau nói: "Tù con mẹ nó ai không ngồi qua, cùng lắm thì mày cho tao đi vào lần nữa. Con mẹ nó tao không quan tâm, kêu tao bán đứng anh em, đừng có mơ!"

Trương Dương đang chuẩn bị cho Hoàng Quân nếm một chút vị đắng, nhưng phía sau truyền đến một giọng nữ lạnh lùng: "Buông anh ấy ra!"

Trương Dương có chút kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy một cô gái mặc đồ da màu đen kéo Cao Liêm Minh đi tới, trong tay cầm một con dao kề lên trên cổ của Cao Liêm Minh.

Trương Dương nhìn thấy rõ, cô gái mặc đồ đen kia chính là Đông Tú Tú của cục quốc an, Trương Dương trăm triệu lần không ngờ rằng lại gặp Đông Tú Tú ở chổ này, hắn ngạc nhiên há to miệng ra, to đến nổi hầu như có thể nhét một cái trứng ngỗng vào luôn.

Trên mặt của Đông Tú Tú không có một chút ý cười, lạnh lùng nhìn Trương Dương nói: "Anh có nghe hay không, tôi đếm đến ba, anh buông anh ấy ra!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi