Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương cười nói: "Anh không thông minh sao có thể khiến phó thị trưởng Tần xinh đẹp và trí tuệ của chúng ta một mực vì anh như vậy?"

Tần Thanh nhìn nhìn chung quanh, bước nhanh tới cuối hành lang, nói: "Tự sướng!"

Trương Dương nói: "Đã trễ thế này còn đang họp, anh đã nói với em là đừng có bán mạng vì công việc như vậy, không chịu nghe anh thì lần sau gặp anh sẽ đánh đít em đó."

Tần Thanh nói: "Anh tới đây!" Trong lòng thì ấm áp vô cùng, sự quan tâm của Trương Dương khiến cô ta vô cùng hưởng thụ.

Trương Dương nói: "Anh vừa rồi nhìn thấy Ngô Minh."

Tần Thanh lúc này mới ý thức được Trương Dương đang ở Đông Giang, cô ta nói khẽ: "Anh cũng tới Đông Giang à?"

Trương Dương nói: "Đến được vài ngày rồi, phó thủ tướng Văn tới, mẹ nuôi bảo anh ở lại với bà ấy, cho nên không thể lập tức trở về được."

Tần Thanh nói: "Hành trình cụ thể của Thủ tướng Văn đã được quyết định chưa?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Chưa, có điều lần này ông ta trọng điểm khảo sát hạng mục khu khai phá, anh đã nói với Ngô Minh rồi, có điều anh đối với thằng ôn này vẫn không yên tâm, nói trực tiếp với em vẫn tốt hơn."

Tần Thanh biết hắn không yên tâm về điều gì, hắn lo lắng Ngô Minh ở giữa phá rối, có điều Tần Thanh cho rằng Ngô Minh vẫn chưa tới mức làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, dù sao cũng liên quan đến vinh dự tập thể của ban lãnh đạo Lam Sơn, mà y cũng là một thành viên trong tập thể. Tần Thanh cười nói: "Anh yên tâm đi, để nghênh đón lần thị sát này của thủ tướng Văn, Lam Sơn đã làm tốt chuẩn bị rồi."

Trương Dương nói: "Nhưng anh nghe ý tứ của ông ta, lần này đến Bình Hải là để tìm khuyết điểm, ông ta muốn nhìn thấy một mặt chân thật nhất của Bình Hải, nếu dấu vết chuẩn bị quá rõ ràng, có thể sẽ tốt quá hóa dở, ông ta chưa chắc sẽ cao hứng." Trương Dương đối với Văn Quốc Quyền cũng có chút thấu hiểu.

Tần Thanh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói khẽ: "Em hiểu rồi!"

Trương Dương lại nói: "Mẹ nuôi anh tới, bà ấy rất thích anh, anh lần này chỉ cố để cho bà ta cao hứng, anh thấy thủ tướng Văn cũng không tiện tìm sai lầm của anh."

Tần Thanh bật cười, Trương Dương chính là Trương Dương, phương thức duy của hắn không giống người thường, rõ ràng là chuyện công, nhưng hắn luôn đều có thể nghĩ biện pháp để biến thành việc tư, có điều những gì hắn nói cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, Tần Thanh nói: "Anh có phải cùng đi trong toàn bộ hành trình không?"

Trương Dương nói: "Anh không biết, xem mẹ nuôi nói thế nào đã, nếu bà ấy đòi anh đi theo, anh sẽ tạm thời gác công tác sang một bên."

Tần Thanh nói: "Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, anh nên giành thời gian ở với bà ấy nhiều hơn.”

Trương Dương và Tần Thanh nói chuyện xong, di động lập tức đổ chuông, vẫn là Cao Liêm Minh gọi tới, hắn và Đinh Triệu Dũng, Thường Hải Tâm, Triệu Tĩnh, Đinh Bân đang ăn lẩu Tứ Xuyên ở dưới toà nhà công ty máy tính của Đinh Triệu Dũng, đợi cho tới chín giờ vẫn thấy Trương Dương chư tới, cho nên mới gọi điện thoại tới giục hắn.

Trương Dương sau khi nhận được điện thoại lập tức chạy tới đây, hắn tới phòng ở tầng hai, vừa mới vào cửa phòng liền cảm thấy vù, một cái bánh ngọt bay vào mặt hắn, Trương đại quan nhân thân thủ cỡ nào chứ, nhẹ nhàng rùn người xuống tránh, nhưng nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới ở phía sau thì lại không may mắn như vậy, bánh ngọt đập trúng mặt hắn, khay trong tay cũng rơi xuống đất, mấy món thức ăn rơi xuống đầy đất, nhân viên phục vụ sợ đến ngây ra.

Người ở bên trong tất cả đều ngây ra, người khởi xướng Cao Liêm Minh thè lưỡi, cầm chén rượu lên giả bộ thản nhiên như không nói: "Mọi người uống rượu đi!"

Trương Dương nói: "Còn có lòng uống rượu à, không ngờ lại đánh lén tôi, to gan lắm, hắn cười nói với nhân viên phục đó: "Không sao đâu, đùa thôi mà!"

Đinh Triệu Dũng chạy nhanh tới nói với nhân viên phục vụ đó: "Ngại quá, lát nữa nói với ông chủ của các cậu một tiếng, tất cả thiệt hại chốc nữa tính cho tôi."

Trương Dương đi tới phía sau Cao Liêm Minh, giơ tay lên đập nhẹ một cái vào đầu hắn, đương nhiên không phải đánh thật. Trương đại quan nhân nếu đánh thật, một cái đập này đủ để biến Cao Liêm Minh thành thần kinh rung rinh.

Cao Liêm Minh bật cười: "Anh đã tới muộn còn đánh người nữa, không phân rõ phải trái gì cả!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không phải là luật sư ư? Không phục thì tới pháp viện mà tố cáo tôi!" Hắn ngồi xuống bên cạnh Cao Liêm Minh, nhìn bánh ngọt trên bàn, nói: "Hôm nay là sinh nhật ai vậy?"

Triệu Tĩnh ủy khuất, chỉ thiếu chút nữa là rơi cả nước mắt, sinh nhật của em gái mà anh trai không ngờ lại quên mất, buổi chiều cô ta là cố ý không nhắc nhở hắn, xem hắn có thể tự nhớ ra hay không, nhưng hắn không ngờ lại một chút ấn tượng cũng không có. Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của em gái, lúc này mới nhớ ra, mình gần đây bận công tác quá, thực sự là quên cả sinh nhật của em gái, hắn áy náy nói: "Anh xem trí nhớ của tôi này, sinh nhật tiểu Tĩnh mà thôi không ngờ cũng quên mất, đáng phạt, đáng phạt!"

Cao Liêm Minh rót đầy một cốc rượu trắng cho Trương Dương: "Đây chính là tự anh nói đấy nhé, vậy chúng tôi phạt!"

Thường Hải Tâm nói: "Có nói là phạt uống rượu đâu, sinh nhật của em gái anh, anh làm anh nói sao cũng phải thể hiện một chút nữa."

Trương Dương gật đầu, hắn còn chưa chuẩn bị quà gì, từ trong ví lấy ra năm trăm đồng đưa cho Triệu Tĩnh nói: "Tiểu Tĩnh, em cầm tiền tự đi mua quà vậy nhé, anh gần đây bận việc nên quên cả sinh nhật của em, anh cam đoan, về sau sẽ không quên nữa."

Triệu Tĩnh cười cười đẩy tiền về cho hắn: "Anh, có câu nói này của anh là được rồi, em không cần tiền, chỉ cần anh trong lòng nhớ tới em là được rồi."

Trương Dương cười nói: "Nhớ, nhớ chứ, anh chỉ có một đứa em gái là em, làm sao mà quên được, nhưng tiền thì vẫn phải cầm, đi mua mấy bộ quần áo đẹp, sắp nghỉ đông rồi, ăn mặc thật đẹp rồi về nhà chơi."

Triệu Tĩnh lúc này mới nhận tiền, cười cười gật đầu.

Trương Dương cầm cốc rượu đó lên, nói: "Tôi hôm nay đã tới muộn, lại quên cả sinh nhật em gái, đáng phạt, cốc rượu này tôi uống, chúng ta cùng nhau chúc tiểu Tĩnh sinh nhật vui vẻ!"

Mọi người cùng nhau hưởng ứng, Trương Dương uống cạn rượu trong chén thủy tinh đó.

Triệu Tĩnh tự tay cắt một miếng bánh ngọt đưa cho Trương Dương: "Anh, anh ăn bánh ngọt đi!"

Trương Dương tuy rằng bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng sinh nhật em gái thì vẫn phải ăn một chút.

Triệu Tĩnh nói: "Anh, địa điểm thực tập đã quyết định rồi, em sẽ thực tập trong trường đại học phạm Đông Giang, Đinh Bân tới Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải thực tập."

Trương Dương gật đầu, liếc Đinh Bân một cái, Đinh Bân cười cười với hắn. Cho tới giờ Đinh Bân đối với Trương Dương vẫn luôn có chút sợ hãi, ở trước mặt Trương Dương biểu hiện rất ngoan ngoãn: "Anh Trương, về sau còn cần anh chỉ điểm em nhiều hơn."

Trương Dương cười nói: "Tôi là Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, cậu là Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, nói không chừng về sau còn có thể thành lãnh đạo thượng cấp của tôi ấy chứ."

Đinh Bân vội vàng nói: "Không dám, không dám, em nào dám làm lãnh đạo của anh, em chỉ là một thực tập sinh, không có quyền lực gì cả?"

Trương Dương rất hài lòng đối với biểu hiện hiện tại của Đinh Bân, thằng ôn này chắc là từ chuyện trước đây đã rút ra được bài học, làm người khiêm tốn hơn nhiều, cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Trương Dương nói: "Từ từ sẽ được thôi, cậu là xuất thân chính quy mà, về sau tiền cảnh phát triển tốt lắm."

Triệu Tĩnh nói: "Anh, em vừa gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói năm nay vẫn muốn ở nhà cũ đón tết."

Trương Dương gật đầu, hắn lúc trước muốn bảo cả nhà tới Nam Tích đón tết, nhưng bị bà ấy từ chối, chắc là lớn tuổi rồi, càng tới ngày tết càng không muốn đi xa, Trương Dương nói: "Anh lúc trước đã nói chuyện với mẹ rồi, mẹ không muốn tới thì chúng ta về đón năm mới vậy."

Triệu Tĩnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn nhìn Đinh Triệu Dũng, Đinh Triệu Dũng nói: "Triệu Tĩnh, em sắp nghỉ đông rồi, trong lúc nghỉ đông cũng đưng vội về hà, tới công ty của anh hỗ trợ đi, chờ trước tết âm lịch rồi về." Thật ra đây là gã lúc trước đã thương lượng với Triệu Tĩnh rồi, Triệu Tĩnh không dám nói với Trương Dương, cho nên bảo gã nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi