Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Động tác rất nhỏ của Triệu Tĩnh không thể qua được mắt Trương Dương, hắn không khỏi thầm cảm thán, con gái lớn rồi thì cuối cùng thành người nhà khác, Triệu Tĩnh nghỉ hè đã không ở nhà, hiện tại nghỉ đông cũng muốn giành hơn phân nửa thời gian ở lại Đông Giang.

Trương Dương không vạch trần, mỉm cười nói: "Đinh tổng thích nó như vậy thì để lại xã hội thực tiễn đi, thuận tiện kiếm thêm chút tiền cũng tốt."

Triệu Tĩnh được anh trai đồng ý cho ở lại, không khỏi tươi cười hớn hở.

Trương Dương nhắc nhở cô ta: "Trước tết âm lịch phải trở về sớm một chút, đừng để mẹ nhớ thương."

Tối hôm đó Trương Dương và Thường Hải Tâm cùng nhau tới Nam Quốc Sơn Trang ở trọ, hai người lái xe tới phía dưới Nam Quốc Sơn Trang, Thường Hải Tâm bỗng nhiên hưng trí, cô ta bảo lái xe dừng lại, cùng với Trương Dương đi bộ lên núi.

Trương Dương nhìn khách sạn ở giữa sườn núi, không khỏi cười khổ nói: "Hải Tâm, còn xa lắm, thật sự muốn đi bộ à?"

Thường Hải Tâm nói: "Anh không cảm thấy đi bộ trong đồng tuyết là một chuyện rất lãng mạn ư?"

Trương Dương nói: "Đó là ở phương bắc, nơi này là phương nam, tuyết gần như tan hết rồi, lấy đâu ra lãng mạn!"

Thường Hải Tâm có chút bất mãn nói: "Con người anh đúng là luôn đại sát phong cảnh, hai ngày nay tôi vì chuyện trung tâm tin tức của Ủy ban thể dục thể thao mà chạy đông chạy tây, chân sưng phồng cả lên rồi, không có công lao cũng có khổ lao, bảo anh đi tản bộ với tôi mà anh không muốn hả!"

Trương Dương nói: "Không phải, tôi là thấy đường núi trơn, sợ cô không cẩn thận trượt chân..." Còn chưa dứt lời, Thường Hải Tâm ai u một tiếng, dẫm nát một khối băng, bị sái chân, không phải Trương Dương đỡ lấy cô ta đúng lúc thì đã ngã xuống rồi.

Trương Dương nói: "Thấy chưa, thấy chưa, bị tôi nói trúng rồi kìa!"

Thường Hải Tâm đau đớn nhăn mặt, nói: "Miệng quạ đen!"

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của cô ta đau đớn như vậy, chắc là chân cô ta bị trẹo không nhẹ, xoay người nhìn lại, chiếc xe taxi đó đã sớm đi xa rồi, Trương Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lãng mạn, nữ nhân lãng mạn lên đúng là muốn mất mạng mà, hắn cúi người xuống: "Tôi cõng cô!"

"Không cần!" Thường Hải Tâm lắc đầu, kiên trì đi lên trước một bước, nhưng gót giày lại gẫy, chân lại bị trẹo một cái, Thường Hải Tâm đau đến nỗi tóm lấy cánh tay Trương Dương: "Xui xẻo quá!"

Trương Dương cười nói: "Cho cô một lựa chọn, hoặc là tôi cõng cô, hoặc là tôi bế cô."

Thường Hải Tâm đỏ mặt, nói: "Anh cõng tôi đi!"

Trương Dương cúi người, Thường Hải Tâm nằm lên người hắn, Trương Dương ôm lấy mông cô ta nhẹ nhàng nhấc lên, Thường Hải Tâm ôm cổ hắn, hai gò má đỏ bừng, may mà đang là buổi tối, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô ta lúc này.

Trương Dương cõng Thường Hải Tâm chậm rãi đi lên sơn trang, hắn quan tâm nói: "Chân còn đau không?"

Thường Hải Tâm lắc đầu, nhớ ra Trương Dương không nhìn thấy liền nói một câu: "Không đau!" một trận gió đêm thổi tới, Thường Hải Tâm không nhịn được hắt xì, Trương Dương nói: "Nếu cảm thấy lạnh thì ôm chặt vào, tôi không ngại bị cô chiếm chút tiện nghi đâu."

Thường Hải Tâm thầm nghĩ vẫn chưa biết ai chiếm tiện nghi của ai đâu, cô ta không nói gì, có điều hai tay ôm vẫn chặt lấy Trương Dương.

Tuyết miền nam tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tuyết đọng đã tan khiến cho dốc núi trong màn đêm lốm đốm bạc, Thường Hải Tâm nói: "Tôi thích tuyết rơi, trước đây khi ở kinh thành học đại học, mỗi lần tuyết rời, tôi đều đặc biệt vui vẻ, nhưng tốt nghiệp về quê, thì ít khi thấy tuyết rơi.”

Trương Dương nói: "Cô nếu muốn ngắm tuyết thì tôi cho cô nghỉ mấy ngày, cô tới đông bắc chơi vài ngày, ngắm tuyết rơi."

Thường Hải Tâm cười nói: "Tôi sợ lạnh nói."

Trương Dương nói: "Cho nên mới nói trên thế giới này không có chuyện hoàn mỹ."

Thường Hải Tâm nói: "Ngày mai tôi về trước Nam Tích về trước, chuyện trung tâm tin tức đã xác định rồi, tôi trở về chuẩn bị một chút, tranh thủ trong một tháng thành lập xong trung tâm tin tức."

Trương Dương nói: "Ủy ban thể dục thể thao sắp chuyển nhà rồi, thị lý đã quyết định bán đấu giá công khai khu đất sân thể dục cũ và Ủy ban thể dục thể thao, địa điểm làm việc của chúng ta sau này sẽ ở trung tâm thể dục mới, tôi đã bàn xong với phía Nam Dương Quốc Tế rồi, bọn họ lâm thời thuê cho chúng ta một ký túc xá một tầng, làm nơi làm việc lâm thời của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta, chờ tôi trở về sẽ an bài cụ thể."

Thường Hải Tâm nói: "Tôi thấy hoàn cảnh làm việc của Ủy ban thể dục thể thao hiện tại của chúng ta rất tốt, thật sự phải dời đi ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đành chịu thôi, tổ chức vận hội tỉnh cần dùng tiền, tài chính của thị lý lại không thể ủng hộ nhiều cho chúng ta, hiện tại không ít người có chủ ý với khu đất này, nếu có thể bán ra với giá tốt, tài chính thành phổ có thể bớt khó khăn, mà chúng ta cũng có thể có được một khoản tài chính, tổ chức vận hội tỉnh cũng sẽ thoải mái hơn."

Thường Hải Tâm nói: "Cái mà anh có là biện pháp, tôi tin vận hội tỉnh lần này nhất định có thể tổ chức thành công!"

Trương Dương cười nói: "Có lòng tin với tôi như vậy à?"

Thường Hải Tâm thấp giọng ừ một tiếng.

Trương Dương nói: "Đến Nam Tích công tác đã thích ứng chưa?"

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Ở bên cạnh anh công tác không có gánh nặng gì, thực sự rất nhẹ nhàng." Cô ta lập tức cười khanh khách nói: "Có thể là bởi vì tôi ở Lam Sơn, trong công tác, trong cuộc sống đâu đâu cũng tràn ngập bóng dáng của cha tôi, rời khỏi Lam Sơn khiến tôi cảm thấy tự do hơn rất nhiều."

Nghe Thường Hải Tâm nói như vậy, Trương Dương bất giác nhớ tới em gái Triệu Tĩnh, xem ra con gái trong giai đoạn nhất định đều sẽ sinh ra tâm tính như vậy, sự quan tâm của người cha đối với con gái đôi khi trở thành sự gò bò trong lòng họ!" Thường Hải Tâm xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, khi cô ta hưởng thụ sự vinh quang của cha chú đồng thời cũng bị một loại áp lực mà người khác không hiểu được. Ở Lam Sơn, bất kể cô ta làm gì, điều đầu tiên mà người khác nghĩ đến sẽ là, cô ta là con gái của Thường Tụng, chứ không phải là Thường Hải Tâm, đây đúng là nguyên nhân chân chính mà cô ta lựa chọn rời khỏi Lam Sơn, cũng chỉ có rời khỏi Lam Sơn, cô ta mới có thể thực sự thoát khỏi cái bóng của cha chú.

Trương Dương bởi vậy mà cảm thấy thoải mái, xem ra Thường Hải Tâm cuối cùng quyết định đến Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích công tác không chỉ là vì mình.

Đêm dài người vắng, trên đường tới Nam Quốc Sơn Trang có rất ít xe đi qua, cho dù ngẫu nhiên xe đi qua cũng không có ý dừng lại. Ngô Minh ngồi xe Audi vừa hay quay về vào lúc này, y nhìn thấy đôi nam nữ ở ven đường, hơn nữa ngay lập tức nhìn ra đó là Trương Dương và Thường Hải Tâm, Ngô Minh ngạc nhiên mở to hai mắt, y không ngờ rằng, Trương Dương lại ở cùng một chỗ với con gái bảo bối của Thường Tụng. Ngô Minh xoay người từ cử sổ xe nhìn theo, Thường Hải Tâm nằm trên lưng Trương Dương, hai người dán sát vào nhau, chỉ có đôi tình nhân đang yêu nhau nồng thằm mới làm vậy.

Cho tới khi bóng của hai người biến mất trong bóng đêm, Ngô Minh mới quay đầu lại ngồi tử tế, chẳng trách Thường Hải Tâm lại đòi điều đến Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích để công tác, thì ra là có quan hệ với Trương Dương. Ngô Minh lại nghĩ tới lời đồn về quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh, trong lòng đối với Trương Dương thật sự là vừa hận lại vừa ghen ghét, sao nhiều bông hòa nhài lại đi cắm vào bãi cứt trâu này.

Trương đại quan nhân một đường cõng Thường Hải Tâm trở về Nam Quốc Sơn Trang, khi đến cửa lớn, Thường Hải Tâm kiên trì đòi xuống, cô ta cũng sợ bị người khác nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.

Trương Dương tới chỗ cửa bảo vệ hỏi mượn một chiếc xeđiệ, đưa Thường Hải Tâm trước cửa phòng của cô ta, giúp Thường Hải Tâm mở cửa phòng, cười nói: "Tôi về thay quần áo trước, lát nữa tới giúp chữa chân cho cô."

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: "Không cần đâu, giờ không thấy đau nữa rồi."]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi