Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tuy rằng Thường Hải Tâm nói không cần, nhưng Trương Dương một lát sau vẫn tới, trong tay còn cầm một lọ rượu thuốc.

Hắn bảo Thường Hải Tâm đặt chân lên đùi hắn, nhìn thấy chân trái Thường Hải Tâm có chút sưng lên, ấn nhẹ một cái, Thường Hải Tâm không chịu được run bắn lên.

Trương Dương cười nói: "Còn nói không đau à, nếu tôi mặc kệ cô, ngày mai chân này chỉ sợ sẽ sưng thành cái bánh bao."

Thường Hải Tâm nói: "Chỉ tại cái miệng quạ đen của anh!"

Trương Dương bật cười ha ha, cầm chân ngọc của Thường Hải Tâm, chỗ chạm vào thấy mềm mại trắng mịn, chân Thường Hải Tâm trông khá đẹp, da thịt nõn nà nhẵn nhụi. Cầm trong tay giống như một tác phẩm nghệ thuật không có tỳ vệt, quả nhiên là khiến người ta động lòng, vô cùng mê người.

Thường Hải Tâm thấy Trương Dương nhìn chân mình không chớp mắt, mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng gắt: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy chân người khác bao giờ à?"

Trương Dương cầm chân cô ta ấn nhẹ một cái, Thường Hải Tâm không chịu được đau, hét lên: "Ái, ái ái!"

Trương Dương cười nói: "Chưa từng gặp chân nào đẹp như vậy, lạ ghê ta, chân của cô sao không thối chút nào vậy?"

Thường Hải Tâm liều mạng rụt chân về, lại bị Trương Dương nắm trong tay, gắt khẽ: "Chân của anh mới thôi!"

Trương Dương nói: "Tôi là xú nam nhân mà, chậc chậc, thơm quá!"

Thường Hải Tâm trợn mắt lên: "Buông ra!" Cô ta cảm thấy quan hệ giữa mình và Trương Dương càng lúc càng khó nắm bắt, từ sau khi Trương Dương nửa đêm chui lên giường cô ta, hai người khi ở chung liền trở nên ám muội mập mờ, nói thế nào cũng không rõ ràng, đến bây giờ Thường Hải Tâm cũng không biết hắn vì sao phải nửa đêm vụng trộm chui vào trong phòng mình, nhưng cô ta không tiện hỏi mà cũng không dám hỏi.

Da mặt Trương đại quan nhân đã tu luyện tới cảnh giới nhất định, Thường Hải Tâm nói buông ra, hắn có thể nghe theo mới lạ, hai tay nắm chặt cổ chân Thường Hải Tâm, một tay cầm lấy bàn chân cô ta day khẽ, sau đó nói: "Đừng nghĩ nhiều, tôi thực không có ý chiếm tiện nghi của cô đâu, nếu là người khác thì chẳng ai nguyện ý ở đây khen chân cô cả." Hắn đặt chân ngọc của Thường Hải Tâm ở trên đầu gối của mình, xoa một ít nước thuốc lên, xoa bóp cho Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm thấy từ ngón chân đến bàn chân từ từ nóng lên, đau đớn cũng dần dần biến mất, nhìn bộ dạng chuyên chú và nghiêm túc của Trương Dương, Thường Hải Tâm định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Trương Dương nói: "Hải Tâm, tôi vốn cảm thấy tôi là người tốt, nhưng hiện tại càng ngày càng phát hiện tôi không phải là người tốt." Những lời này của Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là không có lý do, từ lúc tới thời đại này, nhận thức, quan điểm của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Thường Hải Tâm cắn cắn môi, nói: "Thật ra anh trước giờ cũng không phải là một người tốt, nhưng..." Cô ta tạm dừng một chút rồi mới thẽ thọt nói với Trương Dương: "Nhưng anh cũng không phải là người xấu."

Trương Dương nói: "Tôi rất háo sắc." Những lời này cũng thực sự là cầu thị.

"Tôi biết!"

"Tôi cũng muốn làm một người tốt!"

Thường Hải Tâm nói: "Bất kỳ sự vật hoặc là bất kỳ ai đều là tương đối, mỗi người sống trên đời đều có vị trí của mình, có người thích, có kẻ ghét."

Trương Dương thuận theo những lời này của Thường Hải Tâm, hỏi: "Cô rốt cuộc là thích tôi hay là ghét tôi?" Sau khi thằng ôn này hỏi ra những lời này liền có chút hối hận, hỏi thừa quá đi, câu này không chỉ thừa mà còn là ngu xuẩn, Thường Hải Tâm sao có thể ghét mình được.

Thường Hải Tâm quả nhiên không đáp lại câu hỏi của hắn, nói khẽ: "Tôi thích anh hay là ghét anh, đối với anh quan trọng lắm ư?"

Trương đại quan nhân toát mồ hôi, toát mồ hôi thôi thì không nói làm gì, nhưng không ngờ mồ hôi toát ra còn rơi xuống, vừa hay rơi lên mu bàn chân trắng nõn của Thường Hải Tâm, khi Trương Dương đối với thời đại này cảm thấy nhận thức càng lúc càng sâu, hắn phát hiện mình cũng càng lúc lún càng sâu, hắn không phải là một nam nhân không biết chịu trách nhiệm, Trương Dương ấn mạch vào huyệt ở chân của Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm bởi vì không nhịn được đau đớn mà hét lên: "Ái!"

Trương Dương thả chân cô ta ra, mỉm cười nói: "Được rồi, đảm bảo cô ngày mai không sao."

Thường Hải Tâm nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Anh cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

Trương Dương không ngủ được, bởi vì hắn phát hiện mình càng lúc càng không biết phải làm như thế nào mới nắm bắt được tình cảm, kỳ thực buổi tối như vậy rất nhiều người đều không ngủ được, Văn Quốc Quyền cũng không ngủ, ông ta ngồi ở ban công lăng lẽ nhìn bầu trời đêm, Bình Hải ban đêm so với kinh thành thì ấm áp hơn rất nhiều, thậm chí tạo cho ông ta một cảm giác sai lầm như đây là mùa xuân.

La Tuệ Ninh lặng lẽ đi tới sau ông ta, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai ông ta, ôn nhu nói: "Vì sao vẫn chưa ngủ?"

"Không ngủ được, ngày đầu tiên tới Bình Hải, tôi bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, giống như tất cả mọi người đều đang phòng bị tôi, bọn họ vỗ tay, nhưng ở sâu trong lòng thì lại không chào đón tôi đến đây, cho rằng sự có mặt của tôi mang đến phiền toái, mang tới sự bất tiện cho họ."

La Tuệ Ninh bật cười, bà ta nhẹ nhàng xoa vai chồng: "Ông luôn nghĩ nhiều hơn người khác, thật ra người khác không nghĩ nhiều như vậy đâu." Văn Quốc Quyền cầm nhật trình trong tay đưa cho La Tuệ Ninh: "Từ trước khi chúng ta tới Đông Giang, bọn họ đã an bài nhật trình cho tôi, nếu dựa theo an bài của bọn họ, những gì tôi nhìn thấy có lẽ là một cảnh phồn vinh, thái bình, nhưng tôi lại không được nhìn thấy Bình Hải chân chính.”

La Tuệ Ninh nói: "Có một số việc không phải một sớm một chiều là hình thành, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn đi tìm hiểu một tỉnh, thậm chí một thành thị căn bản là điều không thể.”

Văn Quốc Quyền nói: "Điều mà tôi thực sự thấy nuối tiếc không phải là là tôi có thể nhìn thấy cái gì, mà là tất cả những gì mà tôi nhìn thấy xen vào quá nhiều hàm lượng nước, cán bộ của chúng ta đã quen trình diện một mặt ngăn nắp gọn gàng nhất cho lãnh đạo, trước đây đề xướng tinh thần người chủ, đối với rất nhiều người mà nói không phải là một loại trách nhiệm, mà là cớ để bọn họ kiếm được chính tích."

La Tuệ Ninh lắc lắc hai vai Văn Quốc Quyền: "Quốc Quyền, ông lúc nào biến thành ngốc nghếch đa cảm như vậy, cho dù là tồn tại vấn đề thì người phải giải quyết vấn đề vẫn chính là những lãnh đạo địa phương này, ông không thể làm thay được. Ông phải nhớ kỹ mục đích mà mình lần tới đây là để thị sát chứ không phải là để sửa sai."

Văn Quốc Quyền nhẹ nhàng vỗ tay vợ: "Dựa theo an bài trước của bọn họ, ngày mai tôi phải tới viếng thăm và khảo sát khu khai phá thành phố Lam Sơn."

"Ông muốn thay đổi ư?"

Văn Quốc Quyền nói: "Chuyện không có ý nghĩa tôi không muốn làm, mỗi một địa phương được ghi trên nhật trình đều đã chuẩn bị kỹ càng, thành tích của Bình Hải không phải một hai khu khai phá là có thể khẳng định, nhưng vấn đề của Bình Hải cũng sẽ không thông qua một hai khu khai phá mà chứng minh được."

La Tuệ Ninh cười nói: "Ông trong lòng phủ định chuyện mà người khác an bài trước, phải chăng trong lòng đã có tính toán gì rồi."

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi muốn tới xem mấy công trình trọng điểm của Bình Hải, ví dụ như, cảng Nước Sâu Nam Tích?"

La Tuệ Ninh nói: "Nam Tích? Không phải là địa phương mà Trương Dương đang công tác ư?"

Văn Quốc Quyền gật đầu nói: "Không có bất kỳ liên quan gì tới nó cả, thời đại hiện giờ, mỗi cán bộ đều treo cải cách ở trên miệng, nhưng cải cách nên làm từ đâu, nên nắm bắt chừng mực như thế nào, toàn bộ đều là một vấn đề, bởi vì bọn họ không ai có kinh nghiệm, làm sao có thể thúc đẩy phát triển cải cách, đối với mỗi người mà nói, đều là một quá trình lần mò."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi