Lương Thành Long chỉ nói vui mà thôi, tất nhiên hắn sẽ không thật lòng mời Quy Điền Hạo Nhị, tiêu phí lượng lớn tiền lương của tập đoàn hắn, dưới cái nhìn của Lương Thành Long, phí một số lượng tiền lớn như thế để đi mời một tên Nhật Bản chẳng đáng giá, trong tập đoàn của hắn cũng không thiếu người tài giỏi như thế, đồng dạng là nhân viên quản lý kỹ thuật thì tiền lương tuyển dụng trong nước rẻ hơn nhiều, cái mà thương nhân suy nghĩ đầu tiên tất nhiên là chi phí.
Nói tới uống rượu thì Cao Liêm Minh, Lương Thành Long thêm cả Quy Điền Hạo Nhị cũng không phải đối thủ của Trương Dương, có điều là Trương Dương tối nay có chút không yên lòng, khoảng bảy giờ rưỡi đã sớm rời đi, nói có chuyện gấp phải rời khỏi trước.
Đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Lương Thành Long tiễn Trương Dương đến ngoài cửa: "Bạn thân, cậu thật là không trượng nghĩa, mọi người là do cậu mời tới, sao cậu lại có thể đi trước?"
Trương Dương cười nói: "Tôi thật sự có chuyện, còn những người khách hôm nay tôi van anh chú ý giùm, tình bạn thân chúng ta cách mạng hữu nghị dài vạn năm, sau này tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh thật tốt."
Lương Thành Long làm ra vẻ mặt cầu xin nói: "Cậu bồi thường tôi như thế nào? Lại cho tên Nhật Bản kiểm tra an toàn chất lượng công trình của tôi sao? " Trương Dương nói: "Sắp sửa đấu thầu rồi, nghĩ lại khaorn công trình cua anh đi!"
Lương Thành Long bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của thằng nhãi này dần đi xa, cảm thấy Trương Dương có biến đổi chính là càng ngày càng dối trá, ngay cả chiêu giải khát trong mơ này cũng đều dùng với hắn, cục diện chín đàn Nam Tích hiện nay đang hỗn loạn, khối đất còn chưa biết lúc nào mới có thể đấu thầu, cho dù bắt được thầu, khoản công trình này cũng rất khó làm tại trong khoảng thời gian ngắn.
Sở dĩ Trương Dương đi gấp như thế cũng là có nguyên nhân, lúc hắn đang ăn thì nhận được một cú điện thoại của Tần Truyền Lương, Tần Thanh bị bệnh, đã bị bệnh ba ngày nhưng vẫn sốt cao không giảm, bảo nàng đi bệnh viện nàng lại không đi, chỉ là tự mình uống chút thuốc, cũng không chuyển biến tốt, càng làm cho Tần Truyền Lương đau lòng chính là Tần Thanh vẫn kiên trì đi làm mỗi ngày, Tần Truyền Lương vốn dự định sau hai ngày này sẽ trở lại Giang Thành, nhưng bởi vì con gái sinh bệnh lại ngừng lại. Bất luận ông ấy khuyên can con gái ở nhà nghỉ ngơi như thế nào nhưng Tần Thanh vẫn là không nghe, Tần Truyền Lương không biết làm sao chỉ có thể gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trương Dương vừa nghe Tần Thanh bị bệnh, tất nhiên không để ý tới chuyện của hắn, lập tức đi ô-tô đi tới Lam Sơn.
Tần Thanh không nghĩ tới Trương Dương sẽ tới muộn như thế, nàng có chút vô cùng kinh ngạc, nhìn về Trương Dương ở ngoài cửa mà hầu như có chút không thể tin tưởng vào hai mắt của mình. Có điều là nàng lập tức liền đoán ra được có chuyện gì xảy ra, chuyển hướng cha mình nói: "Có phải ba gọi điện thoại cho Trương Dương hay...," nói còn chưa dứt lời, liền đã nổi lên cơn ho khan.
Từ trong ánh mắt Trương Dương hiện ra vài phần quan tâm lo lắng, hắn nhẹ giọng nói: "Chú Tần nói chị bị bệnh rất nặng, cho nên tôi đi qua xem bệnh cho chị." Tần Truyền Lương nhiệt tình mời Trương Dương đi vào.
Tần Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu hướng cha mình, biểu hiện ra tuy rằng hờn giận nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng, trong khoảng thời gian này nàng cùng Trương Dương đều bận về các loại việc chính vụ, tuy rằng khoảng cách Nam Tích cùng Lam Sơn khá gần nhưng bọn họ lại ít có cơ hội gặp mặt.
Tần Truyền Lương nói: "Trương Dương, cháu giúp tôi khuyên nhủ chị Thanh của cháu đi, nó bị bệnh nhiều ngày như vậy, mà vẫn kiên trì đi làm việc, quả thực là tàn phá thân thể của mình mà! Tần Truyền Lương tương đối đau xót đối với đứa con gái này, Tần Thanh nói: "Ba, con không có chuyện gì ba lại gọi người..." Nàng lại bắt đầu ho khan.
Trương Dương nói: "Chị Thanh, để tôi bắt mạch cho chị đi!"
Tần Thanh gật đầu, đi tới ngồi xuống ghế sa ***, đưa tay cổ tay xoay ngược lại, bình thản đặt tại trên bàn trà, Trương Dương ngồi xuống cạnh nàng, ngón giữa của tay phải dán trên cổ tay nõn nà của nàng, nhìn từ mạch tượng của Tần Thanh, không chỉ có cảm mạo đơn giản như vậy, mà là tu vi nội lực của Tần Thanh đối mặt với một lần đột phá. Trước đó Tần Thanh cũng từng gặp phải tình huống giống như vậy, Trương Dương dạy cho nàng bộ nội công tâm pháp này, kỳ thực cũng dạy cho Cố Giai Đồng, Hải Lan, có điều là các nàng đều không làm được lòng trong như nước giống như Tần Thanh, Tần Thanh thân là Phó thị trưởng thành phố Lam Sơn, vốn hẳn là người bận rộn nhất, có điều là nàng cực kỳ chú tâm trên công tác, ngược lại là người có thể tĩnh tâm dễ nhất, cho nên sau khi nàng cùng Trương Dương tu tập nội công, đã chăm chỉ tập luyện không ngừng nghỉ, cho nên tu vi nội lực đã là người cao nhất trong chư nữ.
Ở trước mặt Tần Truyền Lương, Trương Dương tất nhiên không thể nói bệnh này của Tần Thanh rốt cuộc là do nguyên nhân gì, hắn nhíu nhíu đầu mày.
Tần Truyền Lương thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi kinh hoảng nói: "Trương Dương, thế nào? Bệnh của Tiểu Thanh có nặng lắm không?"
Trương Dương nói: "Là cảm mạo, có điều là rất nặng, phải tới bệnh viện xem."
Tần Truyền Lương nói: "Tôi đã nói phải sớm tới bệnh viện mà!" Ông ta chuẩn bị đi thay quần áo theo cùng nhau đi qua thì Tần Thanh lại nói: "Ba, đã trễ thế này rồi, ba đừng đi, để cho Trương Dương đưa con qua là được rồi, chờ xem bệnh xong, lại bảo cậu ấy đưa con trở về."
Tần Truyền Lương nghe thấy con gái nói như vậy, gật đầu, bản thân ông ta cũng rất yên tâm đối với Trương Dương, căn dặn nói: "Đợi tới bệnh viện thì gọi điện thoại về, xem bác sĩ nói như thế nào." Tần Truyền Lương lấy áo ba-đờ -xuy của Tần Thanh tới cho nàng mặc, thẳng đến khi nhìn theo bóng Trương Dương mang theo Tần Thanh trên ô-tô đi xa, lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Ô tô đi ra khỏi khu nhà gia thuộc Thành Ủy, Tần Thanh nghiêng người, đầu gối lên vai của Trương Dương, nhẹ nhàng nói: "Anh thật hư, vì sao lại gạt cha tôi?"
Trương Dương nói: "Tôi gạt ông ấy lúc nào chứ?" Tần Thanh nói: "Bệnh gì mà anh không xem được chứ? Vì sao nói phải đi bệnh viện?"
Trương Dương nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng toát mà chỉnh tề, trong đêm đen lóe sáng giống như vỏ sò: "Tôi cũng chưa nói không cho chú Tần cùng đi, rõ ràng là chị không cho ông ấy đi theo, hẳn là chị dụng tâm kín đáo mới đúng!"
Tần Thanh bị hắn nói trúng, mặt không khỏi nóng lên, vốn định cãi cọ hai câu, nhưng mà vừa định nói thì lại ho khan kịch liệt lên.
Trương Dương dùng tay trái lái xe, tay phải đau xót vỗ nhẹ lưng đẹp của Tần Thanh, Tần Thanh vất vả lắm mới ngừng được ho khan, thở dốc nói: "Có lẽ là tôi thật sự phải đi bệnh viện!"
Phía trước chính là bệnh viện Nhân Dân Số 1 của thành phố Lam Sơn, Trương Dương đi tới trước cửa lớn cũng không dừng lại, mà là tiếp tục chạy tới về phía trước.
Tần Thanh vô lực tựa trên bờ vai của hắn: "Tôi có thể truyền nhiễm cảm mạo cho anh hay không?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Vì sao không hỏi tôi muốn dẫn chị đi đâu?"
Tần Thanh nhắm lại đôi mắt đẹp: "Không muốn hỏi, anh nguyện ý mang tôi đi đâu liền đi tới nơi đó." Tần Thanh bỗng nhiên nghĩ, nếu như Trương Dương bây giờ mang theo mình lưu lạc chân trời, mình có thể cùng đi với hắn hay không? Đáp án hiển nhiên là khẳng định, trước mặt người khác thì nàng là một vị Phó thị trưởng lãnh tĩnh mà cơ trí, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thành tích làm chẳng biết bao nhiêu người đố kị cùng ước ao, nhưng mà ở trong lòng của Tần Thanh, không có gì quan trọng hơn so với Trương Dương.
Ô tô đi tới Kiều Sơn ở ngoại thành phía Tây của Lam Sơn, Trương Dương phóng dọc theo đường núi lên tới đỉnh núi, dừng xe lại trên chỗ đất bằng tại trên đỉnh núi, rồi mời nàng mở đôi mắt đẹp ra, lúc này nàng mới ý thức được Trương Dương đem mình đưa đến chỗ nào, nhẹ nhàng nói: "Nửa đêm đến nơi đây làm cái gì?"
Trương Dương cười cười, lấy ra một cái ấm nước từ bên trong xe uống một ngụm: "Chỗ này yên tĩnh!"
Tần Thanh mở cửa xe ra, gió núi thổi tới trước mặt, nàng không khỏi rùng mình một cái, lập tức khóa chặt áo ba-đờ-xuy, tuy rằng Kiều Sơn không cao, nhưng mà đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh đêm khuya người vắng của Lam Sơn, không ai chạy đến chỗ này lên trên ngọn núi giữa đêm như vậy.
Trương Dương cùng Tần Thanh đi tiếp, hắn mở cánh tay ra đem cả người Tần Thanh ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, thấp giọng nói: "Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không ai quấy rầy chúng ta."
Tần Thanh xoay qua, Trương Dương cúi đầu muốn ăn nàng nhưng Tần Thanh nói: "Không, sẽ lây truyền cảm mạo cho anh..," Trương đại quan nhân mặc kệ những thứ đó, bắt được đôi môi anh đào tươi mọng của Tần Thanh, cố sức uống một ngụm, nhưng lúc này điện thoại di động của Tần Thanh vang lên, Trương Dương đành phải buông Tần Thanh ra, Tần Thanh lấy ra điện thoại di động, thấy điện thoại là từ nhà gọi tới, thè lưỡi, bộ dạng xinh đẹp khả ái giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cũng là do cha lo lắng nàng có việc, gọi điện thoại qua hỏi tình huống của nàng.
Tần Thanh nhẹ giọng nói: "Ba, Trương Dương vừa cùngt con gặp bác sĩ, bác sĩ nói phải truyền dịch, ba ngủ trước đi, tôi phải truyền hai bình nước, có lẽ phải hai ba giờ nữa mới có thể trở lại." Cúp điện thoại, phát hiện Trương Dương đang nhìn mình với biểu tình cổ quái, mặt Tần Thanh đỏ lên, sẵng giọng: "Đều là do anh, làm hại tôi phải nói dối với cha."
Trương Dương cười nói: "Không phải nói dối, chúng ta đi ra là vì "truyền dịch"=)), có lẽ chúng ta nắm chặt thời gian truyền dịch cho chị, đừng để cho chú ấy đợi lâu."
Tần Thanh đỏ mặt nện một quyền vào miệng hắn: "Lưu manh, việc đứng đắn nói đến trong miệng anh liền biến chất rồi."