Trương Dương biết rằng mẹ muốn lo chu toàn đại cục, hắn đánh Du Mỹ Liên chỉ là đánh hình thức, rất kêu, nhưng lại không đau, em mà dạy chị dâu đồn ra ngoài cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt, lúc đầu Võ Nhị Lang còn đâm một đao vào Phan Kim Liên kìa. Trương Dương nói với Du Mỹ Liên: “Chị dâu, chị người lớn không chấp nhặt trẻ con, chị đừng tính toán với em.”
Du Mỹ Liên vẫn khóc nức nở, cái tức của cô ta bị cái tát của Trương Dương làm cho bay biến mất, cô ta muốn tính sổ với Trương Dương, nhưng lại không dám, về những truyền kì của cậu em chồng này, Xuân Dương đồn đại rất nhiều, hôm nay cô ta đã thật sự gặp phải rồi.
Triệu Thiết Sinh nói: “Khóc cái gì, có gì mà khóc với lóc? Cô đẩy mẹ cô ngã ra kia, rồi còn ngồi đấy mà khóc à? Lập Quân, về sau nếu như hai vợ chồng nhà anh muốn cãi nhau, thì đừng đến đây, tôi và mẹ anh đều có tuổi cả rồi, không chịu nổi chuyện gia đình anh chị đâu!”
Du Mỹ Liên lau sạch nước mắt, đứng dậy đi ra ngoài, Từ Lập Hoa vội vàng thúc Triệu Lập Quân đi theo cô ta.
Triệu Lập Quân đi chưa được bao lâu, lại quay đầu, lấy chiếc xe máy.
Triệu Lập Vũ đợi sau khi hai vợ chồng nhà đó đi, thấp giọng nói: “Đáng kiếp, trông cái bộ dạng hống hách của cô ta, con cũng còn muốn đánh.”
Triệu Thiết Sinh rất tức giận, thấp giọng nói: “Mấy người ăn cơm tiếp đi, tôi no rồi.”
Xảy ra chuyện vừa rồi, Triệu Lập Vũ cũng không tiện nhắc lại chuyện của mình nữa, gã ăn qua loa một chút, rồi mượn cớ nhà hàng có chuyện, vội vàng rời đi.
Trương Dương đến bên cạnh mẹ, nắm lấy tay bà nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Từ Lập Hoa cười lắc đầu, bà đứng dậy muốn thu dọn, thì cảm thấy phần lưng đau dữ dội, lại phải ngồi xuống, Trương Dương quan tâm đỡ mẹ ngồi lên ghế sô pha, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ nằm ra đây con bóp cho.”
“Ừm.”
Từ Lập Hoa nằm ra ghế sô pha, cảm thấy cánh tay con trai mình đang đấm lưng cho mình, nói ra thì cũng thật lạ, sau khi ấn mấy nhát, bà cảm thấy cơn đau biến đâu mất. Từ Lập Hoa cười nói: “Xem ra lúc đầu cho con đi học trường giáo vệ đúng là có chút ích lợi.”
Trương Dương nói: “May là con học được chút cách xoa bóp,về sau có thể hiếu kính mẹ rồi.” Thật ra hắn không hề học ở trường vệ giáo.
Từ Lập Hoa nói: “Con ba à, vừa nãy mẹ đối xử vậy với con, con không giận chứ?”
Trương Dương cười nói: “Mẹ à, làm sao con giận mẹ được, hơn nữa mẹ đâu có phải nổi cáu thật với con!”
Từ Lập Hoa nói: “Trong nhà êm ấm mọi chuyện đều xuôi, người nhà chúng ta khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, mẹ vẫn mong người một nhà phải hòa thuận với nhau, thế này mới sống một cuộc sống có ý nghĩa, chú Triệu của con chẳng có mấy văn hóa, trước kia đối với con cũng không tốt, nhưng mấy năm gần đây ông ấy đã thay đổi nhiều, Tiểu Quân, Tiểu Vũ cũng rất hiếu thuận với mẹ, còn về Tiểu Liên, tính khí của cô ấy hơi nóng, bình thường cũng không như vậy đâu, nhưng phụ nữ khi đã có thai, thì dễ nóng giận lắm, nhưng con là em cũng không nên đánh cô ấy chứ!”
Trương Dương nói: “Mẹ à, con sai rồi, vừa nãy con thấy mẹ bị chị ấy đẩy ngã, con không kìm chế được mới đánh chị ấy, có điều con không rat ay mạnh đâu.”
Từ Lập Hoa cười nói: “Mẹ biết, nếu như con ra tay mạnh, thì mặt nó đã sưng lên từ lâu rồi.”
Hai mẹ con cùng cười với nhau.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn cắt đứt dòng đối thoại giữa hai mẹ con.
Từ Lập Hoa muốn đi nghe điện thoại, Trương Dương bảo bà tiếp tục nằm: “Mẹ, để con đi nghe!”
Trương Dương cầm điện thoại lên: “A Lô!”
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh vui vẻ ngạc nhiên: “Trương Dương? Anh về Giang Thành từ lúc nào vậy?”
Trương Dương ngay lập tức nhận ra giọng của Hà Hâm Nhan, hắn vô cùng bất ngờ, nhưng ngay lập tức đã hiểu, nha đầu này nhất định đang bồi dưỡng tình cảm với mẹ hắn.
Trương Dương cười nói: “Em không biết anh về, sao đột nhiên lại gọi điện tới nhà anh thế này?”
Hà Hâm Nhan nói: “Xì, anh tưởng em gọi điện về để tìm anh à, em không thể nói chuyện được với dì Từ sao?”
Trương Dương cười nói: “Vậy được, anh đưa điện thoại cho mẹ anh.”
Từ Lập Hoa nghe nói là Hà Hâm Nhan, cũng rất vui vẻ, bà nhận điện thoại rồi nói: “Hâm Nhan à, lâu lắm rồi cháu không đến thăm cô đấy.”
Trương Dương cười, rồi đi sang một bên pha trà, tự mình uống, đừng có nói nhé, Hà Hâm Nhan rất biết cách dỗ dành cho người già vui vẻ, nói chuyện với Từ Lập Hoa mười phút, Từ Lập Hoa mới cụp điện thoại một cách luyến tiếc, bà nhìn sang con trai, rồi cố ý nói: “Thật là một cô gái tốt!”
Trương Dương cười nói: “Cảm thấy cô ấy tốt, thì mẹ nhận cô ấy là con gái cho rồi!”
Nghe con trai nói vậy, Từ Lập Hoa đột nhiên nhớ đến Tần Manh Manh, cô con gái nuôi này và Tần Hoan đã mất tung mất tích, bà thấp giọng nói: “Manh Manh đi đâu rồi nhỉ?”
Trương Dương nói: “Mẹ à, cô ấy và Tiểu Hoan ở cùng nhau, đi nước ngoài rồi, tóm lại là cuộc sống của cô ấy rất tốt.”
Từ Lập Hoa gật đầu nói: “Biết cuộc sống của họ tốt là được rồi, Manh Manh là một cô gái tốt.”
Trương Dương nói chuyện với mẹ một lúc, hắn vốn tưởng rằng Hà Hâm Nhan sẽ gọi điện đến nữa, nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ, mà không nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan, Trương Dương nhìn thời gian, đã là tám giờ rưỡi, hắn muốn đi ra ngoài, rất lâu rồi không về Xuân Dương, không biết giờ đây Xuân Dương còn giống như trước kia không? Hắn nói với mẹ một tiếng, rồi rời khỏi nhà, men theo con đường nhỏ đi bộ thẳng về đằng trước, mới đi được vài bước, thì đã thấy có một bóng người điệu đà bước đến.
Trương Dương dựa vào ánh sáng đèn đường nhận ra người đó chính là Hà Hâm Nhan, Trương đại quan dường như không thể tin vào mặt mình nữa, nha đầu này là thần hay là quỷ chứ, vừa mới gọi điện thoại xong, mà giờ đã xuất hiện ở Xuân Dương rồi, nhưng đúng là hắn đã quên mất, vừa rồi không hỏi giờ đây cô ấy đang ở đâu. Hèn chi cô ấy gọi điện cho mẹ hắn, hóa ra đã về đến Giang Thành rồi.
Đương nhiên là mắt Hà Hâm Nhan không thể đọ được với Trương Dương, trong tay cô còn một chiếc túi du lịch nữa, rất vất vả, Trương đại quan vội nấp sau một cây to, đợi đến khi Hà Hâm Nhan đi qua, tên này xông ra từ đằng sau cây, thật ra Trương đại quan sau khi trùng sinh không chọn làm quan, tên này làm ăn trộm có lẽ ưu tú hơn rất nhiều, một tay hắn bịt chặt miệng Hà Hâm NHan, một tay kia ôm lấy cô ấy, ghì giọng nói: “Núi này là của ta xây, cây này là của ta trồng, muốn đi qua đây, thì phải bỏ tiền bạc lại.”
Hà Hâm Nhan thật sự giật thót mình, nhưng ngay lập tức cảm thấy mùi vị ấm áp quen thuộc trên người Trương Dương, giữa nam nữ phát triển đến một chừng mực nhất định, sẽ cảm thấy rất quen thuộc với mùi hương của đối phương, Trương đại quan mặc dù nắm rất vững âm thanh của mình, nhưng vẫn không lọt qua được mũi của Hà Hâm Nhan, Trương Dương không cảm thấy sự phản kháng nào của Hà Hâm NHan, trong lòng cảm thấy rất chán nản, với tính cách của nha đầu này mà lại không phản kháng gì, tên này nảy sinh ý đồ đen tối, dí sát vào mặt Hà Hâm Nhan, thè lưỡi liếm lên tai cô ấy, rồi nói: “Ta còn phải cướp sắc nữa!”
Trương Dương cảm thấy cơ thể Hà Hâm Nhan run lên, mặc dù hắn không nhìn rõ thái độ của Hà Hâm Nhan, nhưng cô ấy run lên chứng tỏ là cô ấy đang cười, chứ không phải là sợ, Trương Dương biết rằng mình đã bị lộ, liền bỏ Hà Hâm Nhan ra.
Hà Hâm Nhan cười đến độ không thở ra hơi, khó khăn lắm mới ngừng cười được, trên gương mặt vẫn còn giữ nụ cười nhoẻn, cô giơ nắm đấm về phía Trương Dương: “Anh càng ngày càng chẳng ra gì rồi, đánh chết tên lưu manh là anh!”
Trương Dương cười ôm lấy tay cô: “Đừng đánh, đánh chết anh rồi, làm sao em kiếm được người đàn ông nào tốt thế!”
“Cút!” Hà Hâm Nhan trừng mắt với hắn, rồi vất túi du lịch cho hắn: “Cầm giúp cho em!”
Trương Dương nói: “Ở trong là cái gì thế?”
Hà Hâm Nhan nói: “Đồ đạc của em, còn có một vài đồ dinh dưỡng mua cho cô Từ nữa.”
Trương Dương nói: “Thật là hiếu thuận, mẹ anh đã bị em mê hoặc mất rồi.”
Hà Hân Nhan ôm lấy cánh tay hắn nói: “Em muốn mê hoặc anh kìa.”
Trương Dương cười nói: “Không cần em mê hoặc, anh đã mê hoặc từ lâu rồi.”
Hà Hâm Nhan nói: “Nói dối, người làm cho anh điên đảo nhất định không phải là em.”
Trương Dương nói: “Này nha đầu, sao em chẳng có chút lòng tin nào với mình thế!”
Hà Hâm Nhan nói: “Không phải em không tin mình, mà là em không tin anh!”
Trương Dương nói: “Vừa nãy khi em gọi điện thoại cho anh mà em cũng không nói với anh rằng em đang ở Xuân Dương.”
Hà Hâm Nhan nói: “Lần này em đến hơi đột ngột, xưởng rượu Giang Thành ngày mai có người phát ngôn, vừa nãy khi em gọi điện thoại, vừa ra khỏi sân bay Giang Thành xong, vốn định ngày mai làm xong việc rồi mới đến thăm cô Từ, nhưng không ngờ anh lại ở Xuân Dương, vì thế em chẳng nghĩ ngợi gì nữa, đi xe đến đây luôn, em muốn cho anh một bất ngờ.”
Trương Dương nhìn thấy dáng vẻ điệu đà của Hà Hâm Nhan, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, hắn nói quan tâm: “Em ăn cơm chưa.”
Hà Hâm Nhan lắc đầu.
Trương Dương nói: “Về nhà ăn cùng anh.”
Hà Hâm Nhan nói: “Thôi, ăn tạm gì đó ở ngoài đi, đừng làm phiền cô ấy nữa.”
Trương Dương khóa chiếc túi du lịch của Hà Hâm Nhan vào trong chiếc Pika của mình, hai người cũng không lái xe, mà đi bộ ra ngoài con đường nhỏ.
Mấy năm gần đây Xuân Dương biến đổi không ít, bí thư huyện ủy Sa Phổ Nguyên sau khi lên nhậm chức, đã làm nốt công tác cải tạo đường xá của lãnh đạo Chu Hằng trước đó, giờ đây đường ở Xuân Dương rộng hơn rất nhiều, Trương Dương cảm thấy thành phố nhỏ này đã hơi xa lạ, có điều hắn nhớ đến hồ Xuân Thủy, Hồ Xuân Thủy không thay đổi gì mấy, hắn dẫn Hà Hâm Nhan đến con đường Tri Vị Cư, men theo con đường đó, cảm giác quen thuộc dường như lại tràn về trong lòng Trương Dương.