Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mùa đông ở Xuân Dương lạnh hơn nhiều so với Nam Tích, Hà Hâm Nhan và Trương Dương ngồi xuống bên góc tường có điều hòa, Trương Dương giúp Hà Hâm Nhan cởi áo khoác, khoác lên lưng ghế, nhìn gương mặt của Hà Hâm Nhan, Trương đại quan cười rất vui vẻ.

Hà Hâm Nhan nói: “Anh cười trông thật là dê già đấy!”

Trương Dương nói: “Đúng thế, anh không sửa được nữa rồi!” Hắn cầm thực đơn lên gọi mấy món ăn, rồi lại goi một bình Thanh Giang Đặc Cộng, hắn nói với Hà Hâm Nhan: “Em uống chút rượu trắng hay là uống bia?”

“Uống rượu trắng đi, hôm nay lạnh quá, uống chút rượu cho ấm người.”

Hà Hâm Nhan lấy chai rượu trắng đã mở xong từ trong ngay người phục vụ, rót cho Trương Dương một cốc thủy tinh đầu, sau đó lại rót nửa cốc cho mình, nói: “Buổi sáng còn ở Hải Nam chụp quảng cáo, buổi tối đã về đến Giang Thành giá lạnh rồi, cứ sống cuộc sống như thế này thì nhịp sinh học của em cũng rối loạn mất.”

Trương Dương nói: “Có anh là sẽ không loạn nữa đâu, về sau anh sẽ giúp em điều chỉnh lại.”

Hà Hâm Nhan trừng mắt với hắn, giơ chân dưới gầm bàn nhẹ nhàng đá hắn một nhát, Trương đại quan giơ chân ra, chân của hai người quấn lấy nhau dưới gầm bàn.

Hà Hâm Nhan nói: “Hôm kia khi gọi điện thoại cho anh, anh cũng chẳng nói là sẽ về Giang Thành, sao lần này lại về đột ngột thế?”

Trương Dương nói: “Gặp phải chút chuyện, phải về ngay, anh ở lại không lâu, ngày kia là phải về rồi. Tết dương lịch ở Nam Tích có phong trào chạy vòng quanh thành phố, vốn anh không định tham gia, nhưng cấp trên gọi điện báo anh về, ở trong quan trường, thời gian đều chẳng phải là của mình nữa.”

Hà Hâm Nhan nói: “Anh là chủ nhiệm thể ủy, việc quan trọng thế này đương nhiên phải có sự góp mặt của anh rồi, đồng chí Tiểu Trương à, cố gắng biểu hiện đi, tôi rất xem trọng anh đấy!”

Trương Dương gật đầu nói: “Cảm ơn lãnh đạo đã coi trọng, về sau tôi nhất định sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, nhất định làm lãnh đạo vừa lòng.”

Hà Hâm Nhan cảm thấy hai chân của Trương Dương ngày càng chặt, cầm cốc rượu lên nói: “Uống rượu đi, anh có để em ăn cơm cho tử tế không đấy?”

Trương Dương lúc này mới buông cô ra, rồi uống một cốc rượu cùng Hà Hâm Nhan.

Hà Hâm Nhan nói: “Mấy ngày trước Vương Chuẩn liên lạc với em, hỏi em có muốn ra album không.”

Trương Dương nói: “Album gì?”

Hà Hâm Nhan nói: “Anh ta đã giới thiệu em cho người chế tác nhạc của Kim Bài Hồng Kong là Lương Chính, Lương Chính đã từng xem vũ đạo của em, và đã nghe em hát một bài hát, anh ta có ý muốn giúp em ra một album.”

Trương Dương cười nói: “việc tốt mà, tóm lại là có đóng quảng cáo thì cũng không nổi tiếng nhanh được, nếu như có thể ra một album ca nhạc, thì sẽ có sự giúp đỡ rất lớn đối với việc nổi tiếng.”

Hà Hâm Nhan nói: “thật ra em không muốn nổi tiếng nhiều, cuộc sống giờ đây chẳng phải lo cơm ăn áo mặc, em đã mãn nguyện lắm rồi, nếu như để em lựa chọn, thì em thà làm một người phụ nữu của gia đình chiều chồng thương con, chứ không muốn làm minh tinh màn bạc gì hết!” Câu này của Hà Hâm Nhan nói rất bình thản, nhưng cô lại đang muốn xem thái độ của Trương Dương.

Trương Dương đương nhiên hiểu được ý của Hà Hâm Nhan, hắn cười hà hà nói: “Em còn trẻ, cố gắng tuổi trẻ phải có sự nghiệp của riêng mình, việc chiều chồng thương con thì để mấy năm nữa hẵng tính, anh nhất định sẽ cố gắng, để em sinh được mấy đứa.”

Hà Hâm Nhan đỏ mặt, mắng: “Ai bảo là cần sinh với anh chứ?”

Trương Dương cười hì hì nói: “Em không sinh cho anh, thì sinh cho ai?”

]Hà Hâm Nhan lại đá chân hắn, Trương Dương thật sự đối xử rất tốt với cô, nhưng tên khốn này cứ nhắc đến chuyện hôn nhân, là bắt đầu lảng tránh chủ đề, Hà Hâm Nhan biết rằng Trương Dương là người thế nào, bất cứ người phụ nữ nào cũng rất khó trói buộc được trái tim của hắn, nhưng Hà Hâm Nhan thật sự yêu hắn say đắm, cô cũng muốn có một ngày cùng hắn bước vào lễ đường, cô cũng mường tượng đến một tương lai tươi đẹp, nhưng yêu phải một người thế này, thì phải chấp nhận cái giá của hạnh phúc, cái giá đó là gì? Hà Hâm Nhan không biết, cô cũng không muốn biết, Hà Hâm Nhan mím môi, cầm cốc rượu lên nói: “Em quyết định rồi, thử ra một album xem sao.”

Trương Dương giơ cốc nói: “Chúc em bán được nhiều đĩa, nổi tiếng ở Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kong! Không! Phải nổi tiếng hết ở châu Á, toàn thế giới!”

Hà Hâm Nhan đột ngột đưa ra quyết định này, là vì cô cảm thấy hơi thất vọng với thái độ của Trương Dương, tính cách của cô rất kiên cường, không phải là một người con gái lụy tình, về mặt tình cảm, cô có thể quyết định được lúc nào nên lấy lúc nào nên bỏ, mặc dù cô biết rằng cô không thể nào rời khỏi Trương Dương, nhưng Trương Dương có một câu nói đúng, cô nên làm việc, nhân lúc còn trẻ, phải làm một vài việc, nếu như số mệnh đã an bài cô phải chờ đợi, vậy thì cô sẽ chờ đợi như thế này…

Đỗ Thiên Dã nhận được một bức thư, trong bức thư không ký tên, bên trong chỉ có một tấm ảnh, đây là tấm ảnh tập thể, Đỗ Thiên Dã nhận ra Hứa Thường Đức lúc trẻ, gã ngay lập tức hiểu ra, đây là tấm ảnh mà Trương Dương nói, nhất định là Tô Viện Viện gửi cho gã. Đỗ Thiên Dã chẳng mấy hứng thú với bức ảnh này, Hứa Thường Đức và Vương Quân Dao, Thẩm Tĩnh Hiền, với gã, quan hệ giữa những người này chẳng có gì quan trọng, gã tìm đến Tô Viện Viện, nguyên nhân chủ yếu là để giúp Trương Dương mà thôi, là một người bạn, gã phải giúp đỡ như vậy.

Sau khi Trương Dương nhận được tin, ngay lập tức đến phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, lấy bức ảnh này đi, bên Khương Lượng cũng đã có một vài manh mối, Hứa Thường Đức năm đó vào đại đội chính ở thôn Tiểu Thạch Oa Lư Gia Lương huyện Tây Sơn thành phố Kinh Sơn tỉnh Bắc Nguyên.

Trương Dương quyết định đích thân đi một chuyến, hắn và Khương Lượng cũng đến Kinh Sơn. Một số tư liệu Khương Lượng có được toàn đặt trong cặp văn kiện, vì đột nhiên lạnh, gã mang thêm cả một chiếc áo khoác cảnh sát màu xanh da trời, vào trong chiếc xe Pika của Trương Dương, phát hiện ra điều hòa làm ấm của Trương Dương rất đầy đủ, liền trách: “Mặc nhiều quá rồi, nếu sớm biết anh có điều hòa tốt thế này, thì tôi đã mặc ít hơn chút.”

Trương Dương nhận lấy cặp văn kiện từ tay gã, nói: “Bên trong là gì thế?”

Khương Lượng nói: “Việc anh đã nhờ tôi tôi nhất định sẽ kiểm tra hết sức, tư liệu của Vương Quân Dao và Thẩm Tĩnh Hiền không hề dễ tìm, tư liệu của Hứa Thường Đức thì chúng tôi không thiếu, dù sao ông ấy cũng đã từng ở thị ủy Giang Thành, khi còn trẻ đã từng về quê hai năm, địa điểm đại đội đó chính là ở Kinh Sơn Bắc Nguyên.”

Trương Dương nói: “Huyện Tây Sơn là ở đằng sau của núi Thanh Đài, không xa so với Giang Thành mà!”

Khương Lượng gật đầu nói: “Giờ đây đường sá thông thoáng rồi, đương nhiên không xa, trước kia cần phải vòng qua núi Thanh Đài, đường cũng gập ghềnh khó đi, giao thông rất bất tiện, đi một chuyến Tây Sơn phải mất đến cả ngày.”

Trương Dương nói: “Ý anh nói là Hứa Thường Đức và bọn họ đã từng vào đại đội ở thôn Tiểu Thạch Oa sao?”

Khương Lượng nói: “Những người khác thì tôi không biết, nhưng Hứa Thường Đức nhất định ở đó ra, trong hồ sơ của ông ta có ghi chép, tôi đã tra rất lâu, mới tra đến văn kiện gốc này, về sau ông ta chỉ viết là hai năm về quê vào đại đội, không nói rõ ở đâu.” Khương Lượng ngáp một cái, rồi hạ thấp ghế ngồi, nằm xuống nói: “Tối qua tôi phải trực đêm, chẳng ngủ được gì cả, phải ngủ bù một giấc, đến huyện Tây Sơn rồi thì gọi tôi nhé.”

Không lâu sau Khương Lượng đã bắt đầu ngáy khò khò, xem ra gã thật sự mệt rồi, Trương Dương nhìn gã cười lắc lắc đầu, khởi động xe đi về hướng thành phố Kinh Sơn.

Từ Giang Thành đến Kinh Sơn, qua Xuân Dương là con đường bắt buộc, buổi sáng sớm Trương Dương vừa đưa Hà Hâm Nhan đến Giang Thành, giờ lại phải quay về, gần như trong mấy ngày này hắn phải đi lại suốt.

Chiếc xe ô tô đi đến trước núi Thanh Đài, Trương Dương chợt nghĩ đến sự việc làm chủ nhiệm sinh đẻ kế hoạch ở hương Hắc Sơn Tử, nghĩ lại những ngày tháng cùng với Sở Yên Nhiên, tất cả đều thật thân thiết và gần gũi, Trương Dương phát hiện ra mình có tình cảm rất sâu sắc với núi Thanh Đài, hắn đã coi núi Thanh Đài là quê hương của mình, và cuộc đời của hắn bắt đầu từ đây.

Chỉ qua hơn một tiếng đồng hồ, Trương Dương đã xuyên hoa con đường thông giữa Bình Hải và Bắc Nguyên, qua đường hầm đó là đến huyện Tây Sơn, men theo đường huyện đi không lâu, đã vào đến côn đường núi ngoằn nghoèo của Lư gia Lương.

Đây vẫn là núi Thanh Đài, có điều là dốc tây của núi Thanh Đài, Xuân Dương ở mặt đông của núi Thanh Đài, con đường núi của Lư Gia Lương chẳng hề thua kém so với con đường ngoằn nghèo khúc khuỷu của Hắc Sơn Tử, về sự khúc trắc của núi và sự phức tạp của tuyến đường có lẽ còn hơn, Trương Dương phải giảm bớt tốc độ, khi sắp đến Lư Gia Lương, thì hai chiếc xe đằng trước gặp sự cố làm tắc đường, Trương Dương thầm kêu đen đủi. Khương Lượng lúc này cũng đã tỉnh, dụi dụi mắt nói: “Đến rồi sao?”

Trương Dương lắc đầu: “Hình như đằng trước xảy ra việc gì đó.”

Khương Lượng ngồi dậy nhìn về đằng trước, thì thấy một chiếc xe chở hàng và một chiếc xe kéo đâm vào nhau, con đường vốn đã bé, giờ đây phần lớn đường đã tắc, năm con người đang cãi nhau ở đó.

Trương Dương thầm kêu đen đủi, đẩy cửa xe bước xuống, Khương Lượng cũng mặc áo khoác đi theo. Lúc đi còn hối hận mang theo chiếc áo này, nhưng vừa vào núi ngay lập tức cảm thấy cái tốt của chiếc áo bông to này rồi, gió núi rất buốt, người đứng ở một chỗ cũng bị gió thổi nghiêng ngả, mặc dù mặt trời vẫn mọc ở trên cao, nhưng dường như chẳng có chút cảm giác trời nắng nào hết, ánh nắng dường như không có một chút ấm áp, Khương Lượng bó chặt chiếc áo khoác.

Trương Dương nhìn hai chiếc xe, rồi lại nhìn năm người đó, trên xe chở hàng và khách có hai người, trên xe kéo có ba người, đều không bị thương, nhưng chiếc xe kéo bị đâm tàn tệ, chiếc xe hàng mặt trước cũng hỏng, thùng nước cũng bị rò, lái xe hàng là một người đàn ông cao béo, gã nói bằng một giọng đặc trưng của Kinh Sơn: “Mẹ kiếp, ông mày đã dừng xe ở đây rồi, sao mày vẫn còn đâm thẳng vào xe?”

Người lái chiếc xe kéo là một anh chàng mười bảy mười tám tuổi, hai người đi cùng cậu ta cũng tầm ấy, người trẻ đang căng tràn nhiệt huyết, trừng đôi mắt, lớn tiếng nói: “Ông cũng không mở mắt ra mà nhìn, đây là đường vòng vèo, ai lại để xe ở giữa đường chứ? Chẳng phải ông muốn bị đâm hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi