Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Ngày hôm sau, Trương Dương tới Ủy ban thể dục thể thao đi làm, phát hiện có không ít người chờ ở ở ngoài cửa, những người này đều là khách thuê của công ty Nụ Cười, nghe nói công ty Nụ Cười xảy ra chuyện, lại không tìm thấy người phụ trách, cho nên đều tới tìm Trương Dương. Hà Trách Thành không những bỏ trốn, hơn nữa còn mang theo cả một trăm vạn tiền quảng cáo. Hơn nữa khi y làm những quảng cáo này, hoặc nhiều hoặc ít đều lợi dụng quan hệ của Trương Dương. Trên cơ bản đều mang cờ hiệu của Trương Dương, có một số là Trương Dương biết, có một số là Trương Dương không biết, nhưng rất nhiều người nghe nói y lôi Trương Dương ra, ít nhiều đều nể mặt, nếu chuyện hôm qua không xảy ra, có thể là Trương Dương vĩnh viễn sẽ không biết được, nhưng chuyện hôm qua đã xảy ra rồi, biển quảng cáo đổ xuông đè chết người, chuyện Hà Trác Thành lợi dụng cờ hiệu của Trương Dương giả danh lừa bịp lập tức nổi lên mặt nước, đẩy Trương Dương vào hoàn cảnh khó xử.

Những người khách này nhất trí nhận định Hà Trác Thành là kẻ lừa đảo, bọn họ đều thanh toán không ít tiền đặt cọc, có một số người có thể bảo trì bình tĩnh và khắc chế, nhưng có một số người lộ ra vẻ vô cùng kích động, ở trong văn phòng Trương Dương làm ầm lên: "Chủ nhiệm Trương, lúc trước người này là anh giới thiệu cho chúng tôi, hiện tại quảng cáo không làm được, tiền thì bị y cuỗm đi, tổn thất của chúng tôi ai gánh đây?"

Trên mặt Trương Dương vẫn giữ nụ cười khiêm hòa, thằng ôn này tốt tình như vậy là cũng có nguyên nhân, Hà Trác Thành cũng có thể coi là bố vợ trên thực tế của hắn, bố vợ gây ra phiền phức như vậy, hiện tại lại cúp đuôi bỏ chạy, mình là con rể chỉ có thể lo liệu hậu sự cho y thôi, Trương Dương nói: "Mọi người đừng nóng, tôi cũng đang tích cực liên lạc với người phụ trách, các vị đều biết hôm qua biển quảng cáo rơi đè chết người, Hà Trác Thành gặp phải loại chuyện này khẳng định là sợ hãi, cho nên chắc là ông ta dang trốn ở đâu đó, sợ phải gánh trách nhiệm, tôi tin ông ta sẽ không trốn lâu đâu, sớm muốn gì cũng ra mặt nhận trách nhiệm..." Trương Dương còn chưa nói xong thì đã bị một người trẻ tuổi ngắt lời.

Người trẻ tuổi đó rất tức giận: "Anh nói nghe dễ dàng nhỉ, chúng tôi đưa cho y tám mươi vạn phí quảng cáo, đài truyền hình còn chưa phát, công ty lại không tìm thấy người, tổn thất của chúng tôi ai gánh đây? Lúc trước không phải là anh gọi điện thoại liên hệ với chú tôi, ai sẽ giao quảng cáo cho một công ty quảng cáo nhỏ như vậy làm chứ? Hiện tại người thì chạy rồi, anh thì giống như người bàng quan, người khác nể mặt anh, nhưng tôi không nể mặt anh đâu, tôi cứ tìm anh đấy, tám mươi vạn tiền quảng cáo của chúng tôi anh phải giao ra, đừng hòng lừa chúng tôi, có phải là anh và Hà Trác Thành đã thương lượng với nhau, cố ý làm ra màn kịch này để lừa chúng tôi, hòng cuỗm tiền của chúng tôi làm của riêng không?"

Trương Dương hai ngày nay ôm đầy một bụng tức, tuy rằng hắn cố gắng khắc chế, nhưng nghe thấy người khác nói xấu hắn như vậy, cơn tức trong lòng rốt cuộc cũng không đè nén được, hắn nổi giận, chỉ vào người trẻ tuổi kia, nói: "Đánh rắm à, mày dám nói lại lần nữa không?"

Người trẻ tuổi bị uy thế của Trương Dương dọa cho lui về phía sau một bước, nhưng lại có người đứng ra nói: "Chủ nhiệm Trương, anh đừng nóng giận, Hà Trác Thành bỏ chạy, phí quảng cáo của chúng tôi bị mất vô ích, đổi lại là ai cũng tức giận cả? Chúng tôi cũng không phải là muốn làm khó dễ anh, mà là lúc trước mọi người đều là nể mặt anh cho nên mơi giao quảng cáo cho công ty Nụ Cười làm? Nếu không thì một công ty quảng cáo nhỏ không có tên tuổi làm sao có thể lôi kéo được nhiều nghiệp vụ như vậy, chủ nhiệm Trương, hiện tại mọi người đều rất sốt ruột, anh nếu biết Hà Trác Thành ở đâu thì hãy nói cho chúng tôi biết, giúp chúng tôi lấy lại được một chút tổn thất."

Trương Dương lạnh lùng nhìn đám người này: "Con mẹ nó cút hết đi cho tôi, tôi nói cho các người biết, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ cho mọi người một công đạo, nhưng ai con mẹ nó còn dám tới chỗ tôi cố tình gây sự, ta sẽ tát bay các người ra ngoài.”

Đám người này ít nhiều cũng đã nghe nói tới sự lợi hại của Trương Dương, có chút không cam lòng đi ra ngoài, không biết là ai nói: "Không phải chỉ là một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thôi sao? Có gì mà lợi hại chứ? Tôi không tin không có chỗ để nói lý, đi, đi kiện hắn."

Trương Dương tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thì cầm cốc trà ném ra ngoài.

Thường Hải Tâm yên lặng đi vào trong văn phòng, rót nước nóng ào trong cốc trà của Trương Dương, ôn nhu nói: "Buổi trưa ăn gì? Tôi tới căn tin mang cơm về cho anh nhé."

Trương Dương lắc đầu, hắn không muốn ăn, cũng ăn không vô, chuyện của Hà Trác Thành khiến cho hắn vô cùng bối rối.

Cái nên tới thì rồi cũng sẽ tới, đám người tự nhận là thương nhân bị lừa đó tố cáo chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười lên Ủy ban kỷ luật, bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên xuất phát từ cẩn thận, trước tiên thông tri cho Lý Trường Vũ, mọi người đều biết, Lý Trường Vũ là lãnh đạo phân quản của Trương Dương, giao tình giữa hai người bọn họ cũng rất tốt, chuyện này giao cho Lý Trường Vũ xử lý, một là nể mặt Lý Trường Vũ, hai là cũng tránh xung đột với Trương Dương, để tránh hắn hiểu lầm mình là cố ý nhằm vào hắn.

Lý Trường Vũ gọi Trương Dương tới văn phòng của mình, sắc mặt của Lý Trường Vũ không tốt lắm, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đang lợi dụng chuyện khách sạn Hải Thiên để hành tỏi, mình vì chuyện của Trương Dương cũng phải chịu áp lực rất lớn, nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt này, thằng ôn này lại để xảy ra chuyện, chuyện công ty quảng cáo Nụ Cười đã vô cùng ầm ĩ, biển quảng cáo đè chết người, lão tổng của công ty ôm nhiều tiền quảng cáo như vậy bỏ trốn, mà những chuyện này đều có liên quan tới Trương Dương, Lý Trường Vũ thật sự có chút đau đầu, y phẫn nộ nhìn Trương Dương, nói: "Cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý." Trương Dương nói: "Không có gì mà phải giải thích cả, biển quảng cáo từ mái nhà của Nam Dương Quốc Tế rơi xuống là tôi hỗ trợ liên hệ, nghiệp vụ quảng cáo này là tôi giúp y, cũng chính là mang cờ hiệu của tôi, hiện tại xảy ra chuyện, tôi không còn gì để nói."

Lý Trường Vũ tức giận nói tức giận nói: "Câu cho rằng không còn gì để nói là xong à? Một câu không còn gì để nói có thể giúp người chết sống lại ư? Một câu không còn gì để nói có thể tìm lại về phí quảng cáo của những đơn vị và cá nhân bị lừa ư? Một câu không còn gì để nói là những ảnh hưởng ác liệt này có thể tiêu trừ sao?"

Trương Dương không nói gì, hắn nhìn ra Lý Trường Vũ đang phát hỏa, để y phát tiết một chút cũng tốt, thật ra trong lòng Trương đại quan nhân cũng rất uất ức, nhưng hắn không tìm thấy chỗ để phát tiết.

Lý Trường Vũ chỉ vào mũi Trương Dương, nói: "Cậu đó, cậu có biết người bên ngoài nói thế nào về cậu không? Nói cậu dùng quyền mưu lợi riêng, nói cậu lợi dụng thân phận chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thông đồng với công ty quảng cáo Nụ Cười, cậu và Hà Trác Thành rốt cuộc có quan hệ gì mà cậu lại giúp y như vậy?"

Trương Dương không biết đáp lại như thế nào.

Lý Trường Vũ nói: "Hà Trác Thành mang hơn ba trăm vạn bỏ trốn, đơn vị và cá nhân bị lừa hiện tại đã có hai mươi ba nhà, bọn họ liên hợp tố cáo lên Ủy ban kỷ luật, người ta là kiện cậu đó, cậu là một cán bộ một quốc gia, thật thà làm công tác bản chức không được à? Vì sao còn phải nhúng tay vào chuyện sinh ý? Chuyện của Hải Thiên còn chưa giải quyết, cậu lại gây ra chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười."

Trương Dương nói: "Tôi thuần túy là cho hỗ trợ bạn bè, tôi ở trong đó không nhận một xu nào."

Lý Trường Vũ nói: "Cậu hiện tại nói với tôi như vậy, tôi tin, tôi luôn tin cậu, nhưng người khác có tin được không? Trương Dương, bao nhiêu cán bộ bị vấp ngã trên vấn đề kinh tế rồi, tôi luôn thấy giác ngộ chính trị của cậu rất cao, có đủ lý trí, sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, nhưng cậu xem bản thân cậu đã làm gì?"

Trương Dương nói: "Coi như tôi xui xẻo, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm là được."

Lý Trường Vũ nói: "Cậu gánh vác trách nhiệm ư? Nói nghe dễ nhỉ, cậu gánh được không? Cho dù cậu trên kinh tế có thể bồi thường, nhưng một khi cậu thừa nhận trách nhiệm này, cậu sẽ phải trả một cái giá rất lớn, không phải có tiền là có thể giải quyết được vấn đề, thân là một cán bộ lãnh đạo, lợi dụng quyền của mình, giúp người khác mưu cầu lợi ích, bản thân đây chính là một chuyện trái với nguyên tắc, chẳng lẽ cậu không ý thức được ư?"

Trương Dương nói: "Thị trưởng Lý, chuyện đã xảy ra rồi, tôi cho dù ý thức được thì cũng có ích gì chứ? Nên giải quyết thế nào thì giải quyết như thế thôi."

Lý Trường Vũ nói: "Cậu nói nghe dễ nhỉ, giải quyết thế nào đây? Hơn ba trăm vạn mà Hà Trác Thành cuỗm đi ai sẽ chịu trách nhiệm? Tên bảo vệ đã chết ai sẽ bồi thường? Ảnh hưởng xã hội ác liệt đã tạo thành ai sẽ xử lý?"

Trương Dương không biết trả lời như thế nào, Lý Trường Vũ đang định nói tiếp thì điện thoại của y đổ chuông, Lý Trường Vũ cầm lấy điện thoại, lại là bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên gọi y tới đi một chuyến. Lý Trường Vũ bỏ điện thoại xuống, nói với Trương Dương: "cậu đừng có đi đâu, ở yên đây đợi tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi