Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Từ Quang Nhiên cũng biết chuyện công ty quảng cáo Nụ Cười, ngay cả y cũng không ngờ chuyện này lại dính líu tới Trương Dương, đây là một cơ hội, y cần phải làm gì đó, nhớ tới mấy ngày trước, Trương Dương lợi dụng chuyện của Từ Quang Lợi gióng trống khua chiêng kiểm tra công ty Thế Kỷ Mới, Từ Quang Nhiên vô cùng tức giận, một cán bộ cấp ban nho nhỏ, ỷ vào sau lưng có người giúp đỡ, hoàn toàn không để bí thư thị ủy là y vào mắt, lúc ấy Từ Quang Nhiên đã nghĩ, thằng ôn mày tốt nhất đừng để cho tao nắm được thóp, một khi để tao nắm được rồi, tao tuyệt sẽ không khách khí với mày. Nguyên nhân mà Từ Quang Nhiên không muốn khách khí đối với hắn một là vì thù riêng, hai là vì lợi riêng, song quy Trương Đức Phóng, ngay sau đó phải đánh Trương Dương, bí thư thị ủy như y khi phản hủ xướng liêm tuyệt không do dự, trong mắt hắn ý nghĩa của đánh Trương Dương càng lớn hơn, Lý Trường Vũ lần này tới Nam Tích, khiến y cảm thấy có nguy cơ, Trương Dương là tiên phong xung phong hãm trận cho Lý Trường Vũ.

Từ Quang Nhiên cho rằng Trương Dương sở dĩ dám lấy chuyện công ty Thế Kỷ Mới ra chọc ngoáy, đều là vì Lý Trường Vũ ở sau lưng ủng hộ.

Lý Trường Vũ tới văn phòng của Từ Quang Nhiên, mặt mày tươi cười nói: "Bí thư Từ tìm tôi à?"

Từ Quang Nhiên gật đầu, vẻ mặt của y rất ngưng trọng, y đang tạo áp lực tâm lý cho Lý Trường Vũ, Từ Quang Nhiên nói: "Chuyện của Trương Dương anh đã nghe nói chưa!" Y không nói là công ty Nụ Cười mà trực tiếp tập trung mục tiêu lên người Trương Dương.

Lý Trường Vũ cố ý giả bộ hồ đồ nói: "Chuyện của Trương Dương ư? Chuyện gì vậy?"

Từ Quang Nhiên mắng thầm Lý Trường Vũ giả vờ, y trầm giọng, nói: "Vừa rồi hơn hai mươi đơn vị vì cá nhân liên danh tố cáo Trương Dương lên Ủy ban kỷ luật."

Lý Trường Vũ cười nói: "Chuyện này á, tôi vừa rồi đã hỏi cậu ấy, cậu ấy nói mình không có liên quan gì tới công ty quảng cáo Nụ Cười đó cả, cậu ấy không hề lợi dụng chức quyền để tạo bất kỳ sự thuận lợi nào cho công ty quảng cáo này, tất cả đều là Hà Trác Thành kia lấy tên của cậu ấy đi lôi kéo làm ăn."

Từ Quang Nhiên thở dài, không chút khách khí vạch trần Lý Trường Vũ: "Đồng chí Trường Vũ, tôi biết Trương Dương là cán bộ một tay anh đề bạt, hắn quả thực cũng rất có năng lực công tác, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để chúng ta che chở cho hắn."

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Từ, không phải tôi che chở Trương Dương, mà là tôi dựa trên thái độ thực sự cầu thị để phân tích chuyện này."

" Thực sự cầu thị ư? Tôi nói cho anh biết sự thật nhé, biển quảng cáo treo trên Nam Dương Quốc Tế từ trên rơi xuống, đè chết một bảo vệ, biển quảng cáo này là công ty quảng cáo Nụ Cười chế tác, công ty quảng cáo Nụ Cười chỉ là một công ty nhỏ của Lam Sơn, bọn họ sở dĩ có thể ở Nam Tích tiếp nhận nhiều nghiệp vụ như vậy tất cả đều là nhờ có Trương Dương hỗ trợ, những đơn vị và cá nhân bị lừa này vì sao muốn tới Ủy ban kỷ luật tố cáo Trương Dương? Chẳng lẽ nhiều người như vậy đều muốn vu hãm Trương Dương? Nếu chuyện này không liên quan gì tới Trương Dương, người khác vì sao lại đi tìm hắn?"

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Từ, ví dụ một số thương nhân không hợp pháp lợi dụng danh nghĩa của người khác giả danh lừa bịp cũng không phải là hiếm, chúng ta không thể bởi vì một số lời đồn bên ngoài mà dễ dàng đưa ra kết luận."

Sự che chở hết sức của Lý Trường Vũ đối với Trương Dương khiến Từ Quang Nhiên tức giận, Từ Quang Nhiên nói: "Cái gì mà lời đồn, đồng chí Trường Vũ, chuyện khách sạn Hải Thiên anh nói là lời đồn, hiện giờ chuyện của Nụ Cười anh cũng nói vậy? Lợi dụng chức quyền mưu cầu lợi ích cho mình, cái đó gọi là dùng quyền mưu lợi riêng, nhưng lợi dụng chức quyền để mưu lợi cho người khác thì gọi là đại công vô tư ư? Sai rồi? Cũng gọi là dùng quyền mưu lợi riêng, chuyện công ty quảng cáo Nụ Cười rất ầm ĩ, ảnh hưởng xã hội cực kỳ ác liệt, nghiêm trọng ảnh hưởng đến hình tượng cán bộ đảng viên của chúng ta, anh là lãnh đạo chủ quản của Trương Dương, chuyện này nên giải quyết như thế nào thì phải xem vào anh." Từ Quang Nhiên sau nhiều ngày ẩn nhẫn cuối cùng cũng nổi bão.

Lý Trường Vũ không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường Từ Quang Nhiên, Từ Quang Nhiên anh nói nghe thì hay lắm, hợp tình hợp lý lắm, lợi dụng chức quyền mưu cầu lợi ích cho người khác ư, vậy Thế Kỷ Mới thì nói thế nào? Ôn cho rằng em ruột của ông nhận thầu công trình trung tâm thể dục mới là đại công vô tư ư? Thật sự không hiểu ông sao có thể nói ra được những lời này, khi nói người khác mà không nghĩ tới chính bản thân mình à.

Từ Quang Nhiên nói: "Tôi cũng không phải nhằm vào Trương Dương, tôi cũng không phải là nhằm vào bất kỳ ai, tôi thân là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, nhìn thấy Nam Tích phát sinh chuyện như vậy, tôi rất đau lòng, tôi hy vọng chuyện của Trương Đức Phóng, Trương Dương sẽ là cái gương, tôi càng hy vọng những đồng chí khác sẽ từ đó mà rút được bài học, thực sự ý thức được quốc gia giao quyền lực cho anh là để làm gì?"

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Từ, anh yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu chứng thực được Trương Dương có trách nhiệm trong chuyện này, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, tuyêt không bao che."

Từ Quang Nhiên lạnh lùng nói: "Chuyện này hay là giao cho Ủy ban kỷ luật đi điều tra đi, anh còn có công tác khác phải làm, tôi gọi anh đến là chỉ muốn trao đổi một chút ý kiến với anh, ban lãnh đạo Nam Tích chúng ta trước giờ đều là cờ xí tiên minh phản đối tham ô hối lộ, năm đó cục trưởng công an Đường Hưng Sinh bởi vì nhận hội lộ mà bị chúng ta bắt, hiện giờ Trương Đức Phóng cũng cũng như vậy, bất kể là ai vi phạm kỷ cương? Chỉ cần hắn dám xúc phạm tới lợi ích của nhân dân, hắn chính là kẻ địch của toàn thể cán bộ Nam Tích chúng ta."

Lý Trường Vũ bỗng nhiên sinh ra một loại phản cảm nói không nên lời đối với Từ Quang Nhiên, cho dù Trương Dương đắc tội với y, cũng không đến mức vội vã bỏ đá xuống giếng như vậy chứ? Lý Trường Vũ cũng hiểu lòng dạ của Từ Quang Nhiên không nhỏ nhen đến mức như vậy, y vội vàng ra tay đối phó Trương Dương, một nguyên nhân chủ yếu là y muốn di dời sự chú ý, muốn ánh mắt của Nam Tích từ trên xuống dưới di dời sang chuyện này, đã có thể di dời sự chú ý, lại có thể đả kích Trương Dương, chuyện hay như vậy cớ sao lại không làm?



"Anh không vui à?" Cho dù là Aishwarrya cũng có thể nhìn ra tình tự của Trương Dương hôm nay rất kém.

Trương Dương cười cười, hắn đẩy Aishwarrya ven hồ mắt Phương, hôm nay ánh mắt trời rất tốt, ấm áp chiếu lên người bọn họ, mặt cỏ bên hồ dưới ánh mặt trời ánh lên màu vàng óng ánh, khiến cho người ta cảm thấy một loại ấm áp.

Trương Dương cố định xe lăn, tự mình ngồi xuống đất, ngắt một cọng cỏ cầm chơi đùa trên tay.

Aishwarrya nói: "Tôi có thể nhìn ra sự u buồn ẩn sâu trong mắt anh."

Trương Dương cười nói: "Tiếng Trung Quốc của cô càng lúc càng chuẩn đó."

Aishwarrya nói: "Cũng nhờ có anh thường xuyên nói chuyện với tôi."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không dám kể công đâu, ngày mai sẽ phẫu thuật, cảm giác thế nào?"

Aishwarrya nói: "Rất chờ mong, nhưng vẫn hơi sợ."

Trương Dương bật cười: "Không có gì mà sợ cả, tình huống sức khỏe của cô rất tốt, chịu được lần phẫu thuật này, bác sĩ Vu là chuyên gia lĩnh vực phẫu thuật thần kinh, cho dù là ở trên thế giới cũng có thể tính là hàng đầu đó."

Aishwarrya gật đầu: "Thật ra ngẫm lại cũng không có gì đáng sợ, dù là tình huống xấu nhất thì cũng còn có thể như thế nào nữa?" Trong những ngày cô ta bị liệt nửa người, vô số lần đã nghĩ tới cái chết, cho rằng nếu mình chết đi thì có thể được giải thoát, hiện tại Trương Dương lại mang tới hi vọng có thể hồi phục cho cô ta, cho dù phẫu thuật thất bại, cùng lắm thì vẫn như thế này, có gì đâu mà phải sợ?

Trương Dương mỉm cười nói: "Kỳ thật nhân sinh luôn tràn đầy hi vọng mà."

Aishwarrya nói: "Tôi thích ánh mặt trời, mỗi lần nhìn thấy ánh mặt trời thật giống như nhìn thấy hy vọng vậy. Tuy rằng không biết anh gặp chuyện gì không vui, nhưng khi anh phiền não hãy nhìn tôi này, so với tôi anh hạnh phúc hơn nhiều, anh sẽ cảm thấy trời xanh đối với anh rất hậu ái."

Trương Dương bật cười, đúng vậy, so với đa số người trên đời này hắn không nghi ngờ gì nữa là rất may mắn, có thể có cơ hội làm người hai đời, có thể có nhiều thân nhân, bằng hữu, người yêu như vậy quan tâm đến hắn, hắn còn có gì mà oán thán, hắn còn gì mà phải tiếc nuối?

Phía sau vang lên tiếng chuông xe đạp, Trương Dương không chưa quay người lại đã ngửi thấy mùi vịt hun khói, hắn lập tức đoán được là lão Trang, cười cười quay người lại, nhìn thấy lão Trang đang dắt xe đạp, cười ha ha đứng ở ven đường: "Chủ nhiệm Trương, ngài đến chơi à?"

Trương Dương gật đầu: "Lão Trang, đi đưa hàng về à?"

Lão Trang nói: "Sắp sang năm mới rồi, gần dây công việc bận lắm, đi đưa cả buổi sáng, cũng vừa đưa được hết chỗ hàng cần đưa rồi, chủ nhiệm Trương, ngài ăn cơm chưa?"

Nhắc tới chuyện ăn cơm Trương Dương lúc này mới cảm thấy có chút đói bụng, hắn lắc đầu nói: "Chưa?"

Lão Trang chỉ vào phố Thủy cách đó không xa: "Phố Thủy lại khai trương rồi, Chu lão tam cũng mở sa oa cư ở đó, ngài tới đó ăn đi, tôi mời khách."

Trương Dương cười nói: "Không cần đâu.”

Lão Trang mời đầy thịnh tình: "Đi đi, lát nữa tôi mang đến hai con vịt hun khói cho ngài, vả lại, tôi còn có chút chuyện muốn nói với ngài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi