Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương vừa nghe đã biết là gặp phải mụ đanh đá rồi, hắn cố nén giận, nói: "Vị đại tỷ này, thức ăn tôi còn chưa gọi xong mà chị bảo là gà đã giết rồi, thế có phải là khoa trương quá không? Nói thật với các người, chúng tôi không có tiền, quán ăn của các người bán đắt quá, chúng tôi không chi nổi."

Tần Thanh cũng tức giận nói: "Trương Dương, đừng để ý đén họ, chúng ta đi!"

Bà chủ quan cản đường họ lại, chống nạnh hét: "Không có tiền, không có tiền thì đừng có vào đây, đồ mạt hạng!"

Tần Thanh đã bao giờ gặp phải loại người không nói lý như thế này đâu, nhất thời tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: "Chị..."

Trương đại quan nhân cũng nổi giận rồi, hắn hét to: "Ông chủ đâu!"

Một đại hán to cao đen hôi bước tới, mắt trợn tròn như chuông đồng, nhìn cứ như chuẩn bị nuốt sống Trương Dương, tức giận nhìn hắn, nói: "Hét cái gì? Ai con mẹ nó bắt nạt vợ tao?"

Trương Dương giơ tay phải lên, tát cho gã một cái, đánh cho gã nổ đom đóm mắt, nện mông xuống đất: "Con mẹ mày, biết tao vì sao đánh mày không? Là vì mày không biết dạy vợ, tao không đành đàn bà, nhưng tao phải dạy mày, loại đàn bà tranh chua như vậy đừng có cho ra ngoài làm vướng mắt người ta."

Bà chủ thấy chồng bị đánh, giống như phát điên lao về phía Trương Dương, Trương Dương thật sự là không muốn ra tay với đàn bà, nhưng người ta xông lên thì không thể không né, đúng vào lúc này, bóng người bên cạnh nhoáng lên, chính là Tần Thanh lao tới, một cước đá cho mụ chanh chua đã ngã xuống đất, công lực hiện tại của Tần Thanh sớm đã hơn xưa, đối phó với loại đàn bà này căn bản không có vấn đề gì.

Với hàm dưỡng của Tần Thanh mà hôm nay cũng không khỏi có chút tức giận, huống chi là nhìn thấy mụ đàn bà đó muốn tấn công Trương Dương, có câu binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, nam đối nam, nữ đối nữ, cô ta đương nhiên là phải đứng ra vì nam nhân của mình.

Bên này vừa đánh nhau, lái xe ăn cơm ở trong quán đều kêu hay, kỳ thật mọi người đều giận mà không dám nói, thức ăn của quán quá đắt, tới đây ăn toàn là lái xe đường dài, mọi người kiếm tiền đều rất cực khổ, tới đây rồi lại bị chém, nhưng dẫu sao cũng là khách qua đường, thường thường không dám trêu vào người bản địa, nhìn thấy có người ra tay, lửa giận của ai nấy đều bùng lên, không biết là ai kêu một tiếng: "Đánh hay lắm, nơi này con mẹ nó chính là hắc điếm, mọi người cùng nhau động thủ, đập bỏ mẹ nó đi!" Câu này giống như châm thùng lửa, tất cả lái xe đều động viên, người thì lật bàn, người thì đập ghế, nhất thời trong quán lộn xộn.

Trương Dương và Tần Thanh cũng không ngờ bỗng nhiên lại biến thành một trận bạo động, hai người ra khỏi quán, không lâu sau liền thấy hai vợ chồng chủ quán mặt mũi bầm dập, tóc tai bù xù chạy ra, phía sau còn có mấy lái xe đang cầm ghế đuổi theo, ông chủ đó khi đi qua bên cạnh Trương Dương, hậm hực chỉ vào hắn: "Mày đợi đó..." Lúc nói câu này, phía sau lại bị người ta đập cho một gậy. Tần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Đúng là tiểu nhân."

Trương Dương thì biết chuyện sẽ không kết thúc nhanh như vậy, loại phiền phức này hắn không muốn dính vào, dẫu sao thì hôm nay hắn cũng có việc bên người, nếu như không phải là bà chủ quán nhục mạ Tần Thanh, hắn cũng sẽ không đến nỗi không nhịn được mà ra tay.

Tắc đường vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, nếu như đường có thể kịp thời thong xe thì cũng sẽ không phát sinh phiền phức tiếp theo. Không lâu sau, vợ chồng chủ quán quả nhiên dẫn tới không ít người, đến tám cái xe kéo, trên mỗi xe chở hơn mười thanh niên to khỏe, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm người, nghe nói người ta tìm bang thủ tới, đám lái xe lập tức chạy tan tác.

Trương Dương vốn đứng ở bên đường ăn bánh mì, Tần Thanh nhìn thấy tình thế không ổn, kéo tay hắn, bảo hắn vào trong xe tránh, không phải là vì sợ mà là không muốn dính vào phiền phức này.

]Nhưng vợ chồng chủ quán bắt đầu đi tìm từng xe một, người mà bọn họ muốn tìm chính là Trương Dương và Tần Thanh, vừa rồi người đập quán tuy rằng rất nhiều, nhưng người khơi mào là Trương Dương, bọn họ cũng chỉ có thể nhớ được Trương Dương và Tần Thanh, thật ra Trương Dương và Tần Thanh ra tay rất có chừng mực, ngược lại cái đám lái xe đó lại xuống tay không nhẹ không nặng, có điều người ta đã nhận chuẩn bọn họ thì cũng đành chịu thôi.

Trương Dương từ cửa kính xe phía sau nhìn thấy bọn họ càng lúc càng gần, cười khổ nói: "Anh càng không muốn dính vào phiền phức thì phiền phức lại càng tìm tới anh."

Tần Thanh thở dài nói: "Không tránh được rồi."

Trương Dương nói: "Em cứ ở trong xe đi, anh đi ứng phó với họ."

Tần Thanh rất có lòng tin với võ công của Trương Dương, cũng từng nhiều lần chứng kiến cảnh hắn lấy nhiều địch ít, nhưng dù sao vẫn rất quan tâm, cô ta nói khẽ: "Nhất định phải cẩn thận đó, dọa cho họ chạy là được rồi, đừng có làm lớn chuyện."

Trương Dương gật đầu, mở cửa xe bước xuống, Tần Thanh gọi hắn một tiếng, lấy một cây gậy bóng chày ra đưa cho hắn, tuy rằng Trương Dương lợi hại, nhưng dẫu sao đối phương cũng nhiều người, có đồ trong tay cũng yên tâm hơn.

Trương Dương cười cười với Tần Thanh, tay cầm gậy bóng chày, chậm rãi đi tới.

Hai vợ chồng chủ quán nhìn thấy Trương Dương, chỉ vào hắn, lớn tiếng nói: "Chính là hắn!" Tiếng hét này khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Trương Dương.

Lập tức có hơn mười thanh niên to khỏe vung gậy sáp ong lao về phía Trương Dương. Đường ở hiện trường trên cơ bản đều bị xe vây kín, địa hình như vậy đối với Trương Dương càng có lợi, đảm bảo cả trăm người lao lên cũng không thể tạo thành thế hợp vây hắn, Trương Dương xông tới, đường hẹp thằng nào mạnh thằng đấy thắng, sự vũ dũng của Trương đại quan nhân trước giờ không ai địch nổi.

gậy sáp ong vù một tiếng bổ vào đầu Trương Dương, cổ tay Trương Dương vung lên, nắm lấy cái gậy đó, gậy bóng chày trong tay giơ lên, hỏi thăm thân thiết đầu của một người, một hán tử ngã xuống đất, hai người còn lại dũng cảm xông lên, gậy trong tay Trương Dương lại nhoáng lên một cái, đỡ lấy hai cây gậy sáp ong, chân tung lên, liên tục tung hai cước, đá bay đối phương ra sau.

Sau khi liên tục đánh ngã hai người, Trương Dương đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng gió rít, tốc độ của một gậy này rất nhanh, chỉ từ tiếng gió mà phán đoán, lực lượng và tốc của một gậy này đã vượt quá người bình thường mấy lần, người đánh lén hắn tuyệt đối là một cao thủ.

Trương Dương không cần nhìn, gậy trong tay bỗng nhiên xoay lại, đỡ một kích của đối phương đang đánh vào gáy mình, sau đó nhanh chóng quay người lại, khi ánh mắt của hắn gặp đối phương. Trong lòng hai người đều cả kinh, cơ hồ là đồng thời nói: "Thì ra là anh!" Trương Dương bất kể là như thế nào cũng không ngờ, người đánh lén hắn ở sau lưng lại là Chung Trường Thắng, Chung Trường Thắng từng là bảo tiêu bên cạnh Kiều lão, phụ trách bảo vệ sự an toàn của Kiều lão, bởi vì ở Đông Giang đánh lén Trương Dương, khiến cho Trương Dương bị thương, về sau lại cùng Bát Quái môn liên thủ công kích Trương Dương, bị trọng quyền của Trương Dương đánh cho hộc máu, Kiều lão sau khi biết chuyện này rất là tức giận, bắt thằng cháu nội Kiều Bằng Phi của mình tới Tây Tạng làm lính. Còn Chung Trường Thắng cũng bị ông ta đuổi đi.

Chung Trường Thắng sau khi rời khỏi Kiều lão, một mực lăn lộn không được đắc ý, quê của gã ở thôn Dương Giác huyện Bình Xuyên tỉnh Hoàn Đông, ông chủ quán vừa rồi bị Trương Dương đánh chính là em họ xa của gã, vừa rồi về thôn tìm trợ thủ. Chung Trường Thắng vừa hay về nhà đón năm mới chưa đi, cũng tới giúp đỡ, ai ngờ được vừa ra tay không ngờ lại gặp Trương Dương.

Chung Trường Thắng đối với Trương Dương kính sợ đến cực điểm, nếu biết là Trương Dương ở đây gây chuyện, cho gã một trăm lá gan gã cũng không dám tới.

Trương Dương nhận ra Chung Trường Thắng, không khỏi nhớ tới chuyện gã trước đây đánh lén mình, không ngờ thằng ôn này chết cũng không đổi tính, lần này vẫn đánh lén mình, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, hắn vừa trừng mắt, Chung Trường Thắng lập tức sợ đến nỗi ném gậy đi, vẻ mặt lúng túng, nói: "Trương... chủ nhiệm Trương, thì ra là anh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi