Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương thấy người ta chủ động ném vũ khí, chứng tỏ trước khi Chung Trường Thắng đánh lén mình chắc là không nhận ra mình, hắn gật đầu nói: "Là tôi? Sao? Dẫn trợ thủ tới định tìm tôi báo thù à?"

Chung Trường Thắng vội vàng lắc đầu: "Ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, thực sự không có ý đó, tôi không biết là anh, thật sự không biết là anh." Từ ngữ khí khẩn trương của gã có thể nghe ra gã là thật sự sợ Trương Dương, Lúc nói chuyện, đám thanh niên thôn hắn đều hò hét lao về phía Trương Dương. Chung Trường Thắng lớn tiếng hô: "Dừng tay, tất cả đều dừng tay cho tôi, đây là bằng hữu của tôi, tất cả dừng tay lại."

Trương Dương thầm nghĩ, mình và hắn thành bạn từ lúc nào vậy? có điều Trương Dương cũng không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà động thủ, hắn chủ động bỏ gậy bóng chày xuống.

Uy tín của Chung Trường Thắng ở trong thôn vẫn rất cao, gã vừa mở miệng lập tức tất cả mọi người đều dừng tấn công. Vợ chồng chủ quán nghe nói Trương Dương là bạn của anh họ, hai người cũng biết rằng hôm nay ăn đòn vô ích rồi, thấy Chung Trường Thắng vẫy tay với gã, đành trơ mặt bước tới, Chung Trường Thắng đã biết rõ chuyện vừa xảy ra, nổi giận nói: "Bản thân mày học hành không ra gì, mở quán ăn thì thật thà mà làm ăn, vì sao lại bán với giá đắt như vậy. Muốn chém khách qua đường à? Cửa hàng của mày bị đập là tự mày chuốc lấy, mau xin lỗi chủ nhiệm Trương đi."

Hai vợ chồng chủ quán tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng bọn họ cực kỳ sợ người anh họ này, chỉ đành nén giận xin lỗi giải thích, đám tiểu tử trong thôn nhìn thấy Chung Trường Thắng và Trương Dương thì ra là bạn thân, chuyện này thật sự là nước lớn nhấn chìm miếu long vương, người nhà không nhận ra người nhà. Mọi người tự tản đi.

Trương Dương và Chung Trường Thắng trước đây mặc dù có một đoạn ân oán, nhưng chuyện đó đã giải quyết rồi, Trương Dương cũng không để bụng. Bản thân hắn cũng không phải là một người thù dài, lại thêm hôm nay biểu hiện của Chung Trường Thắng cũng không tồi, chủ động giải vây cho hắn, đối với hắn cũng tính là cung kính khách khí.

Chung Trường Thắng rất nhiệt tình mời Trương Dương vào trong nhà ngồi, Trương Dương nói: "Thôi, phải lên đường rồi, hôm nay đã chậm không ít thời gian rồi."

Chung Trường Thắng nhìn đội xe nối dài ở đằng trước, thở dài nói: "Không biết lúc nào đường mới có thể thông thoáng, tình hình đường xá của Hoàn Đông không thể nào bằng được Bình Hải."

Trương Dương cười nói: "Bất kỳ địa khu nào cũng đều phải có một quá trình phát triển, cơ sở kinh tế của Hoàn Đông yếu kém, cải cách mở cửa cũng cất bước chậm một chút, đi sau một chút cũng là rất bình thường. Có điều theo sự phát triển của thời đại, khoảng cách này dần dần sẽ được rút ngắn.

Chung Trường Thắng gật đầu, nói: "Kiều lão cũng nói như vậy." Nhắc tới Kiều lão, trên mặt Chung Trường Thắng lộ ra vài phần mất mát. Trước đây có thể đảm nhiệm nhân viên cảnh vệ bên cạnh Kiều lão là vinh quang của gã, về sau bởi vì chuyện của Trương Dương, gã bị Kiều lão đuổi đi. Chuyện này đối với Chung Trường Thắng là một đả kích rất lớn, gã ở bên cạnh Kiều lão hơn mười năm, đã coi bảo vệ Kiều lão là một sự nghiệp quan trọng nhất trong cuộc đời mình, bởi vì làm sai một chuyện mà nhân sinh của gã từ đó về sau phát sinh cải biến, đoạn thời gian này, bản thân Chung Trường Thắng cũng tự tiến hành kiểm điểm, lúc trước gã không nên bị Kiều Bằng Phi dụ hoặc.

Trương Dương nhận thấy được sự mất mát của Chung Trường Thắng, hắn nói khẽ: "Gần đây nhận chức vụ cao hơn ở đâu?"

Chung Trường Thắng cười khổ nói: "Nói gì tới nhận chức vụ cao hơn, tôi làm công ở một công ty bảo an của An dương. Có điều tình hình kinh tế nơi đó kém quá, thu nhập cũng rất bình thường.”

Trương Dương gật đầu, nói: "Có gì cần giúp thì cứ nói với tôi một tiếng."

Chung Trường Thắng chỉ coi đây là lời nói khách khí, cười bảo: "Cám ơn sự quan tâm của chủ nhiệm Trương. Những lời này tôi sẽ nhớ trong lòng."

Lúc này ô tô đã bắt đầu đi từ từ được rồi, xem ra tình huống đường xá đã giảm bớt, Tần Thanh nhấn còi xe, nhắc Trương Dương đã đến lúc phải đi rồi.

Trương Dương cáo từ Chung Trường Thắng: "Tôi phải đi rồi, có thời gian ảnh thì tới Nam Tích chơi nhé."

Chung Trường Thắng vẫy vẫy tay, hai người thông qua lần nói chuyện này. Khúc mắc trước đây đã biến mất vô ảnh vô tung, bọn họ đều là người háo võ, người luyện võ đối với cường giả rất dễ sản sinh ra lòng tôn kính.

Chung Trường Thắng tuy rằng từng đánh lén Trương Dương, có điều gã đã nhận được bài học, biểu hiện hôm nay cũng khiến ấn tướng của Trương Dương trước kia về gã đã thay đổi nhiều.

Sau khi Trương Dương lên xe, Tần Thanh nói: "Gặp người quen à?"

Trương Dương kể lại ân oán trước đây của mình và Chung Trường Thắng, Tần Thanh không khỏi cười nói: "Xem ra người tập võ các anh đúng là không đánh thì không quen nhau.

Trương Dương cười nói: "Em cũng là người tập võ, vừa rồi cú đá đó của em đẹp lắm, xem ra lực chân so với trước kia thì mạnh hơn nhiều rồi, anh có chút lo lắng..."

Tần Thanh nói: "Anh lo lắng cái gì?"

Trương Dương nói: "Lo khi hai ta làm chuyện đó, em kép gẫy lưng anh."

mặt Tần Thanh lập tức đỏ lên, vươn tay ra muốn đánh. Trương Dương cười nói: "Đừng động thủ. Đừng động thủ. Anh vẫn thích em động miệng hơn."

Tần Thanh lo bên ngoài có người nhìn thấy, hạ tay xuống, véo đùi Trương Dương một cái, lại nói khẽ: "Lại giở trò lưu manh hả?" Trong lòng thì mừng thầm không thôi không thôi, tình tự của Trương Dương cuối cùng cũng bắt đầu dần dần khôi phục.

Ô tô đi chưa được bao xa thì dừng lại. Khi dừng xe, nhìn thấy Chung Trường Thắng lái xe máy ba bánh đi tới. Trên thùng kéo của xe máy dặt tám con gà, hai cái đùi dê đã nướng, còn có tám hộp trứng vịt mặn, gã trực tiếp bỏ vào trong thùng kéo của xe pick-up của Trương Dương.

Trương Dương mở cửa xe muốn đi xuống, Chung Trường Thắng cười nói: "Không cần xuống đâu, tôi chỉ muốn mang chút đồ tặng anh thôi, những đồ này anh chia cho bí thư Kiều một nửa nhé." Trương Dương vốn muốn nói mấy câu khách khí, nhưng Chung Trường Thắng đã lái xe máy đi mất rồi.

Tần Thanh nhìn chỗ vật sống trong xe pick-up, không khỏi bật cười: "Thì ra anh lái xe pick-up là còn có chỗ tiện lợi này, bình thường nhận quà cũng tiện."

Trương Dương nói: "Xuống xe anh che vải lên cái đã, nếu không thì quá bắt mắt."

Còn đường thông hoàn toàn thì đã là ba giờ chiều, khi bọn họ tới Đông Giang thì đã là năm giờ rưỡi chiều, Trương Dương trước tiên đưa Tần Thanh đến Nam Quốc Sơn Trang của Đông Giang, Tần Thanh trước tiên ở lại đó nghỉ ngơi, Trương Dương thì lái xe pick-up tới bệnh viện nhân dân tỉnh. Nhưng gà dê trên xe cũng không thể nào để lại đây được. Hắn trước tiên gọi điện thoại cho Liễu Ngọc Oánh, vừa hay lái xe của Tống Hoài Minh cũng ở đây, hắn gọi lái xe, đưa xe pick-up cho gã, bảo gã chia đồ trong xe làm hai, một nửa tặng cho bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, một nửa thì tặng cho Tống Hoài Minh.

Con trai của Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh hai ngày trước ở khoa nhi trị liệu bệnh vàng da, hiện tại đã về cạnh mẹ. Nhìn bộ dạng thì bệnh vàng da đã bớt đi được một chút, chỉ có điều vẫn còn sốt nhẹ.

Khi Trương Dương đi tới phòng bệnh, Liễu Ngọc Oánh đang con trai lặng lẽ gạt lệ, không người mẹ nào là muốn nhìn thấy con mình phải chịu khổ như vậy.

Tống Hoài Minh nhìn thấy Trương Dương tiến vào, hắn mỉm cười gọi: "Trương Dương tới rồi đấy à!"

Trương Dương: "Chúc chú Tống năm mới vui vẻ, dì Liễu năm mới hạnh phúc." Thằng ôn này ở trước mặt lãnh đạo và trưởng bối luôn rất lễ phép.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi