Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nghĩ thầm đó là bởi vì cô là cháu gái ruột của ông ta thôi, Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng khí thế của ông ta vẫn rất mạnh, trong những người mà Trương Dương đã tiếp xúc, căn bản không có ai có thể đánh đồng với ông ta. Trương Dương nghĩ tới cha nuôi Văn Quốc Quyền, khí trường của Văn Quốc Quyền cũng rất mạnh, nhưng ông ta vẫn còn đang tuổi tráng niên, khí trường lộ ra ngoài nhiều hơn một chút, còn Kiều lão, một ông già gần đất xa trời, nhưng khi hắn mặt đối mặt đứng chung một chỗ với ông ta, áp lực mà Trương Dương cảm nhận được không ngờ còn lớn hơn cả Văn Quốc Quyền.

Kiều lão rửa tay xong liền đi tới, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đang nói chuyện gì thế?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh ấy nói anh ấy là Tôn Ngộ Không, còn ông là phật Như Lai."

Trương Dương xấu hổ vô cùng, ho khan một tiếng.

Kiều lão bật cười ha ha: "Đừng bình luận sau lưng người khác."

Trương Dương nói: "Kiều lão, tôi đâu dám nói xấu ngài!"

Kiều lão nói: "Lời này tôi không thích nghe đâu, không dám nói và không nói ra là hai chuyện khác nhau."

Trán Trương Dương đã đổ mồ hôi: "Kiều lão, tôi đối với ngài chỉ có tôn kính."

Kiều lão mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đừng, Mộng Viện, đi chuẩn bị một chút đi, buổi trưa giữ Trương Dương ở đây ăn cơm."

Kiều Mộng Viện đi rồi, Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm, đối mặt với nhân vật truyền kỳ trong chính đàn như Kiều lão, cũng cần phải có tố chất tâm lý, tố chất tâm lý của Trương đại quan nhân vốn vẫn rất tốt, nhưng hôm nay luôn thấy ánh mắt Kiều lão nhìn hắn có chút không đúng, ánh mắt của Kiều lão giống như bóc tất cả vỏngoài của hắn ra rồi nhìn sâu vào tận trong. Trương Dương trước đây đã gặp mặt Kiều lão vài lần, nhưng Kiều lão chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này để nhìn hắn.

Kiều lão cũng không nói gì, đôi mắt thâm thúy đánh giá Trương Dương, khóe môi vâng mang theo nụ cười hờ hững.

Trương Dương rất không quen bị Kiều lão nhìn chằm chằm như vậy, hắn ho khan một tiếng rồi phá vỡ trầm mặc trước: "Kiều lão, cám ơn ngài!"

"Cám ơn cái gì?"

Trương Dương nói: "Nếu không phải là ngài triệu tôi tới kinh thành, sợ rằng lần này tôi đã bị xử phạt rồi."

Kiều lão cười nói: "Tôi không biết cậu ở Bình Hải gây ra chuyện gì, có điều Mộng Viện nếu đã mở miệng xin tôi nói dối giúp nó, tôi cũng chỉ đành đáp ứng thôi." Ông ta tạm dừng một chút rồi nói: "Tôi trước giờ luôn chiều đứa cháu gái bảo bối này."

Trương Dương nói: "Mang tới phiền toái cho hai người rồi."

Kiều lão nói: "Cũng không phải là đại sự gì, thằng con trai đó của tôi làm việc công và tư rõ ràng, nếu cậu thật sự phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, nó cũng sẽ không bởi vì tôi sinh bệnh mà bỏ qua cho cậu đâu, nếu nó có thể tha cho cậu, chứng tỏ xử lý cậu cũng được mà không xử lý cũng không sao." Kiều lão buông chén trà xuống, nói: "Không ai vĩnh viễn chính xác, tôi đối với người trẻ tuổi luôn luôn khoan dung, bởi vì các cậu trẻ tuổi, vẫn còn có cơ hội sửa chữa, tuổi càng lớn thì càng không được phép phạm sai lầm."

Trương Dương nói: "Kiều lão, nói một câu thật lòng, tôi rất ít khi cho rằng mình làm sai."

Kiều lão bật cười ha ha, thằng ôn này quả nhiên không giống người thường, Kiều lão nói: "Không chỉ có cậu, bất kỳ ai khi làm sai chuyện đầu tiên đều nghĩ rằng phía sai lầm không phải là mình, mà là tìm nguyên nhân từ chung quanh. Đúng và sai trước giờ đều là tương đối, cậu cho rằng mình làm đúng, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng cậu làm sai, nói cách khác, hành vi của cậu không phù hợp với tiêu chuẩn của công chúng, như vậy cậu ở trong mắt công chúng chính là sai, cho nên mới sai lại càng sai!"

Trương Dương cẩn thận nghiền ngẫm những lời này của Kiều lão, hắn thấp giọng hỏi: "Nếu như tôi làm việc và hành vi của công chúng không nhất trí với nhau, vậy thì tôi nên lựa chọn thế nào?"

Kiều lão nói: "Thuận nước đẩy thuyền và gặp sao hay vậy là hoàn toàn bất đồng, một người muốn làm việc trong quan trường, chưa chắc đã phải gặp sao hay vậy, mà phải học nắm chắc đại thế, học được lợi dụng tất cả lực lượng có thể, chỉ cậy mạnh thôi là không đủ, còn cần trí tuệ, một gã lực có thể dễ dàng nhấc cái đỉnh nặng ngàn cân, nhưng chắc gì đã có thể tùy tâm sở dục thao túng một cái lông chim."

Trương Dương nghiêm túc lắng nghe dậy bảo.

Kiều lão nói: "Thật ra cậu không thích hợp làm quan." Kiều lão gọn gàng dứt khoát đưa ra kết luận về Trương Dương.

]Trương đại quan nhân xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, Kiều lão sẽ không nhìn lầm, kết luận này khiến Trương Dương có chút mất mát.

Kiều lão lại nói: "Nhưng chính đàn trong nước cần một người như cậu, không thích hợp làm quan, chưa chắc đã là không thích hợp tòng chính, trong chính đàn cần đủ loại người, minh tinh của chính đàn chắc gì đã là quan to, chỉ cần tìm đúng vị trí của mình, có thể phát huy ra năng lượng lớn nhất của mình, đây chính là thành công!"

Trương Dương gật đầu nói: "Cám ơn sự chỉ điểm của Kiều lão."

Kiều lão mỉm cười nói: "Cho nên cậu đừng chỉ chăm chăm nhìn vào quan vị, người một lòng muốn làm quan tuyệt đối sẽ không trở thành quan tốt."

Trương đại quan nhân có chút trái lương tâm nói: "Tôi đối với quan chức rất thờ ơ."

Kiều lão cười nói: "Vậy tôi hiểu lầm ý của Mộng Viện rồi, nó nói cậu là một quan mê!"

Trương đại quan nhân thật sự có chút xấu hổ, có ai mà không muốn làm quan lớn chứ, khi hắn mới vào chính đàn quả thực là một tên quan mê không sai vào đâu được, một lòng muốn làm quan, một lòng muốn bò lên trên, nhưng theo ngày tháng ở thể chế lâu dần, tâm tư trèo lên cao của thằng ôn này cũng đã không còn cường liệt như vậy, có lẽ đã nhìn quen đủ loại người trong thể chế rồi, đối với quan trường đã dần dần mất đi cảm giác thần bí, sự ra đi của Cố Giai Đồng khiến hắn nghĩ lại, có phải là mình quá đố chấp nhất tới quan trường mà xem nhẹ sự chiếu cố của người ở bên cạnh không. Trương Dương cười nói: "Mộng Viện thích trêu tôi lắm."

Kiều lão gật đầu nói: "Mộng Viện gần đây rất vui vẻ." Tay ông ta gõ nhẹ lên lưng ghế, nói khẽ: "Tôi trước giờ luôn lo cho nó, nó từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tôi, trong lòng nó nghĩ gì? Tôi đều hiểu rất rõ, có thể nói, tôi còn hiểu nó hơn cha nó."

Trương Dương nói: "Mộng Viện được ngài yêu thương như vậy thì thật là hạnh phúc."

Kiều lão ý vị thâm trường nói: "Thật ra cậu cũng rất hạnh phúc, chỉ là cậu vẫn chưa ý thức được thôi." Trương đại quan nhân nghe ra ẩn ý của Kiều lão, hắn bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn. Kiều Mộng Viện lần này vì chuyện của hắn mà tận tâm tận sức, không tiếc xuất động ông nội lừa gạt cha mình, từ đó giúp Trương Dương thoát khỏi khốn nhiễu, sự quan tâm đối với hắn không cần nói cũng hiểu. Câu nói này của Kiều lão đã chứng minh lão nhân gia đã nhìn ra tình cảm vi diệu của cháu gái đối với Trương Dương.

Trương Dương đối với Kiều Mộng Viện trước giờ luôn có cảm tình, nhưng từ sau khi Cố Giai Đồng ra đi, tình cảm đã trở thành một loại áp lực, hắn khao khát có tình cảm, nhưng lại sợ tình cảm sẽ mang tới thương tổn cho người khác, ở sâu trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn.

Lời nói của Kiều lão điểm đến là dừng, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mệ, huống chi người mà ông ta quan sát và cháu gái ruột của mình, trong tình cảm của Kiều Mộng Viện, trong lòng lão gia tử thủy chung thấy áy náy, ông ta đối với đứa cháu gái bảo bối này thực sự là quá nuông chiều, lúc trước khi Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng yêu nhau, ông ta đã nhìn ra Hứa Gia Dũng có mục đích, nhưng ông ta lại không đành lòng khiến cháu gái thương tâm, cho rằng Hứa Gia Dũng không dám làm gì có lõi với cháu gái mình, cũng chính vì có sự ủng hộ của ông ta mà Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng mới đính hôn được, khiến cháu gái trong tình cảm càng lún càng sâu, lún càng sâu thì vết thương cũng càng sâu. Thông qua chuyện lần đó, Kiều lão phát hiện, đối đãi với tình cảm của bọn trẻ cũng không thể quá dễ dãi được, phải nhắc nhở thích đáng, phải nắm chắc phương hướng cho nó.

Sau khi ăn cơm trưa, Trương Dương lại kiểm tra sức khỏe cho Kiều lão, sau đó thì cáo từ.

Kiều Mộng Viện tiễn hắn tới trước cửa, có chút tò mò hỏi: "Ông nội tôi nói gì với anh vậy?"

Trương Dương đương nhiên sẽ không nói ra: "Dạy tôi đạo lý làm quan thôi."

Kiều Mộng Viện rất hiểu Trương Dương, cô ta cười nói: "Anh đó, ai dạy anh cũng vô dụng thôi, một khi gặp chuyện, anh sẽ ném lời dạy bảo và dặn dò của người khác lên chín tầng mây."

Trương Dương cười nói: "Cô cũng hiểu tôi quá."

Kiều Mộng Viện nói: "Ông nội của tôi bảo tôi nói với anh rồi, lần này ở kinh thành thêm vài ngày đi." Trương Dương hiểu rằng Kiều lão là muốn bảo mình mượn cơ hội này tạm tránh đầu sóng ngọn gió, hiện tại trở lại Bình Hải nhất định sẽ phải hứng mũi chịu sào, thật ra cho dù Kiều lão không nói, Trương Dương cũng sẽ không vội trở về, lần này sở dĩ có thể thoát khỏi xử phạt ghi tội, tất cả đều nhờ có Kiều Mộng Viện hỗ trợ, hắn đương nhiên không thể phụ nỗi khổ tâm của của cô ta. Trương Dương nói: "Tôi muốn tới biệt viện của Thiên Trì tiên sinh nghỉ ngơi vài ngày."

Tuy Thiên Trì tiên sinh đã tặng tòa nhà đó cho Trương Dương, nhưng Trương Dương vẫn quen gọi nó là biệt viện của Thiên Trì tiên sinh.

Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta đưa cái chìa khóa xe của mình cho Trương Dương: "Xe để anh dùng đấy, khi nào anh về thì trả lại tôi."

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Cô không dùng xe à?"

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Tôi đã đặt vé sáng mai về Giang Thành rồi."

"Gấp thế!"

Kiều Mộng Viện nói: "Công trình xây dựng thêm của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm đã bàn giao sử dụng rồi, tôi phải tự mình tới kiểm tra."]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi