Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trong lòng Trương Dương rất cảm động, chuyện trên sinh ý của Kiều Mộng Viện bận như vậy mà vẫn cố giành thời gian cùng hắn tới kinh thành, đối với hắn có thể nói là tình thâm nghĩa trọng, tuy rằng Kiều Mộng Viện chưa bao giờ thừa nhận thích hắn, nhưng có một số chuyện căn bản không cần phải nói ra.

Trương Dương rất nhanh phát hiện thân ở trong chính đàn mà muốn tu tâm dưỡng tính căn bản chỉ là nói nhảm mà thôi, phó bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Ngô Minh vừa mới tới kinh thành ngày đầu tiên, buổi chiều hôm ấy đã bởi vì viêm ruột thừa cấp tính mà phải nằm viện.

Trương Dương vốn đã đến trước biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, thì nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương, chuyện của ban trú kinh cậu đi giải quyết đi, bí thư Ngô đột nhiên bị bệnh, phải nằm viện rồi, ngày mai mổ."

Trương Dương thấy chuyện này vô cùng quá đột ngộ, buổi sáng vẫn còn thấy Ngô Minh khỏe mạnh, sao đột nhiên lại sinh bệnh vào lúc này? Trương Dương vốn cho rằng sau khi Ngô Minh tới, có thể trao hết chuyện của ban trú kinh cho y, còn mình thì được nhàn rỗi, nhưng không ngờ chỉ được nhàn rỗi có buổi chiều thì chuyện lại đổ lên đầu hắn. Trương Dương kêu khổ không ngừng: "Bí thư Lý, buổi sáng tôi thấy y còn sinh long hoạt hổ, sao đột nhiên lại bị bệnh? Liệu có phải là giả bệnh tránh việc không?"

Lý Trường Vũ mắng: "Cậu nói bậy gì đó? Giải bệnh mà lại chui vào phòng phẫu thuật à? Bệnh viện ngày mai sẽ phẫu thuật cho anh ta, bị viêm ruột thừa cấp tính đó."

Không phải là Trương Dương nghĩ xấu về Ngô Minh, là bởi vì hôm nay khi rời khỏi ban trú kinh, những lời đó của thằng ôn này quá âm hiểm, vòng một vòng lại muốn kéo mình xuống nước, Trương Dương nói: "Bí thư Lý, Sử Học Vinh tự sát có phải bởi vì liên quan tới tham ô hay không?"

Lý Trường Vũ thở dài nói: "Đúng, Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ hắn có liên quan tới vụ án của Từ Quang Nhiên, lần này là sợ tội tự sát. Vụ án này khó khăn lắm mới bình ổn được, thị lý chúng tôi đã thảo luận rồi, tận lực đừng tạo thành ảnh hưởng quá lớn."

Trương Dương từ chỗ của Ngô Minh đã biết thái độ mà thị lý áp dụng trên chuyện này, hiện tại chính đàn Nam Tích đã thủng lỗ chỗ, thật sự không chịu nổi dày vò nữa rồi. Sử Học Vinh tự sát vào thời điểm mấu chốt này, nếu bởi vậy mà một lần nữa đưa chuyện của quan trường Nam Tích ra trước mắt công chúng. ban lãnh đạo Nam Tích thật sự là không muốn bởi vì chuyện này mà dẫn tới sự chú ý của lãnh đạo thượng tầng, đây không phải là bọn họ sợ, mà là bọn họ không muốn kinh động tới thượng tầng, bọn họ không muốn chuyện này dẫn tới ảnh hưởng không tốt, bọn họ có năng lực tự nội bộ xử lý tốt chuyện này, chính đàn Nam Tích cần thời gian để chữa trị, quần thể cán bộ bọn họ cần thời gian để tạo dựng lại lòng tin của người dân đối với bọn họ.

Lý Trường Vũ nói: "tôi biết chuyện này có chút làm khó cậu, nhưng chuyện của ban trú kinh phát sinh quá đột nhiên, nếu xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Nam Tích chúng ta, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Bình Hải, cho nên chuyện này phải xử lý tốt, vốn tôi chỉ muốn để cậu lo tạm thời thôi, nhưng ai ngờ được đồng chí Ngô Minh vào thời khắc mấu chốt này lại phát bệnh.”

Trương Dương đối với điều này vẫn đầy hoài nghi, hắn khinh thường cười nói: "Là thật là giả vẫn khó nói lắm, vị bí thư Ngô này năng lực khác thì không có, nhưng bản sự né trách nhiệm thì là nhất lưu."

Lý Trường Vũ biết trong lòng Trương Dương rất ức chế, nghe hắn oán thán mà không nói gì, mỉm cười bảo: "Trương Dương, nói thật lòng, chuyện này giao cho anh ta xử lý tôi cũng chút không yên tâm, Nam Tích chúng ta có nhiều cán bộ như vậy, nhưng chỉ có cậu làm việc là tôi yên tâm nhất.

Trương Dương nói: "Bí thư Lý, ông cũng đừng nhỏ thuốc mắt cho tôi, chỉ cần ông đừng mang tôi đem bán là được."

Lý Trường Vũ bật cười: "Sau khi cậu làm tốt chuyện này, tôi sẽ lập tức chi ba ngàn vạn đó cho Ủy ban thể dục thể thao của cậu." Lý Trường Vũ hiểu rất rõ Trương Dương, rất thức thời ném ra mồi câu.

Trương Dương nói: "Ba ngàn vạn đó cũng không phải cho cá nhân tôi, tôi coi như là nhìn thấu rồi, dưới tay ngài, tôi chính là lao lực làm việc, đợi tôi làm xong hết việc trên tay rồi, tôi sẽ xin được điều đi, chỉ có cách xa ngài tôi mới được thanh thản."

Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi khẳng định sẽ không phê duyệt!" Y dặn dò Trương Dương: "Chuyện ô nhiễm nước là phải tạo ảnh hưởng, còn chuyện của ban trú kinh lần này thì phải tận hết khả năng ngăn chặn ảnh hưởng, không thể để chuyện này bị khuếch đại, chuyện của Nam Tích chúng ta thì Nam Tích chúng ta tự mình xử lý, không cần mượn tay người khác. Đối với người nhà của Sử Học Vinh tận lực làm tốt công tác trấn an, bảo bọn họ đồng ý sớm mang thi thể của Sử Học Vinh về hoả táng."

Khi Trương Dương tới ban trú kinh Nam Tích, lập tức thực sự hiểu được rằng ngăn chặn ảnh hưởng cũng không phải là dễ dàng, vừa vào ban trú kinh đã nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, trước cửa lớn của ban trú kinh đặt hai vòng hoa, từ câu đối phúng điếu vừa nhìn đã biết là lão bà Lý Phượng Hà của Sử Học Vinh mang đến.

Trương Dương nhíu mày, vừa hay nhìn thấy phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị từ bên trong ký túc xá đi ra, hắn gọi Vương Nghị lại, chỉ vào vòng hoa, nói: "Sao lại thế này? Ban trú kinh sao lại biến thành linh đường?"

Vương Nghị mày mày ủ ê đi tới, hạ giọng nói: "Còn không phải lão bà của Sử Học Vinh sao, Lý Phượng Hà đi gặp lão công của cô ta một lần cuối cùng xong, sau khi trở về liền làm ầm ĩ lên, cô ta nói lão công của cô ta không phải tự sát mà là bị giết, đòi thị lý phải cho cô ta một cái công đạo, bí thư Ngô bị cô ta nói cho tức quá mà bệnh, ngài mai phải phẫu thuật."

Trương Dương nói: "Tức quá mà bị bệnh ư? Tức giận đến nỗi phát bệnh viêm ruột thừa ư?"

Vương Nghị không biết Trương Dương đang châm chọc Ngô Minh, hắn gật đầu nói: "Còn không phải sao, viêm ruột thừa cấp tính, Vu Hải Lâm và Miêu Tuệ Như đều tới bệnh viện thăm bí thư Ngô rồi."

Trương Dương nói: "Ở đây không có ai quản à? Sắp thành linh đường tới nơi rồi!"

Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cũng bất lực, Lý Phượng Hà là người không nói lý, tôi muốn khuyên cô ta, cô ta thì hoặc là mắng người, hoặc là không để ý tới tôi, chồng người ta mới chết, tinh thần bị kích thích, tôi cũng không tiện nói gì cả. Cô ta đặt vòng hoa ở trước cửa như vậy, cán bộ của Nam Tích chúng ta đến kinh thành làm việc cũng không nguyện ý ở lại, đều ra khách sạn ngoài ở rồi."

Trương Dương nói: "Đi, chúng ta đi xem!"

Lý Phượng Hà ngồi trong văn phòng của Sử Học Vinh, mắt ngây ngốc nhìn ảnh chồng, trong mắt không có nước mắt, có điều đã sưng húp cả lên, vốn mấy người của ban trú kinh đã tới đây khuyên cô ta, nhưng Lý Phượng Hà không giảng đạo lý, đuổi hết bọn họ đi.

Trương Dương gõ cửa phòng, đi vào.

Lý Phượng Hà cũng không thèm liếc hắn lấy một cái. Trương Dương ngồi xuống đối diện Lý Phượng Hà: "Giám đốc Lý, cố nén bi thương!"

Lý Phượng Hà nói: "Cám ơn sự quan tâm, tôi chịu được!"

Trương Dương nói: "Kết quả điều tra của cảnh sát đã có rồi, chủ nhiệm Sử là tự sát!"

Lý Phượng Hà nói: "Nam nhân của tôi như thế nào tôi rõ, anh ấy rất lạc quan, sẽ không tự sát đâu, sẽ không bỏ mẹ con chúng tôi đâu."

Trương Dương nói: "Hai người là vợ chồng, đương nhiên không ai hiểu chủ nhiệm Sử hơn cô."

Lý Phượng Hà rất mẫn cảm ánh mắt nhìn thoáng qua Trương Dương: "Anh Có ý gì?"

Trương Dương nói: "Giám đốc Lý, cô cũng là cán bộ quốc gia, đặt vòng hoa ở cửa lớn của ban trú kinh có phải là không được tốt không?"

Lý Phượng Hà nói: "Không có gì không tốt cả, nam của tôichết, tôi dặt vòng hoa tưởng niệm cũng không được à? Chướng mắt anh à?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không nói là không cho cô đặt, nhưng chúng ta có thể như thế này không, chúng tôi ở bên trong ban trú kinh dọn một phòng làm linh đường cho chủ nhiệm Sử, để cô tưởng nhớ anh ấy, ở trong phòng, mọi người muốn phúng viếng chủ nhiệm Sử cũng tiện hơn, cô thấy sao?"

"Không được! Chồng tôi là chủ nhiệm của ban trú kinh Nam Tích hắn chết, sau khi anh ấy chết không có gì mà không dám gặp người ta cả, tôi phải đặt vòng hoa ở ban trú kinh."

Trương Dương nói: "Cô định đặt tới khi nào?"

Lý Phượng Hà nói: "Lúc nào tìm ra hung thủ giết người, tôi lúc đó sẽ bỏ vòng hoa."

Trương Dương nói: "Giám đốc Lý, tôi đã nói với cô rồi, cảnh sát đã điều tra xong, chủ nhiệm Sử là tự sát."

Lý Phượng Hà trừng mắt lườm Trương Dương, nói: "Anh đánh rắm, chồng tôi không phải tự sát, anh ấy đang sống vui vẻ, vì sao phải tự sát?"

Trương đại quan nhân bị mắng một câu, có điều hắn không tức giận, vẫn nhẫn nại nói: "Giám đốc Lý, tôi biết trong lòng cô rất buồn, nhưng cô cũng là cán bộ quốc gia, cũng phải lấy đại cục làm trọng, không thể mang thêm phiền toái cho quốc gia được."

Lý Phượng Hà nói: "Tôi mang tới phiền toái cho ai? chồng tôi chết, tôi yêu cầu tìm ra hung thủ có gì sai nào?"

Trương Dương nói: "Anh ta là tự sát."

Lý Phượng Hà nói: "Người đã chết, các anh nói thế nào cũng được, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo thành phố, bảo Ngô Minh tới gặp tôi."

Trương Dương nói: "Bí thư Ngô bị bệnh phải nằm viện rồi."

Lý Phượng Hà nói: "Anh cho rằng tôi không biết các anh tính toán gì à, các anh sợ cái chết của chồng tôi bị tuyên dương ra ngoài, các anh sợ chân tướng bị bại lộ, cho nên các anh không muốn tôi lên tiếng, thậm chí không dám gặp tôi, chồng tôi chình là bị các anh hại chết."

Trương Dương giờ đã hiểu vì sao Ngô Minh lại đột nhiên phát bệnh, Lý Phượng Hà này rất khó nói chuyện, cô ta hiểu chồng mình ư, chuyện Sử Học Vinh tham ô cô ta có biết không? Trương Dương thiếu chút nữa hỏi ra những lời này, nhưng suy nghĩ một chút, chồng Lý Phượng Hà vừa chết, quả thực cũng có chút đáng thương, mình nếu nhắc tới chuyện này, có phải là quá tàn nhẫn không, hắn thở dài nói: "Giám đốc Lý, cố nén bi thương, vòng hoa đó quả thực không thể để ở cửa lớn của ban trú kinh được, cô cũng đừng làm khó chúng tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi