Y QUAN KHẮP THÀNH

Đường Dịch Xuyên lái xe tới, đã thăm hỏi những người già neo đơn, đang chuẩn bị đi về nên thuận đường cho Hứa Tô quá giang.

Audi màu đen, người và xe hợp nhau, lên xe xong thì Đường Dịch Xuyên đeo kính vào, độ cận của anh rất nhỏ, chỉ khi lái xe và lên tòa thì mới đeo, gọng kim loại mảnh tôn lên đường nét gương mặt, một gương mặt vốn cực kỳ tuấn tú, bỗng chốc lại toát lên nét cô độc ác liệt.

Màn đêm dần buông xuống, Đường Dịch Xuyên hỏi Hứa Tô: “Dạo này luật sư Phó khỏe chứ?”

Hứa Tô hỏi lại: “Luật sư Phó nào cơ?”

Đường Dịch Xuyên vẫn nhìn về phía trước: “Đại luật sư Phó.”

Hứa Tô từng nghe Phó Vân Hiến qua loa nói một câu, rằng Đường Dịch Xuyên và cậu hai nhà họ Phó, Phó Ngọc Trí, là bạn thời đại học, quan hệ anh em chung khoa, kém nhau một khóa.

Phó Ngọc Trí hô mưa gọi gió trong lĩnh vực giải quyết tranh chấp ngoài tòa án*, nhưng sau khi bỏ kinh tế theo hình sự thì địa vị trên giang hồ của hắn không thể sánh được bằng người anh trai, quả thực không gánh nổi cách gọi “đại luật sư” này.

*Phương thức giải quyết tranh chấp ngoài tòa án là bất kì phương pháp giải quyết tranh chấp mà không cần kiện tụng.

Bao nhiêu nghiêm túc của cậu hai nhà họ Phó dường như cũng không đặt vào tranh tụng án hình sự. Hắn có được hình tượng luật sư phù hợp để mấy em gái mơ mộng tình yêu tơ tưởng nhất, phong lưu phóng khoáng, biết ăn nói, ánh mắt ngọt ngào như mật, nụ cười lại như trải đường, cả người đều như viên kẹo, vậy nên mấy năm nay ong bướm bên cạnh bay lượn không ngớt, ai cũng đều muốn làm bà hai họ Phó.

Hắn cũng từng đề cập đến Đường Dịch Xuyên với Hứa Tô, hồi đại học hai người từng va chạm, có vẻ như là tình địch.

Ba người chơi với nhau kiểu gì cũng sẽ có thông dâm, nghe khá giống một câu chuyện máu chó, ngập tràn những lời dối trá ngọt ngào và sự thật phũ phàng, Hứa Tô từng nhiều lần thầm oán, có cô gái nào lại bỏ Đường Dịch Xuyên mà đi chọn Phó Ngọc Trí chứ, trừ khi bị mù.

Phong cách lái xe của Đường Dịch Xuyên rất vững vàng, thậm chí mang hơi hướng của tầng lớp lão thành vượt xa tuổi thật, không tranh không cướp, không chậm không nhanh, chiếc Audi màu đen đi trong dòng xe cộ, yên lặng như cá dưới biển sâu. Đường Dịch Xuyên nói với Hứa Tô có chuyện muốn nhờ hắn chuyển lời cho luật sư Phó.

Chữ “nhờ” làm Hứa Tô hơi ái ngại: “Công tố Đường có việc gì muốn nhờ?”

Đường Dịch Xuyên nói tiếp, công tố viên trong thành phố phải triển khai đào tạo, anh muốn mời Phó Vân Hiến tới viện kiểm sát giảng.

Chuyện này rất thú vị, luật sư tranh tụng án hình sự cần nâng cao năng lực chuyên môn nên hay mời công tố viên tới mở tọa đàm, đồng thời bên công tố viên cũng làm ngược lại, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, câu chuyện về giáo và khiên* ngày xưa hoàn toàn có thể áp dụng trong giới tư pháp Trung Quốc.

Hứa Tô rất tò mò: “Không phải hai người không hợp nhau à?”

Đường Dịch Xuyên tập trung lái xe: “Tùy việc mà xét, luật sư tranh tụng án hình sự Trung Quốc không dễ làm, luật sư Phó có thể đạt tới địa vị ngày nay đầu tiên là nhờ vào năng lực chuyên môn hàng đầu, về điểm ấy thì tôi rất kính nể.”

“Về chuyên môn, toàn Trung Quốc không ai so được với Phó Vân Hiến.” Lời này nghe rất uất ức, Hứa Tô vô thức nhoẻn miệng cười, “Tiếp đến là gì?”

“Thứ hai là anh ta rất thông minh, so với luật sư tranh tụng án hình sự thì anh ta giống một doanh nhân thông minh và khôn khéo hơn.” Đường Dịch Xuyên quay đầu nhìn Hứa Tô, mỉm cười nói, “Trong hoàn cảnh pháp chế ở nước ta, thì đây là nghĩa tốt.”

Hứa Tô gật đầu: “Tôi biết.”

Hai người rất hợp nhau, Đường Dịch Xuyên hỏi một chút về tình hình dạo này của Phó Vân Hiến, Hứa Tô biết gì nói nấy, tán gẫu cực kỳ vui vẻ.

Chẳng bao lâu đã tới nơi, Hứa Tô không xuống xe, lúc này hắn mới nghĩ ra mình khó có được cơ hội đi cùng công tố viên Đường, phải nhanh chóng tranh thủ cơ hội học hỏi, hắn nói, tôi có một vụ án muốn nghe ý kiến của công tố Đường.

“Cậu nói đi.”

Hứa Tô kể về vụ án của Cao Hoa, con trai Thái Bình, không ngờ công tố viên Đường trước giờ luôn xử án nghiêm khắc lại cũng tỏ ý rằng hình phạt quá nặng.

Đường Dịch Xuyên hỏi Hứa Tô: “Vụ án ở vùng nào?”

Hứa Tô báo một cái tên, Đường Dịch Xuyên nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có bạn học ở viện kiểm sát và tòa án địa phương, tôi có thể nhờ họ giúp thúc đẩy vụ án này.” Tạm dừng một lát, Đường Dịch Xuyên bổ sung, “Công an, kiểm sát và tòa án không chỉ là cơ quan quyền lực duy trì công bằng xã hội và ổn định quốc gia, quan trọng hơn, nó phải là một tổ chức pháp lý phục vụ người dân, ‘Nếu không có ý định phạm tội, sẽ không có tù nhân’, Cao Hoa không chủ quan cố tình, vậy nên ít nhất trong vụ án này, tư pháp máy móc là không phù hợp.”

Một buổi nói chuyện, Hứa Tô thực sự phục sát đất.

Cuộc sống của Hứa Tô cứ thế trôi đi, căn hộ thuê với nhà ở Hương Tạ Lý chẳng khác gì nhau mấy, một căn phòng chật hẹp, hơn nữa chỉ là xây thô. Sau khi rửa mặt nằm trên giường, hắn bỗng muốn gọi điện cho Phó Vân Hiến. Hắn muốn nói về chuyện Đường Dịch Xuyên nhờ mình chuyển lời, hoặc là nói chuyện thường ngày cũng được. Nhưng vừa mở dãy số của Phó Vân Hiến lên, hắn lại do dự. Thực ra Hứa Tô đã thuộc làu làu dãy số này từ lâu, tên lưu trong danh bạ thì thay đổi liên tục, lúc tử tế thì là “chú”, lúc vui đùa thì là “lão già lưu manh”, khi tức giận thì để thẳng tên thật, hoặc mấy từ ác hơn. Nhưng mỗi lần trước khi đổi tên hắn cũng đều cho thêm mấy ký tự vào, để đảm bảo chắc chắn số của Phó Vân Hiến sẽ mãi mãi ở vị trí đầu tiên trong danh bạ của mình.

Hẳn là Trịnh Thế Gia lại ngủ lại, có lẽ vốn không thể gọi là ngủ lại, đó chính là túp lều tình yêu suốt quãng đời còn lại của cậu ta và Phó Vân Hiến. Hắn bỗng nghĩ, có khi nào cú điện thoại này sẽ quấy rầy đêm xuân ngàn vàng của hai người đàn ông trong căn nhà ấy không? Tiện đà lại không ngăn được suy nghĩ bắt đầu bay xa, ở căn nhà có một nửa là của hắn, có phải Phó Vân Hiến cũng sẽ nấu cơm hầm canh cho Trịnh Thế Gia, có phải y cũng sẽ dung túng cho cậu ta giương oai diễu võ?

Hứa Tô ném điện thoại lên đầu giường, hắn khép mắt lại, tự khuyên bản thân đừng đoán mò nữa. Không sợ nhiều mộng đẹp, chỉ sợ ác mộng dồn dập, giấc mộng nhập nhằng không rõ ràng lại dài đến mức khó phân tốt xấu này, đã sớm nên tỉnh dậy.

Sau đó một khoảng thời gian, Lưu Mai gọi điện cho hắn, bảo hắn trích một ngày rảnh cuối tuần ra đi gặp mặt Tường Tuyền. Bà ta nói sau khi đưa ảnh và tình huống của hắn cho Tường Tuyền thì đối phương có cảm giác tốt với hắn, rất muốn tiến thêm một bước làm quen. Hiện tại Hứa Tô không có hứng thú, không có Tô An Na ở đó vồ vập, thuận miệng bịa một cái lý do rồi đẩy người đi.

Tối thứ bảy hắn phải theo Bàng Thánh Nam và Hàn Kiện đi tổng hợp phiên tòa xét xử vụ án của Cù Lăng, mà chiều chủ nhật thì phải tới đài Minh Châu quay “Định mệnh là em” tập một.

Hứa Tô được Bàng Thánh Nam lái xe chở đến nơi mới nhận ra vậy mà gã lại đưa bọn họ đến một hộp đêm.

Bàng Thánh Nam rất lạc quan về việc sửa đổi bản án tại phiên phúc thẩm vậy nên cứ khăng khăng tìm bọn họ đi ra tổng hợp lại vụ án, gã khoác vai Hứa Tô, ra vẻ thân thiện như đã không còn hận thù, nói là vì để khuấy động vụ án của Cù Lăng mà còn đặc biệt mời hai người, một người là phóng viên đài truyền hình, một người là blogger trên mạng, cả hai đều thích “dập dìu ong bướm” nên mới tiện thể kéo anh em tới mở mang tầm mắt.

Hứa Tô tỏ vẻ chán ghét, hắn đẩy tay Bàng Thánh Nam ra, cũng chẳng phải hắn tỏ vẻ thanh cao chê nơi này bẩn thỉu hỗn loạn, thực ra mấy năm nay đi theo Phó Vân Hiến, hắn xem thường nhất là luật sư không làm việc đàng hoàng, đã bật quan tòa còn định dựa vào dư luận để lũng đoạn tư pháp.

“Tôi không tin Phó Vân Hiến chưa từng làm mấy vụ này.” Phần lớn luật sư đều nhạy bén, dường như Bàng Thánh Nam biết rõ Hứa Tô ghét cái gì, gã phản đối, “Chưa kể đây không thể gọi là lũng đoạn được, đây là giám sát, là giám sát.”

“Thối hoắc!” Hứa Tô đanh mặt, chỉ thiếu chút nữa là bùng nổ, “Chú tôi chưa bao giờ làm, vụ án của chú ấy luôn được giải quyết đẹp đẽ gọn gàng, tất cả đều dựa vào bản lĩnh -“

“Rồi rồi, ông ấy không làm, nhưng ông ấy vẫn chỉ huy bảo tôi làm đấy thôi.” Bàng Thánh Nam nói, “Cậu hẳn cũng biết bình thường phúc thẩm đều thẩm tra xử lý qua văn bản, rất ít mở phiên tòa đúng không, với loại vụ án dựa vào mâu thuẫn lời khai của nhân chứng để sửa đổi thì hiệu quả sẽ bị giảm đi rất nhiều nếu không lên tòa chất vấn, cậu nói xem có cần phải tạo áp lực cho tòa án hay không?”

“Nói thì không sai,” Hứa Tô vẫn sầm mặt, trong lòng khó chịu, “chú tao chỉ dẫn cho mày lắm thế từ khi nào?”

“Chuyện vụ án nói sau đi, giờ hỏi mấy cậu, đêm nay có muốn làm hay không?” Bàng Thánh Nam thuận tay ôm lấy Hàn Kiện, một phải một trái ôm lấy hai người bạn cùng phòng, đẩy bọn họ đi vào bên trong, “Ở đây có chống lưng, cực kỳ an toàn, mấy cậu vừa ý em nào thì cứ thoải mái ra tay, tính tiền cho tôi là được.”

Củ cải héo thì sẽ cay, Hứa Tô thành thật nhưng không đường hoàng, cười ha ha vui vẻ.

Sau vụ Bạch Tịnh, Hứa Tô đã không còn có “tiếp xúc thân mật” với đồng bào giống cái nữa, hắn đã từng theo Phó Vân Hiến ra vào mấy nơi thế này rất nhiều lần nhưng hắn chỉ có thể chờ, chờ mãi, chờ đến phát chán, dù sao cũng không thể tự mình cầm thương ra trận. Có một lần, một tên thần kinh thô cũng sắp xếp cho hắn một cô, còn chưa kịp gặp nhau “thẳng thắn” thì Phó Vân Hiến đã tức giận suýt nữa phế luôn người kia tại trận.

Hứa Tô bề ngoài thì tưởng như sống loạn nhưng trong lòng lại là một người khá truyền thống, năm ấy quen với Bạch Tịnh, cưa cẩm suốt cả một năm mới dám tỏ tình, còn thề lên thề xuống sẽ cưới đối phương làm vợ. Hắn không có hứng thú gì với mấy nơi thế này từ trong bản năng, nhưng phàm là một người đàn ông, đúng độ thanh niên trai tráng, tùy ý chơi đùa mà chỉ có thể dùng tay giải quyết nhu cầu sinh lý hàng ngày thì cũng rất thất bại.

Hứa Tô đang do dự, bỗng nhiên như có tâm linh cảm ứng, hắn cảm nhận được một ánh mắt, tựa như cái lưới trói chặt lấy hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Phó Vân Hiến đang ngồi trên cao, đồng thời tin rằng Phó Vân Hiến cũng nhìn thấy hắn.

Bàng Thánh Nam không phát hiện ra Phó Vân Hiến, lại hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc có đi không, tìm đàn bà cho cậu mà cậu còn ỡm ờ, có phải đàn ông hay không vậy?”

Thu lại ánh mắt va chạm với Phó Vân Hiến, Hứa Tô cắn răng: “Đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi