Y QUAN KHẮP THÀNH

Hứa Tô vào tắm, cũng cố gắng kiên nhẫn cẩn thận, tẩy rửa bản thân sạch bong từ trong ra ngoài, lấy khăn tắm lau qua loa cơ thể rồi đi ra. Hắn không mặc quần áo cũ lúc tới, cũng không muốn mặc cái áo tắm nhìn thì sạch sẽ nhưng thực ra rất bẩn trong hộp đêm này, hắn cứ trần truồng như thế nằm trên chiếc giường rộng lớn.

Một cái giường, áng chừng rộng hơn hai mét, trải bộ chăn ga gối vải cotton trắng mịn rất thoải mái, đủ để người ta điên loan đảo phượng, đại chiến vài trăm hiệp. Ánh sáng trong phòng rất đẹp, trong màu vàng mông lung có pha trộn thêm chút bột kích dục đặc biệt, Hứa Tô giương mắt nhìn lên trần nhà, lòng tràn đầy mờ mịt.

Nghe thấy tiếng có người bước vào, đoán là cô em Bàng Thánh Nam gọi tới, hai má Hứa Tô nóng bừng, hốt hoảng cầm lấy gối che đi mặt mình.

Người xưa coi “Cưỡi ngựa Chương Đài*” như một chuyện cực kỳ văn nhã, dưới bóng mẫu đơn, còn có thể viết ra ngàn áng văn chương, nhưng hắn lại không thích nổi, hắn nghĩ đây là hành vi gia súc làm.

Nói cách khác, Phó Vân Hiến cũng là gia súc, một con gia súc đẹp trai mà thôi.

Hứa Tô che mặt, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, hắn do dự, hay là nói mấy câu lảm nhảm với cô gái này rồi để người ta đi về được không?

Chẳng mấy chốc người tới đã đi đến bên cạnh, bàn tay dừng trên mặt hắn cách một chiếc gối – lâu lắm rồi Hứa Tô chưa từng được một cô gái chạm vào, bỗng nhiên cảm khái mấy năm nay của bản thân thật chẳng dễ dàng gì, trong lòng lại càng chửi Phó Vân Hiến hơn mười lần.

Không muốn đuổi người ra ngoài, thầm nghĩ cứ hưởng thụ chuyện thoải mái này đã rồi tính sau. Trên mặt hắn có gối đầu nên không nhìn thấy gì, nhưng trong đầu đã phác lên hình ảnh mỹ nữ, gương mặt hao hao Văn Quân, cũng nhang nhác giống Tường Tuyền mà Lưu Mai giới thiệu. Dù sao thì cũng là vòng nào ra vòng đó, xinh đẹp hào sảng, là loại hắn thích nhất.

Trong bóng tối, cuối cùng bàn tay kia cũng chuyển động. Lướt qua gối đầu, dừng lại trên cổ họng của hắn, vuốt ve vài cái lặp đi lặp lại nơi yết hầu nhô lên.

Như là ngón tay, lại mềm mại khẽ khàng hơn ngón tay, Hứa Tô vô thức nuốt nước miếng, hắn ngứa.

Trong giây lát, bàn tay kia lại dời xuống, lướt qua lồng ngực rộng lộ rõ xương sườn của Hứa Tô, chuyển sang một bên sườn, bắt đầu vân vê xoa nắn đầu ngực của hắn, lực tay vừa phải, núm vú hay quầng vú cũng đều được chăm sóc chu đáo.

Không thể nói rõ là thoải mái hay không thoải mái, Hứa Tô không bảo dừng, cũng không cứng lên. Hắn bàng hoàng nhận ra rằng mình tò mò hơn là mong đợi, hồi hộp hơn là thích thú đối với chuyện tình dục khát vọng đã lâu khi đối tượng là phụ nữ này.

Bàn tay kia trở lại điểm lõm giữa xương sườn như muốn cắt hắn làm hai nửa, trượt thẳng xuống dưới, sau một khoảng ngắn dừng lại trên rốn hắn thì đột nhiên đẩy nhanh tiết tấu, vuốt ve thân dưới của hắn một cách qua loa mà điêu luyện, chẳng mấy chốc đã bắt đầu luồn về phía cửa sau của hắn.

Hai chân Hứa Tô khép hờ, hắn nằm thẳng, ngón tay muốn đẩy cánh mông mẩy kia ra cũng chẳng dễ dàng, oái oăm là bàn tay đó lại chỉ tiến không lùi, nhẹ nhàng gãi một vòng quanh lỗ thịt mềm, sau đó dùng chút sức chui vào trong huyệt của hắn – Hứa Tô giật mình, phản ứng được người kia là ai thì nhanh chóng nâng tay hòng nhấc gối lên: “Phó Vân -”

Chữ cuối còn chưa kịp thoát ra thì máu toàn thân đã dồn hết xuống bụng, như một luồng nhiệt ập tới, dương v*t dưới háng cương cứng hoàn toàn, mà bàn tay to lớn của người kia đã lại đè lên, để gối đầu một lần nữa che trên mặt Hứa Tô.

Phó Vân Hiến duỗi một tay đè chặt gối không cho Hứa Tô nhúc nhích, tay kia nâng một bên đùi của Hứa Tô lên, lật nửa người dưới của hắn qua, để lộ hoàn toàn cảnh sắc giữa hai đùi. Ban đầu vốn chỉ dùng đầu lọc điếu thuốc để phác họa nên thân thể này, giờ đây Phó Vân Hiến lại nương theo đúng con đường khi nãy, tinh tế liếm toàn thân Hứa Tô một lần, ngay cả cửa huyệt đỏ bừng cũng hầu hạ đầy đủ, đầu lưỡi cũng đưa vào một chút, đảo quanh mấy vòng rồi bỗng nhiên khẽ khàng đâm lên.

Một tên đàn ông há lại có thể để cửa sau thất thủ, Hứa Tô thở hồng hộc, giãy giụa muốn bật dậy mấy lần, nhưng lúc hắn bất động thì Phó Vân Hiến còn không phô bày hết sức, để cho hắn gắng gượng có chút khí thở, chỉ cần hắn vừa động thì Phó Vân Hiến sẽ dốc toàn lực trấn áp, năm ngón tay mở rộng, mu bàn tay nổi gân xanh, như móng vuốt loài thú ấn chặt con mồi của mình, hung tàn độc địa. Sau mấy lần lên xuống gần như đã hết cả khí thở, Hứa Tô đấu tranh thất bại hoàn toàn, bị liếm đến mức da đầu run bần bật, toàn thân run rẩy như bị điện giật, nước mắt nước miếng bị che đi đồng loạt chảy ròng ròng, làm cái gối ướt nhẹp.

Phó Vân Hiến lại còn bên trọng bên khinh, chỉ liếm phía sau không chạm phía trước, Hứa Tô bị giày vò đến phát bực, eo lưng tê mỏi, nửa sống nửa chết, mà kể cả thế, hắn vẫn suýt nữa đã bị Phó Vân Hiến liếm cho bắn, thân dương v*t căng cứng đỏ bừng, tinh hoàn cũng cứng như đá.

Làm như thế một hồi lâu, cuối cùng Phó Vân Hiến cũng buông hắn ra, lấy cái gối che mặt đi, thấy người nọ trợn trừng hai mắt bên dưới, mí mắt không chớp, cả người bất động, như đã chết rồi.

Phó Vân Hiến cúi đầu ôm lấy Hứa Tô, dịu dàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của hắn.

Hứa Tô bị đầu lưỡi ấm áp kia liếm cho tỉnh, hắn nâng tay đẩy người ra, trừng mắt hỏi: “Thứ tôi muốn là gái ở đây, ông tới làm gì?”

“Tôi là ông chủ ở đây.” Lúc này Phó Vân Hiến đã ngồi dựa vào sô-pha bên giường, ngậm điếu thuốc giữa những ngón tay vào miệng, y nói, “Sao nào, ông chủ không bằng được gái à?”

Hứa Tô đảo mắt, tính ra thì mấy năm nay lão già lưu manh ngoại trừ làm việc bằng vốn tự có thì cũng kinh doanh đủ thứ thượng vàng hạ cám bên ngoài, có lẽ thật sự có cổ phần ở đây.

“Là ông chủ thì sao? Khách hàng là Thượng Đế, tôi tới tìm vui, ông có thể cho tôi vui hay sao?”

Phó Vân Hiến rít một hơi khói, ánh mắt hướng về nửa thân dưới của Hứa Tô, y nở nụ cười: “Cứng ngắc rồi còn gì.”

Lúc này Hứa Tô mới nhận ra mình vẫn còn đang trần mông khoe hàng, y đỏ bừng mặt cuống cuồng túm cái chăn qua bọc lấy người: “Vui cũng chẳng phải có mỗi một cách, tôi là đàn ông đàng hoàng, không chơi phía sau.”

Phó Vân Hiến rít một hơi thuốc, nâng tay dụi xuống gạt tàn, y trở lại giường, kéo Hứa Tô vào trong ngực mình, ghé lại bên tai hắn nói: “Đồ ngốc, làm phía sau còn vui hơn nhiều.”

“Tôi không tin.” Âm thanh rất nhỏ đó dụ dỗ làm hắn tê dại, nhưng nhớ lại sự thảm thiết phải trải qua vào cái đêm hồi đại học năm ba, Hứa Tô vẫn còn chưa hết sợ hãi, ôm chăn trốn tiệt về đằng sau.

Hắn không qua nổi bóng ma tâm lý này.

“Tôi không cần.” Hứa Tô quay lại, nhe răng trợn mắt còn đảo con ngươi, ra vẻ nghênh ngang, “Tóm lại là tôi không chơi đằng sau, nếu ông muốn vui thì đổi phương pháp mà hầu tôi đi.”

Phó Vân Hiến không tức giận, mỉm cười hỏi hắn: “Hầu hạ thế nào?”

Còn có thể hầu thế nào nữa? Hứa Tô nghĩ ngợi một hồi, nghĩ ra một câu thường thấy nhất, hả giận nhất và cũng sĩ diện nhất để nói: “Ngồi lên, tự mình động.”

Mặt Phó Vân Hiến vẫn không mảy may lay động, y nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Tô: “Nói lại lần nữa.”

Ánh mắt Hứa Tô mờ mịt, hắn bối rối lo lắng, rõ ràng đã hơi sợ: “Ngồi lên… Tự mình động.”

“Phản rồi!” Phó Vân Hiến đưa một tay kéo Hứa Tô qua, lột bỏ cái chăn vướng víu, quất một cái xuống mông hắn.

“Ô hay, là chính ông nói muốn hầu hạ tôi, tự nhiên giật đùng đùng lên thế!” Bờ mông trắng nõn hằn lên dấu tay, Hứa Tô cương quyết không xin tha, còn kháy ngược lại, “Đúng là chỉ được cái mồm, không biết xấu hổ!”

Phó Vân Hiến như bị kích thích, vậy mà lại thật sự đồng ý sẽ hầu hạ hắn, y ép mông Hứa Tô hướng lên trên, đầu gối chống xuống đệm, nằm úp sấp như con chó, rồi bắt hắn tách hai chân ra… rồi lại mở rộng thêm.

Hứa Tô thấp thỏm không yên, đây là tư thế vào từ đằng sau, hắn sợ lão già lưu manh này vẫn còn tơ tưởng làm mông hắn, không ngờ Phó Vân Hiến lại nằm thẳng xuống, đưa mặt vào giữa hai chân đang tách mở của hắn, đối diện với dương v*t đang bừng bừng khí thế của hắn.

Hứa Tô lại càng bất an, bỗng chốc đã quên mất lời mình vừa phun ra chỉ là nói nhảm, hắn chưa từng được người khác hầu hạ như thế này, Phó Vân Hiến trong ấn tượng của hắn cũng không bao giờ hầu hạ người khác như vậy.

“Quỳ đó đi, đừng nhúc nhích.” Phó Vân Hiến dùng một tay lật ngược dương v*t Hứa Tô lại rồi ấn lên bụng hắn, tay kia bắt lấy mông Hứa Tô, ngón giữa liên tục vuốt ve cửa huyệt của hắn. Y ngẩng đầu hôn lên tinh hoàn của Hứa Tô, sau đó bắt đầu liếm láp từ gốc dương v*t hướng lên trên, ngay cả lông ở xương mu cũng không bỏ sót, liếm ướt đẫm cả cây.

Hứa Tô bị liếm thoải mái phát rồ, toàn thân co giật, cặp chân dài trắng nõn run lẩy bẩy. Hắn cố chống đỡ bằng đầu gối, tự nhắc nhở bản thân hạ lưng thấp xuống nâng mông cao lên, chỉ sợ chân mềm nhũn sẽ ngồi phịch xuống mặt Phó Vân Hiến, hắn ngại cái tư thế quá mức dâm loạn lại không ra thể thống gì này, thầm nhiếc móc trong lòng, đúng là không biết xấu hổ!

Phó Vân Hiến day mút bên ngoài, dùng đầu lưỡi phác họa thân dương v*t của Hứa Tô, dùng răng tách quy đầu hắn ra, biến thứ kia của Hứa Tô trở nên vừa đỏ vừa sưng vừa cứng, phần đỉnh rỉ ra rất nhiều nước. Thấy lửa đã châm ngòi, Phó Vân Hiến mới ngậm toàn bộ quy đầu, dùng tay hỗ trợ đưa nó vào sâu trong cổ họng.

Rồi không động đậy nữa.

Hứa Tô đang đúng lúc động tình, sao có thể chịu đựng việc không cử động, hắn lặng lẽ ưỡn lưng đẩy hai cái, thấy Phó Vân Hiến không phản đối thì lại đánh bạo đẩy thêm hai cái nữa. Đối với một tên trai thẳng thì “vét máng” và “chịch họng” khác biệt cực kỳ lớn, Hứa Tô từ hưởng thụ bị động biến thành chiếm hữu chủ động, cảm giác rất nở mặt nở mày.

Mới thúc được năm sáu cái thì kiên nhẫn của Phó Vân Hiến cũng hao hết, y thu răng cắn thằng nhỏ của hắn, làm hắn đau đến mức kêu loạn lên.

“Lão già chết… đau… đau chết tôi rồi!” Ông không cho tôi sướng thì tôi cũng không để ông dễ chịu, Hứa Tô cố gắng khép hai chân lại, kẹp cổ Phó Vân Hiến như gọng kìm.

Cả đời đại luật sư Phó chưa bao giờ hầu hạ ai như thế, y nhả dương v*t Hứa Tô ra, dùng tay xoa nhẹ lên dấu răng đỏ thẫm trên thân dương v*t của hắn, thấy thứ kia vẫn còn run rẩy, cảm giác đã vã phát rồ rồi, lại không nhịn được mà cong ngón tay búng một cái lên đó, khẽ mắng: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Phó Vân Hiến rời khỏi háng Hứa Tô, một lần nữa ngồi lại trên giường, y kéo Hứa Tô lại, bắt hắn tách chân ra ngồi trên người mình. Vừa hôn môi vừa nắm lấy tay hắn, mười ngón đan xen thủ dâm cho hắn.

Vừa rồi được liếm thoải mái quá, tự mình thúc hai cái kia lại càng sướng hơn, Hứa Tô chỉ cảm thấy tinh hoàn bị Phó Vân Hiến kéo tới cực hạn, cảm nhận sâu sắc bị người ta nắm trong lòng bàn tay là như thế nào, sau đó lại được bóp nắm xoa day – sợi dây trong đầu kia đứt phựt trong khoảnh khắc, hắn khẽ rên lên một tiếng, trực tiếp xuất tinh lên người Phó Vân Hiến.

Phó Vân Hiến chưa cởi Âu phục, lập tức bị hắn làm bẩn, Hứa Tô lại chẳng hề thấy áy náy, không quan tâm đỉnh quy đầu còn đang rỉ ra dịch trắng, hắn ôm lấy cổ Phó Vân Hiến, không còn kẽ hở mà hôn môi với y, tiện thể cọ hết tinh dịch lên người y.

Hai người hục hặc suốt nửa tháng, nhưng đến một khắc này, lại khắng khít thân mật vô cùng.

Sau khi thoải mái tiết ra, toàn thân lập tức mềm nhũn, Phó Vân Hiến đỡ Hứa Tô nằm nghiêng xuống giường, vòng ra phía sau cắn nhẹ vành tai của hắn: “Phía sau còn thoải mái hơn, có muốn không?”

Hứa Tô phê đến choáng váng đầu óc, lý trí đã cận kề tan rã, nhưng hắn vẫn cương quyết lắc đầu: “Không, đau.”

Phó Vân Hiến tức giận, thằng nhãi này cũng không hề thành thật trong ngực y, cố ý nhích tới nhích lui, trượt mông lên xuống cọ vào thân dưới của y. Vật nhỏ sớm tối ở chung nuôi ở bên người, tuy phần lớn thời gian không có ý muốn ngủ với hắn nhưng cũng không chịu được việc đối phương châm ngòi hết lần này tới lần khác, đã vậy lần nào cũng là trêu chọc xong thì bỏ chạy, y hệt như con thỏ chạm phải râu hùm, vừa đáng giận lại vừa đáng yêu. Phó Vân Hiến biết Hứa Tô yêu hận đan xen đối với y, thứ tình cảm phức tạp ấy không thể nói rõ được bằng lời – chính y còn cảm thấy không thể.

Vậy nên mấy năm nay y vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt đối với việc hắn làm loạn, dù sao thì Tôn Ngộ Không cũng chẳng thoát khỏi lòng bàn tay Phật –

Hắn sớm muộn gì cũng là của y.

Hắn vĩnh viễn thuộc về y.

Phó Vân Hiến nắm lấy bàn tay dính đầy tinh dịch của Hứa Tô, lại đan vào bàn tay của mình hướng về sau mông hắn. Hứa Tô định trốn, Phó Vân Hiến lại cứng rắn nắm chặt không tha, nói: “Tự em làm đi.”

Vừa rồi cửa huyệt đã bị liếm mấy lần, cũng bị chạm vào mấy lần, lúc này đã hơi hé mở, cảm giác như rất dễ thân cận, hai người mỗi người dùng một ngón giữa, mượn tinh dịch bôi trơn đẩy vào, chẳng mấy chốc đã bị vách ruột bên trong hút chặt.

Tự mình chạm vào chính mình thật ra đã giảm bớt sự khó chịu xuống rất rất nhiều, nhưng cảm giác bức bối vẫn tồn tại ở đó. Hứa Tô tạm thời không thể tập trung nổi, hắn cứng đờ bất động, mặc cho Phó Vân Hiến dẫn dắt bản thân thăm dò nơi chật hẹp kia, rồi khuấy động – có lẽ điểm nào đó bỗng nhiên bị đảo qua, hắn kêu “Á” một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là rút tay ra.

Phó Vân Hiến không cho Hứa Tô bỏ chạy, ngược lại còn đưa thêm một ngón tay vào trong người hắn, bắt đầu tấn công mạnh mẽ vào điểm nhạy cảm kia, rút ra đưa vào hết lần này tới lần khác, hung ác va chạm.

Khoái cảm ập tới như cơn sóng dữ, dương v*t mới vừa mềm xuống lại dựng lên thẳng tắp, dịch nhầy rỉ ra từ lỗ tiểu hòa với tinh dịch còn sót lại, tí tách rơi xuống. Phía trước phía sau đều chảy nước, tất cả đều là phản ứng bản năng nhất của cơ thể, Hứa Tô tự biết thành trì cố thủ đã sắp sụp đổ rồi, hắn muốn đấu tranh vẫy vùng lần cuối, vừa khóc nức nở vừa rên rỉ cầu xin: “Chú… Tôi không phải loại người như vậy… Tôi không cần…”

Phó Vân Hiến chống nửa người lên, ôm trọn Hứa Tô vào trong ngực. Y cúi đầu nhìn hắn, như sư tử chở che cho đứa con, dục vọng bạo ngược trong mắt rút đi, chỉ còn lại tình tự dịu dàng.

Dường như y hỏi một tiếng, về nhà cùng đại ca, được không?

Hai chữ “đại ca” tựa như nước giội lên đầu, Hứa Tô tỉnh khỏi giấc mộng, nỗi căm hận lại xộc lên, vẫn lắc đầu giữa cơn khoái cảm cực hạn: “Ông không phải là đại ca của tôi…”

Ngón tay của Hứa Tô đã sớm trượt ra ngoài, Phó Vân Hiến lại vẫn kiên nhẫn làm hắn thêm một lát, mãi cho đến khi hắn lại run rẩy bắn thêm lần nữa.

Tỉnh táo rồi lại nhớ đến ngôi sao lớn kia, ba phần áy náy hòa lẫn với bảy phần hậm hực, bao nhiêu xót xa và chua chát suốt một đêm ngóng trông ngu xuẩn kia lại ùa về, cũng kỳ quái, trước kia hắn chịu đựng được mà giờ lại không chịu nổi nữa, thì ra càng thân mật cận kề lại càng chi li tính toán, càng trầm luân không thoát lại càng khó dụi hạt cát trong khóe mi.

Có lẽ vì bắn hai lần mà Hứa Tô vừa sướng vừa mệt mỏi, tự ngẫm lại một màn ý loạn tình mê vừa rồi, hắn lấy gối che lên mặt mình, nằm ngay đơ ra như xác chết.

Một lúc lâu sau, mới ấp úng nói: “Được rồi, rất sướng, ông quỳ an đi.”

Đưa một tay lên lật gối ra, mới phát hiện chẳng còn chút sức lực nào, người thì đã đi mất từ lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi