Y QUAN KHẮP THÀNH

Hứa Tô qua đêm ở câu lạc bộ đêm, sung sướng mê ly tiết ra hai lần, cảm thấy ngủ rất ngon, buộc phải thừa nhận, so với ký ức thảm khốc hồi đại học năm ba, mùi vị lúc này cũng không tệ lắm.

Qua loa tắm rửa sạch sẽ một hồi, về nhà lại cẩn thận sửa soạn lần nữa, hỏi mượn xe Bạch Mặc rồi tự lái tới đài Minh Châu quay show.

“Định mệnh là em” phiên bản mới không phải là chương trình mai mối cho bình dân mà là để ngôi sao dạy bạn cách yêu đương, từ đầu đến cuối tưng bừng huyên náo, cảm giác như một show tạp kỹ mang tính giải trí cao.

Chỉ là bằng cấp thế này lên show lại rất gì và này nọ, láng máng nói một câu “du học Úc về”, lại thêm có lý lịch từ văn phòng Quân Hán cực mạnh, hắn chỉ mới xuất hiện ở hậu trường đã có nữ khách mời chạy tới hỏi han, muốn kết bạn trước.

Hứa Tô từ chối không gặp, ở lại phòng hóa trang soi gương, hắn thấy một gương mặt khá xa lạ, người nọ ăn mặc bảnh bao, trang điểm dày cộp, trông rạng rỡ chói lóa không thua bất cứ mỹ nam màn ảnh đang nổi nào.

Hắn tự an ủi bản thân, hay lắm, trông cũng ra dáng đấy.

Chương trình bắt đầu quay, hai MC một nam một nữ đứng trên sân khấu, một trong số đó xem như người quen, biên tập viên tin tức của đài Minh Châu, Hình Minh. Hứa Tô ngồi trên ghế người dự thi, bên cạnh là một hàng những cậu trai xinh đẹp, có người mới vừa hai mươi, không lên chương trình để tìm đối tượng mà chỉ muốn nổi tiếng trên mạng.

Ngoài ghế ứng viên thì còn có ghế cho khách mời, ở đó cũng có một gương mặt thân quen, Trịnh Thế Gia.

Trịnh Thế Gia đang độ nổi tiếng, tập một của “Định mệnh là em” mời cậu ta lên hút ratings, có thể thấy đài rất coi trọng bản thay đổi của chương trình át chủ bài này.

Hai bên trái phải cạnh Trịnh Thế Gia còn có hai người, đều là những gương mặt hay xuất hiện trên TV, người đàn ông tên là Cao Mân, người phụ nữ tên Đường Nhân, người thật trông mặt còn nhỏ hơn, người còn gầy hơn trên màn ảnh, xinh đẹp hơn cả phượng hoàng, rực rỡ lấp lánh. Ba người đều là diễn viên chính trong một bộ phim truyền hình tiên hiệp sắp phát sóng nào đó, Trịnh Thế Gia diễn nam chính, trắng nõn tinh xảo, Cao Mân diễn nam hai, ngăm đen khỏe khoắn, hai người đối chọi gay gắt tranh cướp nữ chính trong phim, ngoài phim thì tình cảm lại rất tốt, giờ tham gia chương trình có vẻ như là để tiện đà quảng bá cho phim mới.

Biểu hiện của Hình Minh lại nằm ngoài dự đoán của Hứa Tô, “hoàng tử băng giá” lẫy lừng ở đài Minh Châu, biên tập viên chuyên mục tin tức nghiêm nghị, vậy mà cũng có thể biết co biết duỗi, biến không khí trường quay của chương trình giải trí trở nên rất náo nhiệt sục sôi. Hứa Tô cũng bắt chước anh ta, cố gắng điều động tế bào giải trí của mình, mặt kề mặt truyền bóng, ngậm ống hút kẹp bóng bàn, còn chơi mấy trò kiểu tam sao thất bản, hỏi đáp kiến thức với nữ khách mời. Nữ khách mời bắt cặp với hắn là một cái gối thêu hoa trăm phần trăm, trong phần hỏi đáp, dù cho MC Hình Minh và cộng sự Hứa Tô có cố gợi ý đáp án đúng thế nào đi nữa thì vẫn cứ lù lù bất động, Hứa Tô bị cô ta quẩn chân nên dính phạt nhiều lần, cái nắp vung lơ lửng trên đầu cứ đập vào đầu hắn, lẻng xẻng nện cho hắn choáng váng hết cả đầu.

Dưới khán đài, ai cũng hớn ha hớn hở, toàn bộ thế giới, cười vang ngất trời.

Hắn cũng phải cười theo.

Chương trình quay hết một nửa thì được nghỉ hai mươi phút, Hứa Tô lập tức rời khỏi trường quay ra ngoài hít khí, ầm ĩ ba tiếng đồng hồ, hắn đã mệt đến kiệt quệ.

Không ngờ lại gặp người quen, Bàng Thánh Nam vừa gặp đêm qua đi tới từ đằng xa, bên cạnh còn thêm hai người, Hứa Tô nhận ra người đeo kính trong đó, MC chương trình “Pháp trị thiên hạ” của đài Minh Châu. Phong thái vững vàng, người cũng thông minh cơ trí, luật pháp nhà Đường, hình phạt nhà Tống mở miệng là nói được ngay, Hứa Tô thích chương trình của người này, gần như tập nào cũng xem, còn thường bình luận vào phần cho khán giả, chỉ là chưa từng được phản hồi.

Bàng Thánh Nam thấy Hứa Tô cũng không chào hỏi, vẫn cười cười nói nói với MC kia, miệng thì cố ý khoe khoang nói mấy từ luật pháp, lập tức đi lướt qua bên cạnh Hứa Tô.

Hứa Tô nghĩ một chút thì đã hiểu, phiên phúc thẩm vụ án Cù Lăng còn chưa tuyên án, thằng nhãi này đã không chờ nổi mà ló đầu lên chương trình, còn cướp công của người khác lấy làm của mình, như thể những mâu thuẫn và nghi ngờ trong lời khai của những nhân chứng đó đều do gã phát hiện ra.

MC khen ngợi Bàng Thánh Nam chuyên nghiệp lại nhạy bén, bảo gã nhớ kể trước mặt người xem cả nước.

Hứa Tô nhìn bóng lưng comple thẳng thớm của Bàng Thánh Nam, chợt thấy đối phương ưu tú vô cùng, nhìn lại bản thân, phấn son sặc sỡ áo quần lố lăng. Mùi vị quái gở dềnh lên trong lòng hắn, không thể nói rõ. Càng chạy càng nhanh về phía đối diện.

Những người bạn học làm luật sư của hắn, đều đã ngày càng đi xa hơn trên con đường này.

“Quản lý Hứa.”

Đang mịt mờ suy nghĩ, đằng sau có người gọi hắn. Hứa Tô quay đầu lại, là Hình Minh.

Khác xa với ngoại hình người lạ chớ gần của mình, khi ở riêng Hình Minh lại là một người rất hiền hòa, anh ta hướng ánh mắt về phía ba người đằng xa, hỏi hắn: “Quen à?”

“Bạn học thời đại học, chắc cũng tới để quay chương trình.” Hứa Tô gật đầu, cố gắng thu lại thứ cảm xúc vi diệu trong mắt, “Anh cũng ra hít thở à? Không chỉnh lại make-up sao?”

Lại gần mới nhận ra đúng là biên tập viên Hình không make-up, không như Trịnh Thế Gia, Cao Mân hay một đám khách mời nam trên sân khấu, anh ta không đánh phấn, thậm chí còn không kẻ lông mày.

“Lâu rồi không dẫn kiểu chương trình này, đúng là căng thẳng.” Hình Minh đi tới bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi xoay người nói với Hứa Tô, “Trên sân khấu anh thể hiện tốt đấy, thích ứng được chứ?”

Hứa Tô nâng tay sờ lên đầu, cảm giác hơi phẫn nộ: “Cũng không có gì mà không thích ứng được, chỉ là bị nện lắm quá nên hơi xây xẩm.”

Hình Minh khách sáo mỉm cười: “Xem ra luật sư Phó không cho anh lên show cũng hợp lý, dù sao không phải ai cũng là phần tử trí thức tinh anh trong văn phòng Quân Hán các vị. Lần trước nhân viên trong đài chúng tôi quấy rầy công việc của anh ấy, cũng muốn phiền quản lý Hứa thay tôi đánh tiếng với luật sư Phó, tôi phải mời anh ấy một bữa cơm bồi tội.”

Đây là lần thứ hai Hình Minh đề cập với hắn về chuyện này, Hứa Tô phỏng đoán không mấy thiện ý: “Cảm giác như anh rất quan tâm ông chủ tôi thì phải.”

Lời này của đối phương mang theo sự đố kỵ không hiểu tại sao, Hình Minh cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Có một bản án cũ nhiều năm về trước, muốn thử hỏi luật sư Phó về khả năng lật lại bản án.”

Thấy vẻ mặt đối phương vẫn ngờ vực không tin, Hình Minh liền dựng thẳng bàn tay trái, thoải mái khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út.

“Yên tâm chưa?”

Người khác hiểu lời nói thành như thế, Hứa Tô cảm thấy bản thân càng nhạt nhẽo, hắn ghen tức, nhưng chưa chắc là ghen tức với Hình Minh cùng tuổi khác mệnh, hắn ghen tức với Bàng Thánh Nam như cá gặp nước trong cái giới này, am hiểu sâu sắc con đường nổi danh, cũng ghen tức với Hàn Kiện, một khúc gỗ mục nhưng lại được người thầy nổi tiếng dẫn dắt.

Hối hận không? Biết vậy đã chẳng làm.

“Được rồi, nếu không muốn thì cũng phải quay cho xong chương trình hôm nay. Luật sư lên show không hiếm, anh phải biết tôi vẫn còn một chương trình đấy.” Hình Minh vỗ nhẹ sau lưng Hứa Tô, nhìn như đón hắn trở lại trường quay, tiếp tục quay nốt nửa cuối. Anh ta hơi cúi xuống, ghé lại nói vào tai hắn, “Ratings của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ còn cao hơn ‘Pháp trị thiên hạ’ nhiều, tôi chờ anh.”

Phần tiếp theo của chương trình quay thoải mái hơn, Hứa Tô cũng thấy lạ, rõ ràng lúc mới quen còn ngứa mắt Hình Minh, nhưng lại có thể nhận được sự ủng hộ từ người này. Nửa sau chương trình ít trò chơi hơn, phần nhiều là trao đổi bằng lời nói, phân tích tình cảm, Hứa Tô tự nhận là một người không có chuyện gì để kể, không thể diễn sâu như những khách mời khác khóc lóc kể lể, chỉ im lặng ngồi một bên, dồn hết sự chú ý vào Hình Minh.

Mà để ý mới nhận ra, đôi lúc Hình Minh sẽ nhìn vào hàng ghế sau của thính phòng, như đan cài ánh mắt với ai đứng ở đó để tìm lối thoát cho sự lo lắng của mình.

Và đúng là anh ta tìm được thật. Mặc dù lần nào cũng chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng anh ta cười rất khẽ, rất đẹp, rất thỏa mãn.

Hứa Tô bị tính tò mò làm phiền, nương theo ánh mắt Hình Minh nhìn về phía dưới khán đài, hắn thấy hàng cuối cùng ở cạnh máy quay, ngoại trừ người quay phim thì có một người đang đứng.

Quá dễ để nhận ra, người này không phải quay phim, đạo diễn, giám đốc hay nhân viên ở đây, thân hình hắn ta cao lớn, gương mặt lại khó nhận ra tuổi, nhưng có thể đoán được từ phong thái của hắn ta, hơn nửa là ngang tuổi với Phó Vân Hiến, còn có địa vị cao.

Người nọ cũng mỉm cười, chưa kể toàn bộ quá trình chỉ nhìn mỗi Hình Minh, ánh mắt hắn ta rất dịu dàng, gương mặt anh tuấn vô cùng, dù dùng từ hiếm hoi trên đời để hình dung thì cũng không hề nói quá.

Hứa Tô gần như hiểu ra ngay lập tức, bàn tay chìa ra từ trong chiếc Bentley màu đen ở khu vườn đài Minh Châu, cùng với chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hình Minh.

Đạo diễn tại trường quay ra hiệu nhắc nhở Hứa Tô, đừng nhìn ngó loanh quanh thế nữa.

Thu lại ánh nhìn, Hứa Tô tập trung nhìn Trịnh Thế Gia đang trò chuyện với những người khác về trải nghiệm tình cảm của mình trên sân khấu, rồi lại nghĩ đến Phó Vân Hiến, không khỏi thấy xót xa trong lòng, Hình Minh thật sự may mắn.

Quay xong chương trình, Hứa Tô từ chối khéo lời mời đi ăn đêm với vị nữ khách mời bắt cặp với mình, cũng không cho những nữ khách mời khác cách thức liên lạc. Hắn không nhìn trúng bất cứ cô gái nào ở đây, cũng không sốt sắng muốn trở về, hắn muốn chờ Trịnh Thế Gia, nói chuyện đôi câu với cậu ta. Quay được nửa chương trình thì quản lý và trợ lý của Trịnh Thế Gia đã đi trước, có lẽ là không muốn quấy rầy một đêm tươi đẹp cùng đại luật sư Phó sau chương trình của đối phương.

Đối với tất thảy những gì xảy ra hôm qua, Hứa Tô cảm thấy rất thẹn với ngôi sao lớn này. Trước kia hắn còn có thể tự an ủi bản thân, là do hắn bất đắc dĩ, lá mặt lá trái, dù sao mặc cho Phó Vân Hiến hôn hay bị Phó Vân Hiến vuốt ve thế nào thì bản thân hắn cũng chưa từng cứng, nhưng đêm qua, hắn bị Phó Vân Hiến đưa lên cao trào chỉ bằng một bàn tay. Còn tận hai lần.

Lúc này hắn chỉ muốn đền tội, buổi tối đưa người ta đến nhà họ Phó, cũng thầm đảm bảo với đối phương, lần sau không bao giờ có chuyện như thế nữa.

Nghĩ hết Trịnh Thế Gia thì lại nghĩ tới chuyện khác, ban đầu Hứa Tô chờ ở lối đi, mãi không thấy Trịnh Thế Gia xuất hiện thì chủ động đi tìm cậu ta.

Mấy hôm nay, kỳ thi Tư pháp Quốc gia đã bắt đầu mở đăng ký. Lần trước hắn được Hà Tổ Bình truyền động lực, còn đặc biệt gọi điện thoại tới trường Cao đẳng Giáo dục cho người trưởng thành để xin ý kiến, xem có thể đồng thời học đại học chuyên khoa và đại học chính quy từ xa không, may mắn thì hai năm là có thể nhận được bằng tốt nghiệp đại học được công nhận trên toàn quốc, sau đó lại đường vòng cứu quốc, thi lên thạc sĩ luật.

Gần đây kích thích liên tiếp, cuối cùng hắn cũng thừa nhận bản thân quanh đi quẩn lại suốt mấy năm nay, sự cố chấp cùng với lý tưởng thuở thiếu niên vẫn chưa bao giờ phai nhạt, hắn không bỏ được, cũng không quên được. Cân nhắc tính toán lặp đi lặp lại, Hứa Tô hoàn toàn không để ý tới động tĩnh sau cửa phòng hóa trang của ngôi sao, đi đến trước cửa trực tiếp đẩy ra đi vào.

Á!

Cảnh tượng trước mắt làm Hứa Tô sững sờ tại chỗ, trong phòng một người đàn ông phát ra tiếng kêu, người đó đang đè trên lưng người đàn ông khác, tiến vào từ đằng sau.

Hai gã đàn ông bị phá hỏng chuyện vui đều là ngôi sao khách mời trong chương trình hôm nay, mà Hứa Tô lại biết một trong hai người, là Trịnh Thế Gia.

Cao Mân ở bên trên nên thấy Hứa Tô trước, gã ta kéo cái quần dài bị tụt xuống dưới hông, nhướng đôi mày kiếm chửi ầm lên: “Cút ra ngoài!”

Trịnh Thế Gia cũng đúng lúc kéo quần, thấy rõ người tới là Hứa Tô thì toàn bộ màu đỏ khoái cảm trên mặt lập tức bay hết, chỉ còn lại màu trắng bệch hoảng sợ.

Hứa Tô còn hoảng hơn hai người kia, lập tức nói mấy câu “rất xin lỗi”, sau đó khom lưng lùi ra ngoài cửa.

Dừng lại trước cửa khoảng một phút, hắn mới phản ứng được mình vừa nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên tà khí trong lồng ngực dâng trào, như cao thủ võ lâm sợ hãi chân khí chạy trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng bị chèn ép đau đớn, lửa giận xộc thẳng lên cổ họng.

Hứa Tô đạp một cước tông cửa xông vào, trực tiếp rống lên: “Trịnh Thế Gia, con mẹ nó mày đi ra đây cho tao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi