Y QUAN KHẮP THÀNH

Trịnh Thế Gia để Cao Mân đi trước, một mình ở lại giằng co với Hứa Tô. Hứa Tô không nói hai lời, đầu tiên là đi tới tát đối phương hai phát, hắn đã sẵn sàng vung gươm tuốt kiếm, một sống một chết với người này, không ngờ ngôi sao lớn bị tát lại không đánh trả, còn mở miệng xin hắn.

Theo như Trịnh Thế Gia giải thích, tất cả chuyện này đều có căn nguyên. Hồi cậu ta và Cao Mân đóng phim sinh tình thì còn chưa nhập nhằng với Phó Vân Hiến, lúc quay phim hai người đã oanh liệt muốn làm với nhau một chút, đóng máy rồi thì tình cũng nhạt phai, chưa kể chia tay xong là hết, từ nay về sau cũng chẳng có cơ hội liên hệ. Lần trước bọn họ cùng tham gia một chương trình tạp kỹ, cùng nhau ra nước ngoài, là một nơi rất xa, đồng hoang ngàn dặm tịch mịch hoang vu, hoang mạc trải dài đói khát không thôi, một nỗi xuân tình không nơi xả ra, đã vậy Phó Vân Hiến còn ngắt ngang cuộc gọi video call của cậu ta, cậu ta bực mình lại uất hận, bi thương lại oan ức, xuất phát từ tâm lý trả thù nên mới chịch với Cao Mân.

Mặt Trịnh Thế Gia bị Hứa Tô tát cho đỏ bừng, mắt thì rưng rưng, dáng vẻ người gặp người thương, cậu ta thề thốt với Hứa Tô “chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa”, cậu ta cố hết sức để Hứa Tô tin tưởng, cùng là lên giường nhưng ý nghĩa khi lên giường với Phó Vân Hiến và Cao Mân hoàn toàn khác biệt, trước là vì ái tình, sau là vì nhân tính.

Nhân tính, thật xấu xí.

Việc này khiến Hứa Tô cảm thấy khó chịu.

Trong hai năm qua, một dạng quan hệ bầu bạn tên là open relationship rất phổ biến, không cố gắng truy cầu cái kết cuối cùng, có duyên thì tụ, hết duyên thì tán, cảm giác ai cũng có thể làm một nháy với bất cứ ai, vừa cởi mở lại tự do. Rõ ràng Phó Vân Hiến và Trịnh Thế Gia đều là người như vậy. Trịnh Thế Gia bên này phô dâm với ngôi sao nhỏ, Phó Vân Hiến bên kia cũng chưa từng thủ thân như ngọc vì Trịnh Thế Gia, hai người bọn họ đều là ngữ khốn nạn cắm sừng lẫn nhau, trời sinh một đôi.

Nhưng lời này là để nói cho người khác nghe.

Con người có lẽ là một dạng động vật tiêu chuẩn kép, bớt của mình là hoa, bớt của người ta là sẹo, thanh cao của mình là bản tính, thanh cao của người khác lại là vờ vịt đứng đắn, Phó Vân Hiến làm bừa, hắn cùng lắm chỉ cảm thấy Trịnh Thế Gia đáng thương, nhưng đổi ngược lại khi Trịnh Thế Gia lang chạ, hắn lập tức nhận định người này cực kỳ đáng ghét.

Nhưng có lẽ ngôi sao lớn họ Trịnh cả đời này cũng chưa bao giờ hạ mình cầu cạnh người nào như vậy, lòng hư vinh của kẻ thấp hèn Hứa Tô nhất thời đạt được thỏa mãn, còn định cân nhắc hay là đồng ý với đối phương, kiểm tra biểu hiện sau này thế nào rồi quyết định xem có nên nói hay không, nắm được nhược điểm của một ngôi sao lớn lớn như vậy, bình thường khiêu khích tìm vui một chút, xem ra cũng rất tốt.

Trịnh Thế Gia không biết tâm lý vòng vèo trong lòng Hứa Tô, vẫn cố gắng cầu xin hắn giữ bí mật, giữ kín chuyện hắn nhìn thấy hôm nay, cậu ta xin hắn tuyệt đối đừng nói chuyện này cho Phó Vân Hiến, vì tuần sau bọn họ định đính hôn…

“Đính hôn? Mày nói cái gì… Đính hôn?”

Đồn đãi thế mà lại thành thật, Hứa Tô như gặp sấm sét giữa trời quang, hắn đờ ra tại chỗ, không còn dáng vẻ kiêu căng đắc ý không buông tha cho người khác ban đầu nữa.

Hắn nhớ tới đêm mà Trịnh Thế Gia ngủ lại kia, ở nơi đó, từ đầu đến cuối hắn mới là người ngoài.

Hắn xoay người, chạy trối chết.

Người ta vẫn nói người mà thất bại trên tình trường thì sẽ đắc ý ở chỗ khác. Thật ra Hứa Tô tin vào lời này, có lẽ hiện tại hắn một là không có tiền đánh bạc, hai là không có tòa mà lên, ngay cả đến chữ “tình” này cũng ỡm a ỡm ờ không rõ ràng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định tới trường Cao đẳng Giáo dục cho người trưởng thành đăng ký, đồng thời phân loại những nghi ngờ và sơ hở về thủ tục trong vụ án Cao Hoa rồi gửi cho Hàn Kiện.

Dạo này Hàn Kiện đang bận rộn chuyện mở phiên tòa phúc thẩm vụ án của Cù Lăng. Vì chuyện Trình Yên bị cưỡng hiếp liên quan đến vấn đề cá nhân, lại mở phiên tòa thẩm tra xử lý nên Hứa Tô chỉ được phép dự thính một nửa, sau đó phải chờ tin từ Hàn Kiện ở bên ngoài tòa án. Nói không quá chứ tâm trạng ngang với chính hắn ra tòa, chờ mong, nôn nóng lại thấp thỏm, giống như suốt đêm ngồi xem tỉ số trận chung kết World Cup hồi đại học. Tòa án thẩm vấn tốn cả ngày trời, cũng may cuối cùng trời không phụ lòng người, phúc thẩm vụ án của Cù Lăng hủy bỏ tuyên án phiên sơ thẩm tại tòa, tuyên cáo Cù Lăng vô tội.

Vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ gửi đi phúc thẩm, không ngờ lại sửa án tại tòa, nhìn chung việc xét xử các vụ án tử hình đều rất thận trọng, kết quả thế này đúng là rất hiếm thấy. Hứa Tô may mắn, biết được bao đêm trắng không ngủ cũng không phí hoài, đồng thời cũng thở dài một hơi thay Cù Lăng, chúc cậu cả đời bình an.

Tòa án thẩm vấn xong vẫn còn chuyện xảy ra, đám người nhà của vợ Trâu Kiệt không giải tán khỏi cửa tòa án, không có những kẻ nghiện hút thêu dệt bịa đặt, lúc này người không có nhiều, dàn ra cũng không đủ để dọa dẫm người khác. Dẫn đầu là một bà cụ tóc bạc, có thể là bà của nạn nhân, bà ta chống gậy vẫn chờ ở đó, chờ mãi, chờ đến khi Bàng Thánh Nam và Hàn Kiện xuất hiện, bà ta run rẩy đi tới giơ gậy lên đánh.

Bàng Thánh Nam thông minh, an ủi đơn giản mấy câu rồi tìm cớ chuồn êm, chỉ để lại một mình Hàn Kiện bị người nhà của nạn nhân bao vây.

Bà cụ giậm chân kêu trời, nước mắt giàn giụa, bà chỉ vào mũi Hàn Kiện mắng cậu ta biện hộ cho hung thủ là việc bất nhân bất nghĩa, bà ta chất vấn tại sao quan tòa không cho mình lên tòa làm chứng, vì cháu gái báo mộng cho bà rằng mình chết oan ức quá…

Hàn Kiện cũng bị cuốn theo nhưng lại không thể ra tay với một bà cụ lớn tuổi, chỉ có thể giơ tay giải thích, rằng cảnh trong mơ không thể dùng làm bằng chứng…

Cuối cùng bà cụ khóc đến mức khó thở, há miệng phun máu tươi xuống đất rất mạnh, trán đập vào xi-măng lõm thành một cái hốc. Người nhà nạn nhân ba chân bốn cẳng đưa bà ta tới bệnh viện, đến đó thì vụ án loạn hoang đường kia mới kết thúc. Hứa Tô đứng gần đó nhìn thấy toàn bộ, nghe được rành rọt từng từ, nhưng vẫn chỉ tránh trong xe không dám đi ra.

Những chuyện tương tự đã từng xảy ra rất nhiều lần với Phó Vân Hiến, đại luật sư Phó đã không còn sợ hãi khi gặp chuyện từ lâu, nhưng tim người cùng lắm cũng chỉ có hai lạng thịt, hắn không nhìn nổi.

Thời tiết khi vào hạ vẫn quái gở cực kỳ, trời quang không một gợn mây, lúc mưa ập tới thì sấm sét ầm ầm, chưa kể thay đổi chỉ trong vỏn vẹn một ngày, cả thành phố như bị chia làm hai nửa.

Có câu loạn thế thì đi lính mà hòa bình thì đi buôn, vậy nên những năm gần đây tỉ lệ nhập ngũ ở Trung Quốc ngày càng ít đi mà số lượng những người kinh doanh ngày càng nhiều lên. Trước kia trong nước có một công ty cực kỳ phô trương, đặt tên là Thịnh Vực, tổ chức một bữa tiệc cực kỳ xa hoa tên là “Đêm Thịnh Vực”, bữa tiệc tự giới thiệu là một triển lãm giao lưu văn hóa, thu hút các ông trùm chính trị và kinh doanh từ khắp nơi trên thế giới, cũng như các đại gia văn hóa và các siêu sao giải trí. Về sau cô chị gái và đứa em trai của Liêu thị, cũng là sếp lớn của Thịnh Vực, bị buộc tội hoạt động kinh doanh bất hợp pháp và gây ô nhiễm môi trường, từ đó về sau Thịnh Vực hoàn toàn lụn bại, mà Vạn Nguyên lại nhân cơ hội nhảy vào thị trường. Ông chủ của Vạn Nguyên tên là Diêu Giác Dân, là một lão béo trung niên hiền lành, nhân phẩm và cách xử sự rất phô trương hoành tráng, chỉ hơn không kém hai chị em Liêu thị năm xưa, thích ra vẻ trước truyền thông, lại càng thích tổ chức tiệc tùng quy mô lớn.

Nhưng nhân số tham gia bữa tiệc tối thứ bảy không nhiều lắm, cũng không mời truyền thông đưa tin, người tham gia không phải lãnh đạo cấp cao của công ty thì là cổ đông liên can về lợi ích, rất nhiều bí mật không thể nói ra ngoài nảy sinh giữa không gian ăn uống linh đình.

Địa điểm tổ chức tiệc là một căn biệt thự của Diêu Giác Dân ở ngoại ô thành phố. Biệt thự dựa núi nhìn ra sông, diện tích chừng hơn tám trăm mét vuông, tất cả tiện nghi đều là hàng đầu, các hạng mục vui chơi giải trí đều có đủ. Cảnh vật xung quanh tươi tốt, hết xuân tới hạ, nước sông vẫn biếc xanh, không khí tươi mới lạ thường.

Bữa tiệc bắt đầu đúng giờ, tiết mục đầu tiên là mời một đám hòa thượng làm lễ khai quang cho tỳ hưu ngay tại hiện trường.

Tỳ hưu, được mệnh danh là thần thú dâng tài, có thể thu hút tiền tài và ngăn chặn tà ác, người làm kinh doanh cực kỳ yêu thích. Diêu Giác Dân đã thỉnh hai ông, lúc này lại càng xa xỉ quá trớn, trực tiếp tiêu hơn năm triệu cho một tòa bằng vàng ròng. Nhưng thứ này cần phải chú trọng, chịu chi tiền chưa nói, còn phải mời cao tăng khai quang xong thì mới coi như chính thức rước ông vào cửa.

Ở đây đều là người một nhà, chuyện nói cũng đều là chuyện tư mật, vậy nên không tìm phục vụ không đứng đắn, nhân viên tất bật đều là công nhân ở Vạn Nguyên, thậm chí còn phải có chút địa vị trong công ty. Một nhân viên mặc đồ bồi bàn vô tình đụng phải cái đài bày tỳ hưu, Diêu Giác Dân tức giận đùng đùng, chỉ vào mũi người kia mắng chửi từ xa: “Con mẹ nó mày không có mắt à?! Động vào cái nữa tao bắt mày dập đầu mười cái!”

Ông chủ Diêu của Vạn Nguyên này tự xưng tín Phật, rất thích làm việc thiện trước mắt người ngoài, thậm chí còn cho phép hơn một ngàn công nhân từ thấp đến cao ở Vạn Nguyên không phải gọi mình là “Diêu tổng” mà có thể gọi “Diêu béo”. Nhưng có lẽ suốt ngày toàn đứng ngồi không yên, cái tính xởi lởi kia cũng dần dần thay đổi.

Thỉnh thoảng Diêu Giác Dân lại cúi đầu lau mồ hôi, dưới nách đã thấm ra một mảng lớn, sơ mi đắt đến mấy cũng không thể hiện được thân phận của ông ta, ngược lại nom còn rõ chật vật. Trên sân khấu ngoài trời của căn biệt thự ngoại ô, gió lạnh thổi qua nên không đến mức nóng nực như thế, hơn nửa là do tâm thần không yên, Phó Vân Hiến ngồi bên cạnh ông ta, lấy bao thuốc lá ra tự rút một điếu, sau đó lại ném cho đối phương: “Có phải lão Đào bị kỷ luật nội bộ không?”

Tâm sự bị đối phương đâm trúng bằng một câu, Diêu Giác Dân máy móc gật đầu: “Cũng mới nghe người bạn nói lộ ra, lão Đào của Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc đã bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương bắt đi cách đây không lâu.” Ông ta rút một điếu thuốc trong bao ra, còn chưa kịp châm thì tay đã run lên, thuốc lá rơi xuống mặt bàn. Ông ta thật sự rất căng thẳng.

Phó Vân Hiến cầm điếu thuốc gõ lên bàn, hờ hững nói: “Đập ruồi đánh hổ, đất nước mới có thể ổn định và hòa mình bền vững chứ.”

*”Đập ruồi đánh hổ” là từ lóng của “chống tham nhũng”. “Hổ” là quan chức tham nhũng ở cấp cao nhất, và “ruồi” là quan chức tham nhũng ở cấp cơ sở.

Lão Đào chính là Đào Chính, phó chủ tịch Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc, nắm trong tay hai ngành dễ có thu nhập không chính đáng nhất, hàng năm qua lại bên mép sông, khi mà bức màn chống tham nhũng quốc gia được vén lên thì ướt giày là chuyện chẳng chóng thì chày. Các bộ phận khác đã bị kiểm soát, để tránh người ngoài bàng hoàng sợ hãi dẫn đến trời long đất lở trong giới tài chính, thông tin chính thức chưa được công bố ra ngoài. Mặc dù Phó Vân Hiến mới trở về từ một phiên tòa ở nơi khác nhưng cũng quen thân với Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc và có quan hệ tốt với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương, vậy nên đi trước một bước, cái nên biết đã đều biết cả rồi.

Như thường ngày, Phó Vân Hiến vừa đưa điếu thuốc lên miệng thì bên cạnh đã có người chuyển bật lửa đến, Phó Vân Hiến ngẩng đầu nhìn người nọ, hóa ra là Trâu Kiệt. Vợ chết, bồ trốn, người này lại vẫn như thể chẳng làm sao, nịnh nọt cợt nhả. Phó Vân Hiến không quan tâm đến mấy kẻ không ra gì này, y bỏ qua mấy trò nịnh nọt của đối phương, tự lấy bật lửa châm thuốc, nhìn một đám hòa thượng lải nhải tụng niệm, chậm rãi hỏi: “Thứ này, có linh không?”

“Linh! Linh lắm! Có lần tôi mơ thấy hai ông tỳ hưu màu vàng dẫn tôi về phía Bắc. Sau khi tỉnh dậy cảm thấy đây là điềm báo nên mới hủy bỏ lịch trình xuôi Nam vốn định ra từ trước, kết quả là cùng ngày hôm đó nơi tôi định đi xảy ra sạt lở, anh nói xem có phải là cứu tôi một mạng không?” Nhắc đến mấy thứ này, ánh mắt của Diêu Giác Dân cũng tự nhiên hạ xuống cổ tay trái của Phó Vân Hiến, ông ta là người thạo nghề, liếc mắt đã biết là thật hay giả, cười cười nói, “Phó gia, thứ này của anh là cố tình làm cho cũ, là hàng giả đấy.”

“Đồ của tôi quý trọng hơn bất cứ thứ gì khác.” Phó Vân Hiến cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cái bùa hộ mệnh, ánh mắt đong đầy tình cảm, “Nếu thật sự linh như thế thì ông cũng thỉnh cho tôi một cái đi.”

“Để tôi bố trí người bên dưới, tạc cho Phó gia một pho lớn.”

“Không cần, đeo được trên cổ là được, để tặng cho một anh bạn nhỏ trong văn phòng tôi.” Phó Vân Hiến rít một hơi thuốc, quay về chủ đề chính, “Có điều Vạn Nguyên thật sự có liên quan đến lão Đào, giờ ông cứ nước đến chân mới nhảy như thế thì cũng đã muộn rồi.”

Diêu Giác Dân lại nâng tay áo lau mồ hôi: “Bồ Tát đã mặc kệ, đại luật sư Phó ngài còn có thể mặc kệ sao? Ngài không chỉ là cố vấn pháp luật của Vạn Nguyên mà đợi đến khi công ty con của Vạn Nguyên niêm yết trên sàn, thông qua Thế Gia, anh cũng là người đầu tư tài chính còn gì.”

“Tôi kiêng thịt quá tanh.” Phó Vân Hiến lắc đầu, hứng thú có vẻ không đặt ở con vịt đã được nấu chín ngon lành, ánh mắt của y dừng lại ở một nơi xa bên cạnh bể bơi.

Hứa Tô gục ở đó một mình, bất động rất lâu.

Vật nhỏ rầu rĩ không vui đã mấy ngày, suốt dọc đường đến đây đều uể oải bơ phờ, hỏi cũng không nói.

Vì chỗ này chủ yếu chỉ bàn chuyện công nên Văn Quân cũng theo tới, còn đặc biệt thay sang một bộ váy đỏ để dự tiệc. Màu đỏ thật sự rất hợp với người phụ nữ này, kiểu dáng lễ phục lại mát mẻ, càng tôn lên đường eo nhỏ, đôi chân dài và đường cong hấp dẫn, vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ trai thẳng ở đây, ong bướm tới lui bên cạnh không dứt. Mặc dù Phó Vân Hiến không thích đàn bà nhưng y thích người đẹp, vậy nên mấy năm nay vẫn giữ Văn Quân bên mình, cũng khoan dung trước sự ẩu tả và không cầu tiến của cô ta.

Biết ông chủ vẫn nhìn, Văn Quân không dám dừng lại nhiều bên cạnh Hứa Tô, chỉ nói với hắn, ông chủ chính là muốn cậu biết cúi đầu phục tùng.

Mà bên kia bể bơi, quản lý Đới Duy của Trịnh Thế Gia đang nghịch mấy bó hoa, bố trí sân khấu đính hôn. Hai ngày trước còn hỏi luật sư Phó trả lại chiếc nhẫn mà ngôi sao lớn đã đưa lúc trước, có lẽ định sẽ trao đổi nghiêm túc một lần nữa.

Phó Vân Hiến cũng biết chuyện dạo này Trịnh Thế Gia tất bật thu xếp, nhưng y hoàn toàn không có bất cứ hứng thú can thiệp nào. Thứ y quan tâm là cổ phiếu phát hành lần đầu còn chưa tới tay của Vạn Nguyên, loại đàn ông dựa vào xác thịt để có địa vị phần lớn đều là dạng trí lực thiển cận, tìm một lý do để ổn định, sau đó lại tìm lý do nào khác để đuổi đi, vốn chẳng cần coi là chuyện lớn.

Trong mắt luật sư Phó, hứa hẹn là rỗng tuếch, thề thốt là giả tạo, những nghi thức như trò trẻ con này thậm chí còn vô nghĩa hơn, trừ khi được viết trên giấy trắng mực đen theo quy định của pháp luật. Nhưng dù có là luật pháp và quy định rõ ràng của quốc gia thì y vẫn có thể tìm ra lỗ hổng. Hai năm trước Quân Hán sáp nhập với một văn phòng luật sư khác, Phó Vân Hiến ngại chính sách khi đó bất lợi với Quân Hán nên đã tìm mấy lý do đàng hoàng chính đáng, trực tiếp bắt Bộ tư pháp sửa lại quy định.

Diêu Giác Dân cũng có ít tin tức nhưng rốt cuộc cũng không nhúng chân vào cái giới chính trị pháp luật này, thành ra ông ta không hiểu được đường lối của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương, chỉ ôm tâm lý ăn may mà hỏi Phó Vân Hiến: “Chuyện có khi cũng không lớn? Cắn chặt răng không nói chẳng phải sẽ không làm sao hay sao?”

“Nghe nói…” Đang nói thì dừng lại, Phó Vân Hiến bỗng nhíu mày, y thấy Hứa Tô đột nhiên đứng dậy đi về phía Trịnh Thế Gia, “đã chuẩn bị chuyển sang viện kiểm sát.”

“Nhưng chẳng phải chính quyền vẫn luôn nhấn mạnh là không thể tra tấn ép cung hay sao?”

“Đương nhiên là không đánh được, nhưng có thể cho đá lạnh vào đây,” Biết rõ những thủ đoạn của hệ thống công an kiểm sát, Phó Vân Hiến dùng ánh mắt hướng xuống nửa thân dưới của đối phương, cười nói, “Đàn ông có cứng rắn đến đâu cũng không chịu nổi.”

Diêu Giác Dân còn nói gì đó nhưng Phó Vân Hiến không nghe nữa. Ánh mắt y lại chuyển sang phía bể bơi, lông mày càng nhíu chặt, hình như vật nhỏ của y lại bắt đầu gây sự với người ta.

“Người bình thường không đấu tranh quá nhiều, nhưng để chống tham nhũng và chủ trương trung thực, vẫn sẽ phải dùng hình…”

Chẳng bao lâu sau xung đột đã leo thang, không bên nào bình tĩnh, tay chân bắt đầu động.

Những người xung quanh bị quấy rầy, đồng loạt hướng ánh mắt qua, có mấy người đã lên khuyên can.

Phó Vân Hiến cũng đứng dậy, để lại Diêu Giác Dân mà đi qua.

“Anh ta… Anh ta cướp nhẫn của em…” Đối mặt với Phó Vân Hiến bước tới, gương mặt tinh xảo của Trịnh Thế Gia bỗng vừa trắng vừa đỏ, như thể đeo mặt nạ biến đổi gương mặt. Mọi người đã xúm lại, cậu ta sợ Hứa Tô lật lọng, nói lộ ra vụ lang chạ giữa cậu ta và Cao Mân.

Rốt cuộc cậu ta vẫn coi thường Hứa Tô, Hứa Tô vốn không định nói.

Từ khi bước vào đây, Hứa Tô vẫn luôn nhìn chằm chằm Trịnh Thế Gia như theo dõi, hắn thấy cậu ta cười nói dán mặt vào một lãnh đạo cấp cao của Vạn Nguyên, người đàn ông kia trò chuyện một hồi đã đặt tay lên mông Trịnh Thế Gia, mà Trịnh Thế Gia cũng không tránh không né, ngược lại còn thân mật hùa theo.

Hứa Tô biết thời gian Trịnh Thế Gia quen biết giới lãnh đạo cấp cao của Vạn Nguyên còn dài hơn cả Phó Vân Hiến, hắn tự khuyên nhủ bản thân rằng đối phương chỉ đang hàn huyên mà thôi. Trên đường hắn đi vào WC, không ngờ lại nghe thấy có một giọng nam bên trong nói, ngôi sao lớn có khác, lúc làm thì hăng hái vô cùng, chỉ là cúc hơi thâm.

Cái cầu chì cuối cùng trong đầu Hứa Tô tới đây thì đứt phựt.

Hứa Tô không định bóc trần Trịnh Thế Gia trước một đống người quyền cao chức trọng, hắn không quan tâm ngôi sao lớn địa vị cao này có xấu hổ hay không, nhưng hắn không thể để Phó Vân Hiến mất mặt. Đồng thời đối diện với Phó Vân Hiến, hắn vung tay ném cái nhẫn trong tay vào bể bơi sau lưng, thứ ấy rất nhỏ, nhưng xung quanh rất yên lặng, động tĩnh khi rơi xuống nước dù bé nhưng vẫn nghe được rõ ràng. Hứa Tô nhướng mày, tùy ý nói, thấy không? Tôi ném nhẫn rồi.

Phó Vân Hiến liếc mắt nhìn bể bơi, lại hạ ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Tô, mặt không đổi sắc mà nói, vậy thì em phải nhặt nó về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi