Y THỦ CHE THIÊN

Chịu đựng từng cơn đau nhức truyền đến trong cơ thể, Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên phía trước nhìn thấy Đinh Thục Nghi hung hăng vênh váo, sự tái nhợt trên khuôn mặt không che giấu đi được dung nhan tuyệt sắc của nàng, trái lại tăng thêm một phần vẻ đẹp yếu đuối, làm cho người ta kìm không được mà đem lòng yêu thương.

Ý nghĩ này chính là của những người đang xem cuộc chiến đứng phía sau Đinh Thục Nghi, hiểu được Đinh Thục Nghi đối với bọn họ có bao nhiêu ác độc, sớm đã rất chán ghét nàng, bây giờ mắt thấy một mỹ nhân như hoa như vậy cũng sắp hương tiêu ngọc vẫn, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Có lẽ ý nghĩ của bọn họ như vậy cũng không phải vì yêu thích Mộ Chỉ Ly, mà là hy vọng có một người có thể làm cho Đinh Thục Nghi phiền lòng, như vậy thì trong lòng bọn họ cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Một gã nam tử hướng tới phía trước đi đến một bước, người bên cạnh đã ngay lập tức kéo hắn lại: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giúp nàng sao?”

Trong mắt nam tử có một tia do dự: “Đây chính là người Thiếu chủ thích, nếu Thiếu chủ biết chúng ta cứu nàng, thân phận của chúng ta sẽ có khác biệt lớn lắm”.

Nghe vậy, người bên cạnh cũng quăng cho hắn một cái liếc mắt, bộ dáng kia giống như đang nhìn kẻ ngu ngốc: “Ngươi nghĩ rằng ta và mọi người, nhiều người như vậy lại chỉ có một mình ngươi nghĩ ra ý tưởng này? Đã có thể tính đến việc được thăng chức như vậy thì cũng phải tính được làm sao để có thể sống được đến lúc đó mà hưởng thụ, hiện tại ngươi đi ra ngoài, chỉ sợ là ngày mai ngươi sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời nữa!”

“Nhưng mà…”. Nam tử mở miệng, định nói cái gì đó để phản bác, cuối cùng cũng không nói ra lời, không thể phủ nhận những lời bọn họ nói là sự thật, chỉ là nhìn thấy cơ hội này cứ như vậy mà qua đi thì vẫn có chút luyến tiếc.

Đinh Thục Nghi chậm rãi đi về phía Mộ Chỉ Ly, giống như nữ hoàng thắng lợi, vẻ mặt cao ngạo nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt tràn ngập hàn ý thấu xương: “Trước khi ngươi chết, ngươi có gì muốn nói không?”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia tươi cười rạng rỡ, không có sợ hãi cũng không có hoang mang rối loạn, chỉ bình tĩnh nhìn Đinh Thục Nghi đang đi tới, khóe miệng đầy máu lại làm cho nàng tăng thêm một phần vẻ đẹp yêu dã: “Ngươi cho rằng giới hạn của ta chỉ có thế này thôi sao?”

Tiếng nói dịu dàng êm tai dễ nghe, lời nói ra cũng tràn ngập lực lượng, thoáng chốc trong mắt nàng hiện lên tia sáng quang mang, khiến cho khuôn mặt thanh lệ kia tràn ngập ánh sáng, giống như mặt trời làm cho mờ đi ánh mắt của người ta.

Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói, chân mày Đinh Thục Nghi không khỏi nhíu lại, lời này của Mộ Chỉ Ly là có ý gì? Đánh nhau một lúc nàng tất nhiên cũng biết Mộ Chỉ Ly không phải là thực lực Cực Thành Cảnh tầm thường có thể so sánh với, chẳng lẽ nàng còn vũ kỹ khác?

Vũ kỹ Tinh diệu bắc đẩu mạnh như vậy cũng không phải là vũ kỹ mạnh nhất của nàng? Nếu vậy thì vũ kỹ cực mạnh này là cái gì? Trong lòng không khỏi dâng lên sự bất an, Đinh Thục Nghi cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu Mộ Chỉ Ly.

Quả nhiên người mà Liệt ca ca coi trọng đúng là không phải nữ nhân bình thường, chỉ là vì sao một nữ tử gia thế bình thường lại có thể có nhiều con bài chưa lật như vậy? Cho dù là nàng cũng không có con bài chưa lật!

Nếu thực lực hiện tại của bọn họ giống nhau, nàng căn bản không phải đối thủ của nàng ta, sự đối lập, chênh lệch không ngừng đánh vào sự tự tin nguyên bản của nàng, bất quá càng nhiều thì nàng lại càng cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng đã sớm gặp được Mộ Chỉ Ly, nếu không để qua hai năm nữa, nàng thật sự không thể xác định mình còn có thể dùng loại thái độ này để đứng trước mặt nàng ta nữa hay không?

Vừa thay đổi ý nghĩ, khuôn mặt Đinh Thục Nghi lại hiện lên nụ cười: “Cho dù ngươi còn có vũ kỹ mạnh hơn, với trạng thái hiện tại của ngươi căn bản không có khả năng thi triển được.” Với nhãn lực của nàng tất nhiên có thể nhìn thấy được trạng thái hiện tại của Mộ Chỉ Ly, lục phủ ngũ tạng đều bị thương, thiên lực trong cơ thể đã bị tiêu hao hết, tại trạng thái này muốn thi triển ra vũ kỹ càng mạnh là chuyện căn bản không có khả năng xảy ra.

Đây là kiến thức thông thường, không ai có thể phá vỡ kiến thức thông thường.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia mỉm cười, có vẻ bình tĩnh thong thả, cũng không có tia chột dạ mà Đinh Thục Nghi hy vọng nhìn thấy: “Người bình thường đúng là không thể làm được, nhưng người bình thường đó cũng không phải là ta”.

Ngay lúc Mộ Chỉ Ly nói ra những lời này, Đinh Thục Nghi cũng nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn kéo dài thời gian phải không?” Chuyện này căn bản là chuyện không có khả năng, nàng nghĩ lý do Mộ Chỉ Ly làm như vậy cũng chỉ có một, đó là kéo dài thời gian.

Lúc này, không riêng gì Đinh Thục Nghi, ngay cả những người phía sau Đinh Thục Nghi cũng đều cho là như vậy, tình huống như vậy căn bản chỉ có một kết cục, đó là chết, nàng làm như vậy không thể nghi ngờ là để kéo dài thời gian, để cho mình có cơ hội nghỉ ngơi thêm một chút.

“Không phải”. Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng truyền ra từ trong miệng Mộ Chỉ Ly, dễ nghe mà lại êm tai, nhưng ngay sau đó nàng đã chuyển đề tài: “Ta sẽ cho ngươi nhìn thấy chuyện mà ngươi cho rằng không có khả năng”.

Trong nháy mắt này, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng phát ra nồng đậm quang mang, khiến cho khuôn mặt tái nhợt của nàng tăng thêm một phần rực rỡ, giống như ánh mặt trời hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Lúc này, Thiên Nhi cũng không khỏi ra tiếng nói: “Chỉ Ly, lựa chọn sáng suốt hiện tại chính là rời đi, lấy trạng thái hiện tại của ngươi cùng nàng liều mạng, cái giá phải trả sẽ lớn hơn rất nhiều so với cái ngươi nhận được”.

Nghe được lời Thiên Nhi nói, Mộ Chỉ Ly khăng khăng đứng ngay tại chỗ, trả lời: “Thiên Nhi, ta sẽ không rời đi, bất luận là kết quả gì, ta sẽ tự mình gánh vác!”

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia tàn bạo, trên mặt lại tràn ngập kiên quyết, chuyện hôm nay, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không lùi bước, cho dù biết đây không phải là một quyết định sáng suốt, nhưng vẫn như trước đó, nàng vẫn lựa chọn làm như vậy.

Cho tới nay, nàng muốn chứng minh mình có đủ thực lực để đứng ở bên cạnh Liệt, có lẽ ở trong mắt nữ tử bình thường, Liệt không quan tâm đến thân phận và địa vị mà vẫn cùng mình ở một chỗ, cũng không để ý đến thực lực của mình thì đó đúng là một chuyện thật hạnh phúc, như vậy chứng minh hắn thật sự thích chính con người của mình mà không phải bởi vì chuyện khác.

Nhưng nàng, Mộ Chỉ Ly không cho rằng như vậy, nàng phải chứng minh mình cũng đủ xuất sắc, nàng không muốn nghe thấy người bên ngoài nói ánh mắt của Liệt kém, cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của Liệt, nàng cũng không muốn làm nữ nhân lúc nào cũng cần người khác bảo hộ, cho nên ngay trước mặt nữ tử cũng đủ xuất sắc này, nàng không muốn lùi bước.

Bởi vì một khi nàng lùi bước, là dường như đã thua nàng kia một bậc trong chuyện tình cảm, con người ta còn sống chỉ vì muốn đấu tranh đến hơi thở cuối cùng, nếu không tu luyện để tăng lên thực lực còn có ý nghĩa gì!

Cho dù tình cảm của Hàn Như Liệt cũng sẽ không vì chuyện này mà có chút thay đổi, nhưng nàng không hy vọng có kết quả như vậy, ít nhất nàng cũng phải dùng hết sức mình!

Đối với câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi cũng đã đoán trước được, với việc này nàng cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá ánh mắt nàng lộ ra vẻ kiên định, cho tới nay, Chỉ Ly làm việc đều rất sáng suốt, chưa từng điên cuồng giống như hôm nay không quan tâm đến cái giá phải trả, thôi thì, đời người chờ đợi đến bao giờ mới được vui vẻ hả hê, để nàng cùng Chỉ Ly điên cuồng một lần đi!

“Chuyện này liền theo ngươi, nếu cuối cùng vẫn thất bại, cho dù phải liều mạng, ta cũng muốn mang ngươi rời đi!”

Nghe được lời Thiên Nhi nói, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng hơn một tia cảm động: “Thiên Nhi, cám ơn ngươi!”

Đối với nàng mà nói, trên Thiên Huyền đại lục này nàng không có lấy một thân nhân chân chính, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng cô đơn, bởi vì ở bên cạnh nàng có hai gã bằng hữu đáng giá tín nhiệm là Thiên Nhi cùng Bụi Thái Lang, bất luận là lúc nào, họ vẫn đều ở bên người cùng với mình, trong không gian cô đơn vắng lặng này, có bọn họ làm bạn, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy mình chỉ có một mình.

Họ làm cho nàng cảm động đến như thế nào, có lẽ chỉ có trong lòng nàng rõ ràng nhất, không có bất luận kẻ nào có thể thay thế được địa vị của họ trong lòng nàng.

“Chủ nhân, Bụi Thái Lang đã chuẩn bị tốt rồi! Rốt cuộc ta cũng có cơ hội ra tay!” Bụi Thái Lang nhe răng cười nói, từ lúc Mộ Chỉ Ly nói như vậy, hai người lại tâm linh tương thông với nhau, nó cũng biết chủ nhân đã chuẩn bị.

Nó nhìn Đinh Thục Nghi thấy khó chịu đã lâu, đứng ở bên cạnh nhìn lâu như vậy rốt cuộc đã có cơ hội ra tay! Nó nhất định sẽ dùng toàn lực để đi đối phó nữ nhân này thật tốt!

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, ngay sau đó hai tay bắt đầu không ngừng biến đổi, tốc độ thi triển còn nhanh hơn thi triển vũ kỹ lúc trước không ít làm cho người đứng xem hoa cả mắt.

Nhưng mà mọi người đứng xem thấy động tác của Mộ Chỉ Ly thì không khỏi nghi hoặc.

“Này, Mộ cô nương đang làm gì vậy?” Một nam tử nhịn không được cau mày hỏi.

“Hẳn là nàng đang thi triển vũ kỹ…” Người bên cạnh hắn cũng vẻ mặt nghi hoặc, suy nghĩ một chút rồi cũng chỉ có thể nói ra đáp án không chắc chắn này.

“Chỉ là ta nhìn thấy kết ấn trong tay nàng, một chút uy lực đều không có, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không phát ra, đây rốt cuộc là vũ kỹ gì?”

“Ta cũng không rõ, chưa từng gặp qua bao giờ”.

“Liệu có phải là nàng đang phô trương thanh thế?”

“Ngươi cảm thấy Mộ cô nương là loại người ngay tại tình thế nguy ngập như thế này có thể làm ra chuyện đùa giỡn nhàm chán như vậy sao?”

Bấy giờ, nam tử kia xấu hổ khép miệng lại, đúng vậy, tại thời điểm như thế này làm gì có ai còn có thể đùa giỡn như vậy, dù sao đây cũng là tính mạng của nàng!

Nghi hoặc trên mặt Đinh Thục Nghi cũng không ít hơn so với những người khác, theo hiểu biết của nàng về Mộ Chỉ Ly thì nàng ta không có khả năng làm chuyện vô nghĩa trong lúc này, nhưng vũ kỹ nhìn như không có chút uy lực này là vũ kỹ gì vậy?

Đã là vũ kỹ, trong quá trình thi triển đều sẽ có năng lượng tỏa ra, vũ kỹ có uy lực càng mạnh thì trong quá trình thi triển biến đổi cũng càng nhiều, vậy nhưng bộ dáng hiện tại của Mộ Chỉ Ly lại giống như chỉ đơn thuần là bàn tay chuyển động.

Dần dần, mọi người cũng phát hiện ra sự việc không phải đơn giản như vậy, theo dấu tay của Mộ Chỉ Ly không ngừng biến đổi, thân thể nàng cũng bắt đầu thay đổi hẳn ra, thân hình nàng càng lúc càng mờ nhạt, toàn thân dần dần trở nên hư không.

Lúc bấy giờ, bộ dáng của nàng giống như đã biến thành hư thể, mang theo làn nước dao động, cả người Mộ Chỉ Ly đều có vẻ trong suốt đến lạ kỳ, thoạt nhìn cực kỳ kỳ lạ.

“Đây là cái gì? Chẳng lẽ nàng có thể tan biến?” Nhìn thấy thân hình Mộ Chỉ Ly càng ngày càng hư ảo, người nọ cũng không khỏi nghi hoặc lên tiếng.

Không thể không thừa nhận, bộ dáng hiện tại của Mộ Chỉ Ly thoạt nhìn thật sự giống như dần dần sẽ biến mất hẳn, nhưng Đinh Thục Nghi biết tại lúc này đây bất luận như thế nào Mộ Chỉ Ly sẽ không lựa chọn rời đi, nếu như nàng quyết định rời đi thì đã sớm rời khỏi, làm sao mà phải chờ đến bây giờ?

Bất quá, vũ kỹ này đến tột cùng là loại vũ kỹ gì? Ngay cả nàng cũng chưa từng thấy qua.

Ngay lúc thân hình Mộ Chỉ Ly hư ảo đến mức nhất định, Mộ Chỉ Ly cũng xoay người gật gật đầu đối với Bụi Thái Lang!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi