Y THỦ CHE THIÊN

Đang xuyên qua chân mày Tư Đồ Diêu không khỏi nhíu lại: “Lăng huynh, mới vừa rồi huynh có nghe được có người gọi ta?”

Thời điểm hắn nhảy xuống loáng thoáng nghe được thanh âm kêu tên hắn, chẳng qua là bên tai kình phong không ngừng, khiến cho hắn nghe cực kỳ không rõ.

“Ta cũng vậy nghe được một chút, còn tưởng rằng nghe lầm, như thế xem ra hẳn là thật có chuyện này.” Khuôn mặt đạm bạc như nước của Lăng Lạc Trần không có nửa điểm rung động, chỗ sâu trong tròng mắt đen lại có một tia kiên định chấp nhất.

“Ở đây chỉ có bá phụ và bá mẫu, vậy thì người nào gọi ta?” Trong mắt Tư Đồ Diêu hiện lên vẻ nghi ngờ.

Nghe Tư Đồ Diêu nói, khóe miệng Lăng Lạc Trần khẽ nhếch, nói: “Cả Thiên Âm Môn trừ sư muội của ngươi còn có thể là ai? Tình cảm của nàng đối với ngươi thì trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng hơn so vói người khác.”

Nghe ý tứ trong lời nói của Lăng Lạc Trần, Tư Đồ Diêu sâu kín thở dài: “Ý của ngươi, ta hiểu, nhưng chỉ cần một ngày ta không có nhìn thấy Chỉ Ly, nàng cũng sẽ không rời khỏi lòng ta, ta không muốn dùng trái tim đã chứa người khác để đi yêu nàng ấy.”

Từ sau khi Chỉ Ly thành thân, hắn đã hiểu bọn họ trong lúc đó đã không có khả năng. Lại không bàn về Hàn Như Liệt ưu tú, Chỉ Ly cũng là người toàn tâm toàn ý, huống chi lòng của nàng cho tới bây giờ cũng không ở trên người bọn hắn.

Ban đầu Chỉ Ly đã cùng hắn nói qua, nàng đemhắn làm thành tri kỷ, làm thành Lam Nhan*(là một loại tình cảm thứ tư ngoài tình thân, tình bạn, tình yêu, so với tình bạn thì gần hơn một chút, so với tình yêu thì xa hơn một chút, so với tình nhân thì trong sáng hơn một tí, nói theo kiểu hiện đại thì là bạn thân nhất là bạn nam) , cho nên rất hi vọng hắn có thể đạt được hạnh phúc, mà Liễu Tuyết Nghiên là một cô gái đáng giá làm cho người ta thương yêu.

Hắn rất hiểu ý tứ của Chỉ Ly , thời gian dần qua hắn cũng cảm nhận được Liễu Tuyết Nghiên đối với hắn thiệt tình, với tình huống hiện tại hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào cùng Liễu Tuyết Nghiên ở chung một chỗ.

Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tư Đồ Diêu, nụ cười của Lăng Lạc Trần mang theo chút tự giễu: “Chúng ta đều giống nhau.”

Tư Đồ Diêu một tay vỗ vào bả vai Lăng Lạc Trần: “Anh không ra anh, em không ra em.” Mấy ngày nay mất mát thường xuyên quanh quẩn ở trong lòng bọn họ, nhưng bọn họ chưa bao giờ hối hận, có lẽ người khác không rõ, nhưng bọn họ lại rất hiểu đối phương.

Khóe mắt Liễu Tuyết Nghiên vẫn mang theo nước mắt, nhưng nàng cũng nghĩa vô phản cố, bất luận Tư Đồ Diêu đi chỗ nào nàng cũng muốn ở cùng hắn, chỉ sợ trong lòng của hắn chưa từng có mình, nàng cũng không để ý chút nào.

Khóe miệng chậm rãi hiện lên độ cong, nếu như đây là vực sâu vạn trượng mà nói, ít nhất cuối cùng nàng cũng có thể cùng Tư Đồ đại ca chết chung một chỗ, như vậy là đủ rồi.

Lăng Lạc Trần không biết bọn họ đến tột cùng ở trong giếng ngây người bao lâu, chỉ cảm thấy dưới chân là vực sâu không đáy, thời điểm có một ít tia sáng xuất hiện, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ rất kinh dị!

“Ồ, Phân thế giới thứ 16 lại có người đến.” Một gã đệ tử tuần tra hơi kinh ngạc nói

Dĩ vãng nhiều năm qua Phân thế giới thứ 16 cũng không có người đến Chủ thế giới, cho đến khi hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt xuất hiện. Về sau bởi vì tiếng tăm của hai người, mọi người đối với bọn họ chú ý tự nhiên không ít, ngay cả hai người đến từ Phân thế giới nào cũng có chút hiểu rõ.

Thời điểm Lăng Lạc Trần vàTư Đồ Diêu đứng trên mặt đất, nhìn một màn trước mắt, trong lòng liền rung động tột đỉnh.

“Xin hỏi đây là địa phương nào?” Tư Đồ Diêu kinh ngạc nói

“Nơi này là Chủ thế giới, các ngươi là từ Phân thế giới tới sao. Phân thế giới thứ 16 đã thật lâu không có ai tới, không nghĩ tới một năm trước tới hai người, một năm sau lại có người đến.”

Nghe nam tử kia nói,trong lòng Lăng Lạc Trần căng thẳng , vội hỏi: “Ngươi nói hai người kia là ai?”

“Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt a.”

Khi nam tử kia vừa nói xong, Tư Đồ Diêu và Lăng Lạc Trần liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ tới một loại khả năng: “Bọn họ bây giờ đang ở địa phương nào?”

“Chẳng lẽ các ngươi nhận thức bọn họ sao?” Trong mắt nam tử hiện lên tia vui sướng: “Bọn họ bây giờ đang ở Trì Mân quốc đấy.”

Thời điểm Tư Đồ Diêu chuẩn bị tiến thêm một bước hỏi thăm, một đạo thân ảnh liền xuất hiện trước mặt họ, Liễu Tuyết Nghiên kích động nói: “Tư Đồ đại ca!”

. . . . . .

Đám người Mộ Chỉ Ly ra khỏi trại huấn luyện hạt giống sau đó thì tùy ý tìm một gian cửa hàng hỏi thăm bản đồ về Trì Mân quốc, vật này trên cơ bản trong tiệm đều có, cho nên mua được không mất một tí công sức nào.

“Thời gian năm ngày, chúng ta hẳn là có thể tới thành Thiết Thạch rồi.” Hàn Như Liệt nhìn lộ tuyến trên bản đồ nói.

Thành Thiết Thạch vốn thuộc Trì Mân quốc, cách bọn họ một khoảng cũng không coi là xa, cộng thêm thực lực và tốc độ của bọn họ, đến đó trong vòng năm ngày cũng không thành vấn đề.

“Hàn huynh, đoạn đường này huynh hãy dẫn đường đi, ta chỉ cùng đi theo thôi.” Cung Tuấn Bân cười nói, hắn vốn là người cực kỳ rộng rãi, nếu coi Hàn Như Liệt làm thành huynh đệ của mình, như vậy ở trong đội ngũ nên thẳng thắng với nhau.

Thật ra thì, trong lòng hắn rất rõ ràng ở trong đội ngũ này, chỉ có quan hệ của hắn là lúng túng nhất thôi. Bốn người bọn họ rõ ràng đều là người một nhà tính mạng tương giao, so ra mà nói, chỉ sợ Hàn Như Liệt đem mình làm huynh đệ, vẫn như cũ không đạt tới trình độ cùng bọn họ cùng sinh cùng tử .

Hàn Như Liệt cười khẽ: “Tốt, nếu như mang lầm đường mặc cho mọi người xử trí, ha ha.”

Mọi người vừa lên đường vừa nói chuyện phiếm, không khí này cũng coi như là không tệ. Cung Tuấn Bân thường xuyên cười giỡn nói dẫn tới mọi người một trận mỉm cười.

“Lại nói, các ngươi đều có đôi có cặp, chỉ có ta là độc thân, cái này tâm ý chênh lệch a. . . . . . Chậc chậc.” Vẻ mặt Cung Tuấn Bân bất đắc dĩ nói

Lời nói này của hắn nhưng là lời nói thật, Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly là một đôi, Âu Dương Hào và Trầm Tinh là một đôi, ngay cả Mộ Dật Thần và Thiên nhi cũng là một đôi, cũng chỉ có hắn là cô đơn một mình.

Mộ Dật Thần một tay khoác lên bả vai của Cung Tuấn Bân, tựa như anh trai nói: “Huynh đệ, muốn tìm người yêu rồi hả?”

“Ta xem là tư xuân đi.” trong mắt Hàn Như Liệt xẹt qua chút ý cười, trong lúc mấy người bọn hắn nói giỡn cũng không có cần cố kỵ cái gì, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

“Ta tư xuân như thế nào?” Một quyền của Cung Tuấn Bân khoác lên trên người Hàn Như Liệt, nói: “Các ngươi thì thư thái rồi, cũng không nghĩ đến huynh đệ ta đây thật thê thảm.”

Nói tới đây, Cung Tuấn Bân liền xoay đầu lại nhìn Mộ Chỉ Ly và Thiên nhi nói: “Hai vị mỹ nữ, các ngươi có tỷ muội tốt nào giới thiệu cho ta không?”

“Trước mắt không có, nhưng nếu ngươi đã có người trong lòng thì có thể nói cho chúng ta biết, càng nhiều người thì lực lượng càng lớn mà!” Mộ Chỉ Ly cười nói

“Đây cũng là các ngươi nói, đến lúc đó nên hỗ trợ ta a!” vẻ mặt Cung Tuấn Bân thành thật nói, cũng không biết là thật tình thật hay là giả.

Liên tiếp đi ra khỏi trại huấn luyện hạt giống, thật lâu sau, Hàn Như Liệt mới lên tiếng nói: “Ta còn tưởng rằng bọn Lý Chí Đào sẽ thừa cơ hội này hạ thủ, giờ nhìn lại hẳn là không có ý định này?”

Từ ban đầu họ đã biết sự oán hận của Lý Chí Đào và Lý Chí Triển đối với bọn họ, hai người này chắc chắn sẽ không khinh địch mà buông tha cơ hội trả thù bọn họ, chắc là đang tìm kiếm cơ hội hạ thủ, hôm nay bọn họ ra ngoài không thể nghi ngờ là cơ hội trả thù vô cùng tốt, cho nên đoạn đường này bọn họ đều âm thầm đề phòng, nhưng lại không có phát giác được nửa điểm mánh khóe.

Sắc mặt của Mộ Chỉ Ly cũng không vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại so sánh với lúc trước ngưng trọng hơn mấy phần: “Xem ra, bọn họ hẳn là muốn chuẩn bị một cái sách lược vẹn toàn a, cũng là chúng ta đánh giá thấp bọn họ rồi.”

“Không đến tìm chúng ta gây phiền toái chẳng phải là tốt hơn sao? Đến lúc đó nhìn lại a, dù sao là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.” Cung Tuấn Bân đối với chuyện lần này cũng là vô cùng thông suốt.

“Đúng a, ta không tin bọn họ có thể lật lên sóng lớn gì.” Giọng nói trầm thấp từ trong miệng Mộ Dật Thầntruyền ra, hắn căn bản không có đem hai huynh đệ Lý Chí Đào để vào mắt.

Thiên nhi thản nhiên nói: “Nếu như bọn họ thức thời cứ thu tay lại mà nói thì cũng thôi đi, nếu như còn có ý nghĩ khác mà nói, lúc đó sẽ đưa bọn hắn quy thiên luôn.”

Một đường đi tới, khoảng cách từ mọi người đến thành Thiết Thạch cũng càng ngày càng gần.

“Qua cái thành trì này, tiếp theo chính là thành Thiết Thạch.” Hàn Như Liệt xem xét bản đồ một phen sau đó mới lên tiếng nói

“Càng đi tới gần thành Thiết Thạch, thì lại càng ít nhìn thấy người a, dường như các cửa hàng đều đóng cửa.” Chân mày Mộ Chỉ Ly dần dần nhíu lại, đoạn đường này đi tới biến hóa vô cùng rõ ràng, từ tình huống của những cửa hàng trên đường phố không khó nhìn ra nơi này trước kia phồn vinh như thế nào, nhưng hôm nay trên đường cái căn bản cũng không có người nào lui tới.

Thiên nhi đồng ý gật đầu: “Tựa hồ những người đi đường này cũng giống chúng ta đi thăm dò tình huống ở thành Thiết Thạch, mà ở trong đó cư dân ở đây trên cơ bản cũng đã dời đi rồi.”

“Điều này cũng không khó hiểu, nữ tử ở đại sảnh nhiệm vụ không phải nói rất nhiều người có đi không về sao? Hắc Ám chi lực*(lực lượng của bóng tối) mãnh liệt giăng đầy thành Thiết Thạch, gần tới thành trì cũng tránh không được bị ảnh hưởng, chẳng qua là Hắc Ám chi lực mạnh mẽ như thế, thật đúng là hiếm thấy.” trong mắt Hàn Như Liệt mang theo chút cảm khái nói.

Hắc Ám chi lực mặc dù là một loại nguyên tố do thế giới tạo thành, trong ngày thường cũng rất ít nhìn thấy, nhưng nơi có Hắc Ám chi lực dồi dào như vậy tuyệt không tầm thường.

“Hắc Ám chi lực ở đây thật tinh thuần.” Mộ Dật Thần đột nhiên lên tiếng nói: “Mặc dù Hắc Ám chi khí*(hơi thở của bóng tối) ở nơi này tồn tại cực ít, nhưng lại tinh thuần vô cùng! Chỉ sợ ta trải qua nhiều lần rèn luyện Hắc Ám chi lực cũng không cách nào so sánh được.”

“Xảo Xảo, ngươi cũng biết đây là chuyện gì xảy ra?” Mộ Chỉ Ly dùng thần thức cùng Xảo Xảo câu thông nói. Kiến thức của Xảo Xảo so với nàng nhiều hơn, nói không chừng nàng ấy sẽ biết.

Trong mắt Xảo Xảo hơi ngưng trọng: “Hiện tại ta còn không có cách nào nói đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, đợi đến lúc đi tới thành Thiết Thạch rồi nói sau.” Nói xong, Xảo Xảo liền quay mặt nhìn Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn cũng giống như trước ngưng trọng gật đầu.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút ít trầm trọng. Từ trên vẻ mặt của Xảo Xảo và Tuấn Tuấn cũng có thể nhìn ra chuyện này tuyệt đối không đơn giản , với tính tình của họ bình thường sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế, cho nên có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Mọi người ai cũng chưa từng nói chuyện, nhưng là cước bộ cũng cực kỳ ăn ý đồng loạt tăng nhanh, chỉ có chạy tới thành Thiết Thạch mới có thể hiểu được hết thảy đến tột cùng là như thế nào.

Thành Thiết Thạch.

May là trong lòng đám người Mộ Chỉ Ly đã có chuẩn bị, nhưng thời điểm bọn họ nhìn thấy thành Thiết Thạch, trong lòng vẫn không tránh được hiện đầy kinh ngạc.

Bầu trời ở thành Thiết Thạch đều là bóng tối, nếu không phải bọn họ biết rõ bây giờ là ban ngày, sợ là sẽ nghĩ hiện tại là ban đêm. Tất cả đại môn trong thành trì đều đóng cửa, trừ những người bên ngoài đến đây thăm dò ra, không có cư dân tồn tại, nhìn thành Thiết Thạch lớn như thế lại lộ ra vẻ trống rỗng.

“Hắc Ám chi lực ở đây thật là kinh khủng!” Cung Tuấn Bân kinh ngạc nói, vuốt vuốt hai mắt của mình, hầu như không tin đó là sự thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi