YÊN LẶNG CHỜ BA BỮA CƠM

Đến sân bay, Trác Sở Duyệt dựa theo vị trí Lương Minh Hiên cung cấp mà tìm được anh tại một nhà hàng cháo và mì ở cuối sảnh khởi hành.

Lương Minh Hiên ngồi ở chiếc ghế ngoài cùng, anh mặc áo len cardigan màu xanh kết hợp với quần dài màu nâu sẫm, áo khoác vắt lên vali, dáng vẻ nhàn nhã đang kiểm tra Ipad của mình.

Hầu hết trong nhà hàng là người cao tuổi, anh ngồi đó trông vô cùng tao nhã và gọn gàng, tạo nên một cảm giác vi diệu.

Vì cô nên anh không vào phòng VIP nghỉ ngơi.

Trác Sở Duyệt bước lại gần Lương Minh Hiên, thấy trên bàn có hai bát cháo, một bát đặt trước mặt anh, bên cạnh là hai đĩa thức ăn khai vị.

Phát hiện có người ngồi xuống, Lương Minh Hiên ngẩng đầu lên rồi mở nắp bát cháo trước mặt ra, “Anh đã nếm thử giúp em rồi, mùi vị cũng tạm được, trời lạnh nên buổi tối ăn ít trái cây thôi.”

Đó là một bát cháo thập cẩm đường đỏ, Trác Sở Duyệt dùng thìa khuấy đều, bên trong có quả hồ đào, hạt óc chó, hạnh nhân, hạt điều…

Khuấy vài cái nhưng thìa đầu tiên cô lại múc từ bát cháo hải sản của Lương Minh Hiên vì trông nó rất ngon.

Trác Sở Duyệt hỏi, “Mấy giờ anh làm thủ tục?”

Lương Minh Hiên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, trả lời, “Còn thời gian.”

Anh không nói thời gian chính xác nên cô càng không yên lòng, Trác Sở Duyệt nhanh chóng ăn xong bữa tối.

Lương Minh Hiên cầm áo khoác lên rồi kéo vali.

“Đưa cho em đi.” Trác Sở Duyệt cầm lấy áo khoác của Lương Minh Hiên, như vậy cô mới có thể khoác tay anh.

“Em lại có việc mới hả?”

Cô dạ một tiếng, “Chuyện nhỏ mà anh.”

Lương Minh Hiên bật cười.

“Anh bay một mình sao?”

“Ừ, đáp xuống sẽ có người tới đón.”

Lương Minh Hiên đã đổi vé máy bay, nhân viên công tác mặt đất đang đợi anh.

Trác Sở Duyệt ôm anh rồi vùi mặt vào vai anh, lên tiếng, “Anh lên đường bình an nhé.”

Nhưng Lương Minh Hiên lại nói, “Em không được thức khuya đâu đấy.”

Trác Sở Duyệt cảm thấy nghi ngờ, cô hít mũi ngửi mùi hương trên người anh, “Nước hoa của em phải không?”

Vẻ mặt anh giống như bị bắt tại trận, xấu hổ trả lời, “Anh không cẩn thận làm vỡ nó.”

Trác Sở Duyệt véo mặt anh.

Ngày đầu tiên Lương Minh Hiên không có nhà, Trác Sở Duyệt ngủ đến tận mười giờ rưỡi sáng mới thức dậy, nhưng cô vẫn không muốn bước ra khỏi chăn, rèm cửa không ai kéo ra, thật yên tĩnh.

Hôm nay Trác Sở Duyệt không đến văn phòng mà ở nhà làm bảng kế hoạch dự án.

Sương mù mờ mịt ngoài cửa sổ nhưng tâm trạng của Trác Sở Duyệt lại tươi sáng lạ thường, thoát khỏi sự quản lý gia trưởng của Lương Minh Hiên là thiên đường tự do của cô.

Lily sẽ không quan tâm mấy quán ăn lề đường dùng loại dầu ăn gì, cô ấy chỉ việc mua cho cô một hộp bánh rán hành, một bát hoành thánh với tàu hũ ky và một cốc sữa đậu nành ngọt.

Buổi chiều có người đến quét dọn vệ sinh, dì ấy có gương mặt tròn trông rất phúc hậu.

“Chỉ có một mình cô gái nhỏ thôi à, bố mẹ cháu đều không ở nhà sao?”

Trác Sở Duyệt mặc áo hoodie với quần thể thao ở nhà, không kẻ lông mày, dáng vẻ y hệt sinh viên.

Trác Sở Duyệt nghiêng đầu, “Cháu ở cùng bạn trai, anh ấy đi công tác rồi ạ.”

“Ôi chao, tuổi trẻ tài cao nhỉ?”

Trác Sở Duyệt rót cốc nước cho dì ấy, “Dì ơi, cháu làm việc trong phòng sách, có việc gì dì nhớ gọi cháu nhé.”

“Được, được, cháu mau đi làm việc đi.”

Trong cuộc thảo luận tại tòa soạn vào hôm qua, bọn họ đưa ra những yêu cầu chi tiết nhất, không cần ý tưởng của cô nên kế hoạch được thực hiện rất nhanh chóng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, thấy người gọi là Cố Sùng Viễn thì Trác Sở Duyệt hơi sửng sốt, sau đó mới nhận cuộc gọi.

Anh ta rất lịch sự hỏi, “Có làm phiền cô không?”

“Không đâu.”

“Tôi muốn hỏi chọn gạch tráng men cần lưu ý những gì?”

“Xếp các viên gạch chồng lên rồi so sánh chúng với nhau, khe hở giữa các viên gạch càng nhỏ thì càng tốt, lúc anh gõ xuống, âm thanh vang lên sẽ rất trong trẻo.” Trác Sở Duyệt hỏi thêm, “Anh sửa nhà à?”

“Ừ, nhà bố mẹ tôi.”

Tiếng anh ta cách xa điện thoại, dường như đang hỏi người khác, “Đây là…”

Có người trả lời, “Đá granite.”

Cô nghe thấy được thì vội lên tiếng, “Tôi thích lắm.”

“Cái gì?”

"Dùng đá granite làm công trình sẽ mang lại vẻ đẹp hoài cổ, nhưng không biết bố mẹ anh có thích không?”

“Bố tôi ít khi bắt bẻ lắm.” Cố Sùng Viễn ngừng một chút mới hỏi tiếp, “Phụ nữ thì có thích không?”

“Anh hỏi mẹ anh thử xem.”

“Bà đã qua đời lúc tôi mười tuổi, bây giờ có một người…” Anh ta tự giễu, “Nhưng tôi không quá thân thiết với bà ta.”

Người không biết thì vô tội, nhưng cô vẫn thấy hơi ngại ngùng, “Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi đâu.” Cố Sùng Viễn tiếp tục hỏi, “Loại đá granite này có thể dùng trong toilet không?”

“Đương nhiên là có thể, đang là mốt đấy.”

“À…” Anh ta suy nghĩ rồi bỗng nhiên hỏi, “Hôm nay Diêu Tứ Bình nhận lương, cô có hứng thú đi ăn một bữa cơm với cậu ấy không?”

Dì giúp việc gõ cửa rồi bước vào hỏi cô, “Vỏ gối và ga trải giường trong hai phòng ngủ kia đều rất sạch sẽ, cháu có muốn thay chúng không? Phòng sách không cần dọn dẹp lại phải không?”

“Không cần thay đâu ạ, phòng sách cũng không cần dọn.”

Trong nhà này chỉ có phòng sách là Lương Minh Hiên không thích người khác đụng vào đồ đạc cá nhân của anh. Trác Sở Duyệt không biết mình có phải là ngoại lệ không vì cô chưa bao giờ lục lọi đồ của anh cả.

Dì giúp việc dọn dẹp căn nhà sạch sẽ không sót chỗ nào, sau đó tạm biệt Trác Sở Duyệt rồi rời đi.

Trác Sở Duyệt thay quần áo ra ngoài và vui vẻ đi đến nơi hẹn vì địa điểm là ở quán lẩu.

Thời tiết cuối thu rét căm căm chính là thời gian tuyệt vời để ăn lẩu.

Quán lẩu tràn ngập mùi hạt tiêu và mùi nước dùng thơm ngào ngạt.

Trác Sở Duyệt và người thanh niên trẻ có dáng người cao lớn đồng thời nhìn thấy nhau, anh ta lên tiếng, “Hi.”

La Tiểu Thiến ngạc nhiên, “Hai người quen nhau à?”

Diêu Tứ Bình vờ vịt nói, “Bạn bè cũ.”

Trác Sở Duyệt cố ý hỏi, “Anh là ai vậy?”

“Cho tôi chút mặt mũi đi mà.”

Cố Sùng Viễn đến chậm hơn Trác Sở Duyệt một bước, anh ta bước tới từ sau lưng cô, lại còn kéo ghế mời cô ngồi.

Trên chiếc bàn vuông, Trác Sở Duyệt và Cố Sùng Viễn ngồi cạnh nhau.

Trên bàn là nồi lẩu uyên ương và rất nhiều đĩa đồ ăn kèm.

Diêu Tứ Bình nâng ly, nói, “Nào, tối nay chủ yếu là mừng tôi lĩnh lương, nhân tiện chúc mừng La Tiểu Thiến của chúng ta nhận được offer mà cô ấy ngày nhớ đêm mong.”

Trác Sở Duyệt chỉ tay về phía người bên cạnh, hỏi, “Sau này cô không làm ở công ty anh ấy nữa à?”

Cố Sùng Viễn đang nghiêm túc nhúng đồ ăn nhưng cũng không quên đính chính, “Ở đó không thể gọi là công ty.”

La Tiểu Thiến trả lời, “E rằng không thể, em đã nộp đơn xin việc trên mạng rồi.”

Diêu Tứ Bình bùi ngùi, “Không phải cậu ấy thiếu trợ lý, cậu ấy có tay mà, chỉ thiếu bạn gái thôi.”

Cố Sùng Viễn không còn gì để nói, “Này!”

Trác Sở Duyệt không nhịn được bật cười.

Chỉ có La Tiểu Thiến không hiểu, “Vấn đề này cần đàn anh liệt kê một số tiêu chuẩn ra trước khi đăng lên mạng.”

Diêu Tứ Bình hất cằm về phía Trác Sở Duyệt, “Dựa theo tiêu chuẩn của cô ấy.”

“Nếu thế thì theo đuổi Sở Duyệt luôn cho rồi.”

Trác Sở Duyệt nói, “Tôi có bạn trai rồi.”

Cả bàn ăn im lặng, tiếng người xung quanh trở nên hỗn loạn.

Cố Sùng Viễn ngừng đũa, mờ mịt hỏi, “Nhìn tôi làm gì?”

La Tiểu Thiến tò mò hỏi, “Anh ấy làm cùng nghề với chị ạ?”

Trác Sở Duyệt lắc đầu đáp, “Anh ấy làm về ngành ẩm thực.”

La Tiểu Thiến lại hỏi, “Hai người hẹn hò được bao lâu rồi ạ?”

Cô suy nghĩ, “Hơn một tháng.”

Diêu Tứ Bình thở dài.

La Tiểu Thiến quay sang hỏi anh ta, “Anh thở dài cái gì?”

“Ai thở dài đâu, miến quá nóng nên anh thổi thôi.”

Trác Sở Duyệt lấy điện thoại đang đổ chuông ra, người gọi là Lương Minh Hiên, cuộc gọi nhỡ trước đó cũng từ anh.

Lương Minh Hiên hỏi, “Em không để điện thoại trong người à?”

“Không phải, em đi ăn lẩu với bạn, xung quanh ồn quá nên không nghe thấy tiếng điện thoại reo.”

“À, với Thi Mẫn hả?” Lương Minh Hiên hỏi.

Trác Sở Duyệt không muốn giải thích quá nhiều, không cần thiết, vì vậy cô trả lời, “Vâng.”

Ra khỏi quán lẩu thì trời đã khuya nhưng vẫn còn rất nhiều người và xe cộ qua lại, Trác Sở Duyệt chuẩn bị bắt xe về.

Diêu Tứ Bình hào phóng nói, “Cậu ấy lái xe sẽ tiện hơn, lại không tốn tiền, không phải gần đây có nhiều tin tức nói con gái gọi xe taxi vào ban đêm đều gặp chuyện không may à?”

Cố Sùng Viễn liếc anh ta, “Cậu biết cách nói chuyện quá nhỉ.”

“Không hề.”

Cố Sùng Viễn nhìn cô rồi nói, “Chúng tôi cũng phải đưa Tiểu Thiến về nhà, tiện đường thôi, không phiền đâu.”

Cố Sùng Viễn mới thực sự biết cách nói chuyện, anh ta dùng từ “chúng tôi” làm Trác Sở Duyệt cảm thấy rất thoải mái, không nợ nần gì anh ta.

Cố Sùng Viễn lái xe đến, La Tiểu Thiến và Diêu Tứ Bình vừa cãi nhau vừa chui vào ghế sau, Trác Sở Duyệt chỉ có thể ngồi xuống ghế lái phụ.

Cố Sùng Viễn mở chức năng dẫn đường, hỏi Trác Sở Duyệt, “Vẫn là địa chỉ lần trước à?”

“Không phải, tôi đã chuyển đến đại lộ Lâm Giang.”

Diêu Tứ Bình hỏi, “Cô ở chỗ đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Người có tiền!”

Trác Sở Duyệt quay đầu nói với bọn họ, “Hôm nào tôi mời mọi người ăn cơm, ăn gì cũng được, tùy mọi người chọn.”

Diêu Tứ Bình nhếch miệng cười, “Đừng khách sáo như vậy, chỉ cần một bàn Mãn Hán Toàn Tịch (1) thôi, chúng tôi không kén chọn đâu.”

(1) Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi