YÊN LẶNG CHỜ BA BỮA CƠM

La Tiểu Thiến là người đầu tiên xuống xe, chiếc xe lại tiếp tục đi tiếp, không ai nói thêm câu gì, không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh.

Trác Sở Duyệt nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy Diêu Tứ Bình ôm áo khoác trong lòng đang ngửa đầu nghỉ ngơi. Cô huých nhẹ vào người Cố Sùng Viễn, ý bảo anh ta chú ý đến tình trạng của Diêu Tứ Bình mà mở máy sưởi lên.

Cố Sùng Viễn không khách sáo lên tiếng, “Cô để ý đến cậu ấy làm gì, mười phút nữa cậu ấy cũng xuống xe rồi.”

Anh ta tính toán khá chính xác, mười phút sau, Diêu Tứ Bình mở đôi mắt nhập nhèm ra và mở cửa bước xuống xe.

Trác Sở Duyệt ngồi trong xe vẫy tay tạm biệt Diêu Tứ Bình.

Vừa quay xe lại Cố Sùng Viễn vừa nói, “Traditionnelle.” (1)

(1) Traditionnelle là mẫu đồng hồ kinh điển nhất của hãng đồng hồ nổi tiếng Vacheron Constantin dành cho giới siêu giàu.

Trác Sở Duyệt cảm thấy hơi khó hiểu, sau đó mới cúi đầu sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, “Ừ.”

Thật đúng lúc, người tặng cô chiếc đồng hồ này đang gọi điện thoại tới.

Trác Sở Duyệt nghe máy, “Em đang trên đường về nhà.”

“Một mình em đi taxi sao?” Lương Minh Hiên hỏi.

“Bạn em lái xe.”

Trác Sở Duyệt nói không sai, chỉ cần anh không hỏi rằng Trần Thi Mẫn hay người bạn nào khác.

May mà Lương Minh Hiên không hỏi, “Không biết vì sao, đột nhiên anh muốn gọi điện cho em.”

“Anh không bận ạ?”

Trong điện thoại không nghe rõ tiếng lắm, dường như Lương Minh Hiên thở dài, “Chỉ có vài việc vặt vãnh thôi.” Anh dừng lại một chút rồi hỏi, “Mocha hay latte em nhỉ?”

Thường thì Lương Minh Hiên chỉ uống cà phê đen, chắc hẳn anh gặp chuyện gì phiền lòng.

“Affogato.” (2) Trác Sở Duyệt trả lời.

(2) Affogato là một loại đồ uống làm từ cà phê. Nó thường được pha chế bằng một muỗng vani gelato hay kem cho lên phía trên một tách espresso nóng.

Lương Minh Hiên bất đắc dĩ cười, đồng ý, “Được.”

Có thể tưởng tượng lúc Lương Minh Hiên nói muốn uống một ly Affogato, vẻ mặt trợ lý của anh sẽ như thế nào.

Espresso nóng rưới lên lớp gelato, nếu thích có thể rắc một chút muối biển lên trên.

Trác Sở Duyệt cười, “Anh có thể nói là do bạn gái anh quyết định.”

Cô định nói là con gái nhưng lại sợ anh tức giận.

“Dĩ nhiên rồi.” Lương Minh Hiên vui vẻ lên tiếng, “Về tới nhà nhớ báo cho anh biết.”

Cúp điện thoại.

Cố Sùng Viễn hỏi, “Anh ấy có phải là người cô thích nhiều năm không?”

Trác Sở Duyệt khá ngạc nhiên, “Tôi từng nói với anh sao?”

“Đêm chúng ta ra khỏi quán bar đó… có thể cô không nhớ rõ, cô đã nói rất nhiều.”

Quả thật Trác Sở Duyệt không nhớ gì, chẳng trách khi Cố Sùng Viễn nghe cô nói có bạn trai thì có vẻ như đã biết rồi.

“Đúng vậy, chính là anh ấy.”

Xe dừng trước đèn đỏ.

Những cửa hàng ở hai bên đường đã đóng cửa, cửa kính tối đen, trên đường có người chậm rãi tản bộ, cũng có người bước đi vội vã để kịp thời gian. Hai loại người này đều khác nhau về tuổi tác.

Trác Sở Duyệt vẫn luôn cảm thấy hoang mang.

“Anh biết không, anh không giống với người trẻ tuổi mặc dù anh thật sự vẫn còn trẻ, anh tốt nghiệp ngôi trường mà mọi người hằng mong ước nhưng lại chấp nhận ngồi trong căn phòng nhỏ sửa đồng hồ, nguyên nhân gì khiến anh lựa chọn như vậy? Hay đây là sở thích của anh?”

“Không phải.” Cố Sùng Viễn trả lời, “Lựa chọn của tôi có rất nhiều, chẳng qua là tôi không tìm được lý do để lựa chọn.”

Trác Sở Duyệt gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Cố Sùng Viễn hiểu ý, anh ta bật cười, “Tôi rất vui khi quen biết cô, cô là người không có thành kiến với người khác.”

“Tôi không thể hiện ra mặt thôi.”

Bước vào nhà, Trác Sở Duyệt giật mình.

Bởi vì Lily xuất hiện ở đây, cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế ở huyền quan để thay giày.

Lily nói, “Lần sau, trước khi cô định biến mất thì tốt nhất hãy thông báo cho tôi biết.”

Trác Sở Duyệt lập tức nghĩ tới anh, “Lương Minh Hiên tìm cô hả?”

“Đây là công việc của tôi.”

“Xin lỗi cô.” Trác Sở Duyệt bừng tỉnh, “Để bồi thường, tôi mời cô xem phim nhé.”

“Cô còn định đi ra ngoài à?” Lily hỏi.

Trác Sở Duyệt ra vẻ thần bí, lắc lư ngón tay.

Trong nhà có căn phòng giống như rạp chiếu phim cá nhân.

Phim bắt đầu chiếu, Trác Sở Duyệt nhớ ra gì đó, đột nhiên đứng dậy, “Cô chờ một chút…”

Cô chạy ra khỏi phòng, lúc quay lại thì ôm theo một chiếc hộp lớn đựng toàn đồ ăn vặt.

Lily ngạc nhiên thốt lên, “Wow!”

“Lúc trong lòng tôi không vui thì thường hay đi dạo siêu thị, tôi mua những thứ này vì nó có bao bì khá đẹp, nhưng tôi lại không thích ăn nên cứ mua xong rồi cất đi, cuối cùng mới dự trữ được nhiều thế này.”

Lily vừa lấy một gói bim bim ngô thì tiếng chuông điện thoại vang lên, thấy tên người gọi, nét mặt cô ấy trở nên đen sì, “Gì thế, tôi đang làm việc nên không tiện nghe máy.”

Trác Sở Duyệt nói nhỏ, “Cô có thể…” Rồi chỉ ra ngoài cửa.

Trác Sở Duyệt chưa bao giờ coi Lily là cấp dưới của mình.

Lily lắc đầu với cô rồi lạnh nhạt nói vào điện thoại, “Ừ, tôi biết rồi, cúp máy đây.”

Cô ấy ném di động lên ghế sofa, bóc gói bim bim ra nhai rồi ừm một tiếng, “Ngon phết.”

Trác Sở Duyệt không hỏi thăm chuyện riêng của cô ấy.

Đêm đó, Lily không về nhà, cô ấy ngủ trong phòng khách. Sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng Lily chiến đấu với máy làm sữa đậu nành, rõ ràng cô ấy đang ở thế bất lợi.

Trác Sở Duyệt rất muốn giúp đỡ, nhưng tiếc rằng phòng bếp không phải là lãnh địa của cô.

Cuối cùng vẫn phải gọi đồ ăn bên ngoài.

Buổi sáng, Trác Sở Duyệt đến tòa soạn để thảo luận những bước đầu trong kế hoạch, cũng không phải sửa gì nhiều. Buổi chiều đi chọn vật liệu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai có thể thi công.

Buổi tối, Lily chở Trác Sở Duyệt đến nhà hàng trên đường Kiến Quốc.

Người phục vụ trong bộ âu phục giày da đã chờ đợi rất lâu, anh ta nhận ra Trác Sở Duyệt, “Cô Trác phải không ạ?”

“Vâng.”

Anh ta mỉm cười nói, “Chào buổi tối, xin mời vào trong.”

Lần trước tới đây cô không tìm hiểu kỹ, giờ mới biết chỗ này cũng có phòng riêng, nó nằm phía sau bức tường kính, thiết kế giống với phong cách của nhà hàng, chẳng qua là sáng sủa và riêng tư hơn.

"Thực đơn đêm nay dành cho hai vị khá đặc biệt, anh Lương có đề cập với cô chưa ạ?”

Chưa nói, Lương Minh Hiên chỉ bảo cô đến đây ăn cơm thôi.

Trác Sở Duyệt chuyển sang ngồi đối diện Lily, “Cô có kiêng món gì không?”

“Không…” Điện thoại của Lily lại đổ chuông, cô ấy không nghe máy, còn lặp lại lần nữa, “Không có.”

Đợi đến khi quản lý nhà hàng rời đi, Lily chủ động bày tỏ, “Bạn trai tôi gọi điện đấy.”

“Hai người cãi nhau à?” Hãy tha thứ cho cô vì quá hứng thú.

Lily không phủ nhận, “Anh ta chưa bao giờ hiểu tôi cả, anh ta cho rằng tôi rất nhiệt tình làm việc, thật ra chỉ vì tôi không muốn ở bên anh ta.”

Tại sao không chia tay?

Trác Sở Duyệt nghĩ vậy nhưng không nói ra.

Cô giả vờ thấy mất mát, “Tôi còn tưởng rằng cô thích ở bên cạnh tôi.”

“Đúng vậy, đối phó với cô dễ hơn anh ta nhiều.” Lily cười, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đoán có thể cô là một cô gái rất yếu ớt và khó trị.”

“Ấn tượng đầu tiên của tôi bết bát đến vậy sao?”

“Cô quá xinh đẹp, con gái đẹp sẽ có không ít người xum xoe.”

Tối nay, đồ ăn mang lên không theo trình tự mà được bày hết tất cả trên bàn.

Rượu vang đỏ gan ngỗng, lưỡi bò trộn dầu giấm, sò điệp Úc xào măng tây. Món chính lại là một bát mì, súp nấm thông, thịt bồ câu và hai đĩa rau xanh.

Lần đầu tiên dùng đũa trong nhà hàng Pháp, Lily ngẩn người, “Trung Quốc và phương Tây kết hợp à?”

Trác Sở Duyệt đã sớm có linh cảm, “Đây là bữa tối tốt cho sức khỏe.”

Lily nếm thử một miếng và không tiếc lời ca ngợi, “Hương vị thật tuyệt vời.”

Không có rượu nên cơm no nước đầy xong thì con người sẽ trở nên lười biếng.

Lily nói, “Mục tiêu bây giờ của tôi là kiếm tiền, sau đó sẽ mua cho mình một căn nhà.”

Xem ra Lương Minh Hiên trả thù lao rất cao nên cô ấy mới bằng lòng hầu hạ cô gái yếu ớt khó trị này.

Trác Sở Duyệt suy nghĩ rồi nói, “Tôi cũng muốn lập kế hoạch gửi tiền tiết kiệm.”

Lily thấy khó hiểu, “Anh Lương yêu thương cô lắm mà.”

Trác Sở Duyệt hiểu ý của cô ấy, “Tôi biết, nhưng tôi không nổi tiếng trong giới nghệ thuật nên cần tiết kiệm nhiều một chút, ít nhất cũng phải để bản thân có cảm giác thành công.”

Cuối tuần này cô phải về nhà gặp bố mẹ, vì vậy trước đó một ngày Trác Sở Duyệt đến hiệu làm tóc để duỗi thẳng mái tóc xoăn sóng của mình.

Trác Sở Duyệt yêu cầu nó không thể quá thẳng, phải tự nhiên giống trời sinh vậy.

Ngày tiếp theo, Trác Sở Duyệt xách vali bay về thành phố nhà mình.

Lương Minh Hiên đến sân bay sớm, anh đi loanh quanh trước cổng một lúc thì thấy Trác Sở Duyệt bước ra.

Cô mặc áo khoác denim kết hợp với chiếc quần denim bó sát và giày Martin màu đen. Mái tóc dài xõa trên vai không che được gương mặt trắng nõn của cô, tóc cũng không cài ra sau tai và không còn thấy nó gợn sóng nữa.

Chỉ chốc lát sau, cô đã đi tới trước mặt, Lương Minh Hiên lên tiếng, “Thời gian đảo ngược rồi hả?”

Trác Sở Duyệt tỏ vẻ không hiểu.

Lương Minh Hiên xoa đầu rồi chăm chú nhìn cô, “Em đã trở lại năm mười sáu tuổi rồi.”

Trác Sở Duyệt hiểu ra, cô kéo tóc của mình lên giải thích, “Mẹ em không thích em uốn tóc.”

“Mẹ em nói đúng đó.” Lương Minh Hiên thốt lên.

Có thể thấy anh cũng rất hài lòng.

Tài xế mở cửa chiếc xe Rolls-Royce.

Lương Minh Hiên ôm Trác Sở Duyệt vào lòng rồi hôn lên mặt cô, Trác Sở Duyệt ngẩng đầu hỏi, “Anh định nói với bố mẹ em thế nào? Em không lên tiếng đâu đó.”

“Tại sao em lại trở nên nhát gan thế nhỉ?”

“Em không thể tưởng tượng được họ sẽ có phản ứng như thế nào, có lẽ không có phản ứng gì, dù sao em cũng do họ sinh ra nên tính tình chắc không khác nhau là bao.”

Lương Minh Hiên không nhịn được cười rộ lên.

Trác Sở Duyệt nhớ mật khẩu nhà mình nên tự mở cửa.

Mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa, bà nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn.

Nhìn qua mẹ cô không có thay đổi gì nhiều, tóc bà buộc ra sau gáy, dáng vẻ vẫn như xưa, có thể thấy bà chăm sóc bản thân rất tốt.

Trác Sở Duyệt có thông báo hôm nay sẽ dẫn bạn trai về nhà nhưng không nói thẳng bạn trai là ai.

Thấy người đàn ông đứng cạnh cô, bà sửng sốt, tuy không quên anh là ai nhưng rất lâu sau mới nghi ngờ hỏi, “Minh Hiên à?”

Lương Minh Hiên ung dung mỉm cười, “Em chào chị, đã lâu không gặp.”

Mẹ cô đứng dậy, “Không cần thay giày đâu, mời ngồi.”

Bà bảo người giúp việc trong bếp pha hai cốc trà xanh.

Trác Sở Duyệt thấy mẹ có vẻ bình chân như vại, chỉ hơi bối rối thôi thì mới cảm thấy việc cô kết hôn với Lương Minh Hiên là vô cùng quan trọng.

Người giúp việc bưng trà lên nhưng đó không phải dì Văn.

Trác Sở Duyệt buồn bực, khách sáo nói, “Cảm ơn.”

Mẹ cô vừa liếc mắt là biết cô nghĩ gì, bà lập tức giải thích, “Nhà cũ của dì Văn ở quê bị dỡ bỏ, dì ấy được đền bù hai căn nhà nên về quê hưởng phúc rồi.”

Bà cũng không biết rằng Trác Sở Duyệt lớn lên do ăn cơm dì Văn nấu mà chưa một lời từ biệt với dì ấy.

Mẹ cô suy nghĩ rồi hỏi, “Chị không hiểu nhầm chứ, Minh Hiên, em đang hẹn hò với Sở Duyệt phải không?”

“Vâng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi