YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Sau khi Tầng Hải Châu rời đi, Từ Oánh nằm dài trên giường, mang chuyện tối nay ghi lên nhóm.
Hàn Dĩnh nói:"Hắn để ý, chứng minh bắt đầu quan tâm cậu."
Từ Oánh nói:"Dù sao việc này mang ra suy nghĩ cũng tốt, hắn sẽ có thời gian suy nghĩ xem có hợp hay không, dù sao cũng chưa hẹn hò, mọi người cũng không cần phải xấu hổ."
Doãn Mộ Tư liền nói:"Ừ, thà đừng dính vào còn hơn dính vào rồi lại hiểu nhầm, cãi vã nhau như vậy chán lắm."
Hàn Dĩnh:"Trong khoảng thời gian này cậu hay cho Tầng Hải Châu thời gian suy nghĩ.

Dù sao chuyện trước kia của cậu và Cố Hải Ninh ở cùng nhau là sự thật, hắn không thể tiếp nhận thì không cần mập mờ nữa."
Từ Oánh gật đầu:"Tớ cũng cảm thấy như vậy, thời gian này sẽ không gặp hắn nữa… thời gian này tớ sẽ giúp Mộ Mộ chuẩn bị hôn lễ."
Doãn Mộ Tư:"...khụ… Lục bang chủ đã có ý kiến."
Hàn Dĩnh cười lớn:"Haha… tớ nghĩ Oánh Oánh cậu nên ở nhà học nấu cơm đi a, đợi ngày làm phụ dâu.

Cứ đi làm bóng đèn khó trách Lục Vũ Thần chẳng ý kiến."
Gần đây Từ Oánh vẫn cùng Doãn Mộ Tư đi theo làm bóng đèn cũng là bởi vì quá rảnh rỗi kiếm việc cho bận rộn.
Doãn Mộ Tư còn nói:"Hôm nay anh họ xa của cậu còn hỏi đến việc học tập của cậu."
Từ Oánh:"...nói với anh ấy, tớ sẽ không xuất hiện cho đến ngày kết hôn nữa, được không?"
Muốn bắt cô đi học, không bao giờ.
Cả đời cô chỉ muốn làm con sâu ăn lúa.

Đầu tư nho nhỏ với bạn bè kiếm một khoảng đủ ăn đủ mặc.
Cô lại không có thích hàng hiệu.
Vậy nên sau này dù có kết hôn cũng không cần nhìn mặt chồng mà sống.
Lúc này, đang trò chuyện Doãn Mộ Tư lại nói:"Lục Vũ Thàn vì tớ làm nhiều việc như vậy, tớ hỏi anh ấy thích điều gì nhất… anh ấy nói muốn một đêm tân hôn khó quên."
Từ Oánh cười haha:"Không ngờ Lục bang chủ lại là động vật ăn thịt quá nhàm chán như vậy."
"Mộ Mộ, cậu đang mang thai, ở trong chăn tâm tình, đây chính là đêm tân hôn khó quên."
Hàn Dĩnh:"Khụ… Oánh Oánh, câu tránh xa một chút, tớ sẽ cùng Mộ Mộ giải thích ý tứ của Lục Vũ Thần."
Từ Oánh:"Sao tớ phải tránh"
Hàn Dĩnh:"Bởi vì tâm hồn cậu vẫn ngây ngô như cô gái mới lớn."
Từ Oánh:"..."
Sau đó Từ Oánh lại nói:"Được rồi hai cậu đừng xem thường mình a… mình cho các cậu xem cái này mà học tập.

Cả hai cậu nên xem, bởi vì rất nhiều nam nhân bị phụ nữ bên ngoài câu dẫn khi họ đang mang thai."
Doãn Mộ Tư:"..."
Hàn Dĩnh:"..."
Lục Vũ Thần ngồi trong phòng làm việc nhận được thông tin của Sandy, tàn dư của Hàn Thương Nguyên cơ bản đã bị tiêu diệt, nhưng bên phía Aaron đang săn lùng một người phụ nữ đêm đó trợ giúp Hàn Thương Nguyên, cô ta đã chạy thoát.
"Cô ta là Ella, bên cạnh Hàn Thương Nguyên chỉ có một nữ nhân này là thân cận, còn lại chỉ là nam nhân… có thể thấy nữ nhân này không đơn giản."
Lục Vũ Thần lướt qua thông tin ít ỏi của Ella, ánh mắt sắc bén, môi nhếch lên:"Nước A là đất của James, ông ta không tìm được có nghĩa là cô ta không còn ở đó nữa."
Sandy cùng quan điểm gật đầu:"Tôi cũng nghĩ như vậy… ngoài ra đã tìm được người hôm đó chụp ảnh cưới cho Hàn Thương Nguyên.

Hắn ta nói đã gửi ảnh Hàn Thương Nguyên và Hàn Thương Nguyên cũng đã bẻ gãy thẻ nhớ đó, hắn ta không còn lưu trữ.

Hắn còn nói Hàn Thương Nguyên xem ảnh cưới bằng laptop, tình hình lúc đó căng thẳng không ai để mắt tới, lúc thu dọn không phát hiện chiếc laptop mà người chụp ảnh nhắc tới."

Lục Vũ Thần huy động Nhất Đường, nhất định lật tung Nam Sơn phải tìm cho ra Ella trước hôn lễ.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Vũ Thần đi đến Doãn gia.
Anh cảm thấy bất an, anh có thể đoán được Ella đang có mặt ở Nam Sơn và nhắm vào Doãn Mộ Tư.

Anh không biết cô gái này sẽ hành động cái gì nên nhất định phải tìm cô ta sớm nhất.
Sau một hồi hàn huyên về vấn đề giới tính một hồi, Từ Oánh liền gửi lên một video còn trực tiếp @Mộ Mộ:"Đây chính là điều Lục Vũ Thần mong muốn."
Khi Doãn Mộ Tư ấn vào video, hai mắt mở to, là một bộ phim xxx.
Trong video, nữ chính bạo dạn không kiềm chế, Doãn Mộ Tư đỏ cả mặt…vừa định tắt đi thì Lục Vũ Thần đẩy cửa đi vào.
Doãn Mộ Tư hoảng sợ bấm loạn vào màn hình tắt đoạn phim đi, không ngờ âm thanh lại to hơn, sợ hãi đến mức cô nhanh chóng khóa màn hình.
Lục Vũ Thần:"..."
Anh vừa nghe thấy âm thanh gì vậy?
Sau khi khóa màn hình, Doãn Mộ Tư đỏ mặt nhìn Lục Vũ Thần:"Anh…sao anh lại ở đây."
Nhìn Doãn Mộ Tư có tật giật mình, xem ra anh đoán không sai, vừa rồi cô đang xem một bộ phim không phù hợp với trẻ con.
"Đột nhiên muốn nhìn thấy em, nên liền đến."
Không nhìn thấy Lục Vũ Thần có gì bất thường, Doãn Mộ Tư thở ra, len lén giấu điện thoại dưới gối:"Chúng ta vừa mới ăn cơm tối cùng."
Lục Vũ Thần nhíu mày, môi cong lên:"Sao vậy, em không muốn nhìn thấy anh sao? Hay là… em làm chuyện xấu sau lưng anh."
Nhìn vẻ mặt xấu hổ trên gương mặt Doãn Mộ Tư, Lục Vũ Thần cười gian ác.
"Không có…làm gì có…"
Doãn Mộ Tư muốn đào một cái hố chui xuống, quả nhiên anh ấy đã nghe thấy rồi…
"Làm sao, còn không thành thật giao ra."
Lục Vũ Thần tiến đến, gương mặt không ngừng tiến sát vào gương mặt đỏ ửng của cô.
Doãn Mộ Tư lùi về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng như lửa, miệng bướng bỉnh:"Giao ra… giao cái gì?"
Lục Vũ Thần đưa tay xuống gối, kẹp chặt điện thoại di động giâu bên dưới trong lòng tay.
Doãn Mộ Tư lập tức xấu hổ đến mức kéo chăn trên giường che mặt lại.
Một tiếng cười trầm ấm từ bên trong cổ họng Lục Vũ Thần vang lên, anh kéo chiếc mền ra khỏi mặt cô:"Dám nhìn, dám làm, không đành lòng chịu tội."
Doãn Mộ Tư kéo mền xuống, gương mặt nóng bừng xấu hổ đến hai mắt ửng đáng thương mang Từ Oánh ra bán:"Là Từ Oánh gửi cho em."
Lục Vũ Thần thấp giọng, ôn hòa tra hỏi:"Không có việc gì, cô ấy sao lại đưa cho em những thứ này."
Doãn Mộ Tư nhỏ giọng:"Em nói với cậu ấy, em muốn có một đêm động phòng khó quên."
Lục Vũ Thần sửng sờ một chút, sau đó cười:"Mộ Mộ, chuyện này em cũng nói với Từ Oánh sao?"
Doãn Mộ Tư thấp giọng hơn trước:"Có cả Hàn Dĩnh trong nhóm.".
Lục Vũ Thần"..."
Doãn Mộ Tư vô cùng xấu hổ:"Chỉ là ngẫu nhiên trò chuyện thôi… em chỉ là muốn một đêm động phòng khó quên với anh."
Lục Vũ Thần nén lại nụ cười, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng khàn khàn nói:"Doãn tiểu thư, nếu em muốn làm hài lòng anh thì trực tiếp hỏi anh sẽ nhanh hơn, anh sẽ dạy em cách làm cho anh hứng thú."
Nói xong, liền ném điện thoại di động sang một bên:"Em đang mang thai, những thứ kích thích thế này nên xem ít thôi."
Doãn Mộ Tư xấu hổ đến mức muốn bật khóc đến nơi:"Em vừa bấm vào là anh đến rồi."
Thấy Doãn Mộ Tư càng ngượng ngùng, Lục Vũ Thần càng muốn trêu chọc:"Doãn tiểu thư, nghe có vẻ như em đang tiếc nuối, vậy chúng ta cùng xem nhé."
Doãn Mộ Tư nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt hung hăn:"Không được, mấy cô gái đó không có mặc đồ."
Lục Vũ Thần thấp giọng cười không ngừng:"Mộ Mộ, em bây giờ rất có tiềm năng làm hổ cái a."
Doãn Mộ Tư cứng gắn:"Dù nói gì, anh cũng chỉ có thể nhìn em, không được nhìn cô gái khác."
Dáng vẻ ghen tuông của Doãn Mộ Tư làm Lục Vũ Thần cực kỳ cao hứng, cúi đầu hôn lên môi cô, nhỏ giọng thổi vào tai:"Được, không nhìn người khác, chỉ nhìn em."
Doãn Mộ Tư gật đầu, nói vậy còn nghe được.
Nhưng mà, tay anh ấy đang làm loạn cái gì vậy?

Doãn Mộ Tư nhanh chóng nắm lấy tay Lục Vũ Thần ngăn lại:"Chúng ta đang ở nhà em."
Lục Vũ Thần cau mày, ngược lại lại đẩy tay cô sang một bên, đôi mắt sâu như diều hâu nhìn chằm chằm vào con mồi bằng ánh mắt rực lửa.
Lục Vũ Thần nhếch môi quyến rũ, cúi đầu hôn cô… nụ hôn kéo dài thật lâu, anh thì thầm vào tai cô:"Anh chỉ nhìn thôi, anh sẽ không ăn thịt em đâu."
Nói xong, chẳng đợi Doãn Mộ Tư phản ứng, váy ngủ đã tách ra khỏi cơ thể mềm mại, bên trong đúng như anh đoán, cô không mặc đồ lót.
Lục Vũ Thần hôn môi cô rất lâu, nhẹ nhàng, sau đó trượt xuống chiếc cổ thanh tú,bàn tay ôm lấy hai bờ ngực căng tròn từ từ dùng bờ môi khiến nó càng thêm ướt át…
"Ưm… Vũ Thần… anh nói chỉ nhìn thôi mà…"
Lục Vũ Thần hôn chán chê phần ngực căng tròn từ từ di chuyển xuống chiếc bụng hơi nhô lên, hôn xuống thật nhẹ nhàng.
"Bảo bối yên tâm, anh thật chỉ muốn chúng ta nhìn nhau một chút…"
Lục Vũ Thần dễ dàng tách hai chân cô ra, vẫn như một thói quen quen thuộc đưa môi mỏng ngậm lấy cánh hoa, sau đó đầu lưỡi men theo khe thịt luồn vào bên trong.

Anh dùng đầu lưỡi tách lấy cánh hoa ra, tìm đến hạt đậu sưng lên, dùng đầu lưỡi nhọn đâm vào, liếm láp mô thịt non mềm mại.
Phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, hang động nhỏ bị xâm nhập liền co thắt vô cùng khít khao.

Vậy nên anh phải đưa tay tách hai cánh hoa nhỏ ra, cánh hoa mềm mại tách ra thành hang động.
Lục Vũ Thần hơi thở đục ngầu, hai mắt tràn đầy dục vọng dán vào phần hang động mềm mại đang tuôn ra mật ngọt.

Hai vách thịt mềm mại dính nhớp mật ngọt như đang dụ dỗ anh, Lục Vũ Thần trực tiếp liếm lên vùng da thịt non nớt này, từng mảng từng mảng đưa chiếc lưỡi vào thật sâu tìm kiếm điểm nhạy cảm nhất.
"Ưm… Thần…nhột quá…a…a…a"
Cơ thể Doãn Mộ Tư trải qua cơn kích động rất lớn, không phải chưa từng bị anh hôn vào nơi tư mật… nhưng lần này thật sự không chịu nổi.
Doãn Mộ Tư cong người, túm lấy tóc Lục Vũ Thần, cúi đầu nhìn anh đang vùi mặt vào nơi tư mật của cô, chỉ cần nhìn thôi đã rất kích thích…
Thì ra đây là cách Lục bang chủ muốn nhìn, nhìn từ ngoài vào trong a.
Lục Vũ Thần nghe thấy tiếng rên rỉ của cô thì càng tăng tốc nhanh hơn, anh tham lam ngậm toàn bộ hai cánh hoa vào trong miệng, đầu lưỡi như một tiểu bang chủ đưa vào hang động liếm vòng quanh vách thịt ở lối vào, thọc vào rút ra nhanh lẹ trêu đùa cô, thanh âm chùm chụp kèm theo tiếng nước túa ra khiến khung cảnh vô cùng ái muội…
"Thần… ưm… Thần… em không chịu được… ưm…"
Doãn Mộ Tư sướng ngất ngây, toàn thân cô liên tục vặn vẹo, hai chân co lại lên vòng cổ anh.

Tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ cổ họng.
Lục Vũ Thần không để bàn tay rãnh rỗi nhàm chán, đưa anh xoa lên hạt trân châu sưng cứng của cô, hai ngón tay hết xoa tròn rồi lại nắn nhẹ, búng nhè nhẹ vào nó khiến mật ngọt lại tuôn ra thêm một chút.
Lần này Doãn Mộ Tư bị kích thích quá cao độ, cô không chịu được nữa… cô hoàn toàn đầu hàng rồi…
"A…a..a..

Thần… a…a… nhả ra đi… em không kiềm được nữa."
Doãn Mộ Tư đẩy anh ra, nhưng cái người trước mặt cô không muốn buông, càng ra sức kích thích dữ dội hơn.Cô không kìm nén nối nữa nhưng cũng không thể đẩy anh ra được.

Cơ thể cô căng cứng, từ bên trong một luồng chất lỏng trắng đục từ bên trong hang động tuôn ra như thác đổ.

“Ưm….”
Cả người cô khoan khoái, mệt đến thở dốc tận hưởng dư âm còn lại… đây hẳn là, cô bị anh liếm đến mức phun trào rồi.
Lục Vũ Thần ngậm lấy toàn bộ mật ngọt cô tuôn ra, cuối cùng còn thêm một chút tiếc nuối liếm thêm mấy vòng quanh cánh hoa hồng nhạt của cô, hút hết nước bên trong mới cam lòng.

Lúc nhả ra còn vox mông cô một cái:”Bảo bối, anh đã nhìn của em rồi… đến lượt em nhìn của anh…”

Lục Vũ Thần cởi bỏ y phục, quỳ gối xuống bên cạnh tay cô, cơ thể hơi nghiêng về phía cô.

Tiểu bang chủ lúc này được thả tự do, sừng sững trước mặt Doãn Mộ Tư.
“Bảo bối, dùng miệng âu yếm nó đi.:
Doãn Mộ Tư xấu hổ đến đỏ đến mang tai, lần đó bị anh cưỡng ép dùng miệng, nhưng hôm nay nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt anh, chẳng lẽ đây chính là điều Lục Vũ Thần cao hứng?
Doãn Mộ Tư ngồi dậy, vén mái tóc ướt sũng mồ hôi ra phía sau, cụp mắt xuống, bàn tay hơi run chạm vào tiểu bang chủ đang căng cứng hun tợn, cô nhắm mắt cho vơi đi sự xấu hổ, vươn đầu lưỡi mút quanh phần đầu.
Lục Vũ Thần thỏa mãn đến mức trán anh rỉ ra mồ hôi…
Doãn Mộ Tư hé mắt nhận thấy Lục Vũ Thần đang cực kỳ hưởng thịu.

vật to trơn cũng không quá đáng sợ như lần đó, cô còn có chút cảm thấy thích thú.

Vậy nên cô liền há to miệng, kéo phần đầu vào bên trong nhiều hơn.
Lục Vũ Thần nhận ra sự tham lam của cô, lửa nóng trong người ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, một tay đặt lên trán cô, ngăn cản nói:”Đừng loạn, sẽ đau cổ họng em.”
Cô còn muốn ấn sâu hơn, anh chỉ sợ anh xuyên qua cuống họng cô mất.
Doãn Mộ Tư ngoan ngoãn nghe theo, chỉ **** *** phần đầu, ngon lành như một que kem nóng.
Sự sung sướng dưới thân khiến da đầu anh tê lại, trên tay anh lộ ra gân xanh, đưa tay ở góc trong tiểu bangchủ bắt đầu kéo ra tuột vào ngày càng nhanh hơn vài phần.
Cô gái nhỏ ngậm toàn bộ phần đầu vào miệng, dùng sự ấm áp của khoang miệng nhẹ nhàng bao phủ lấy nó, lưỡi nhỏ linh hoạt như rắn cố gắng khuấy động ở phần trong miệng, khóe miệng đã chảy ra nước miếng không ít…
“Hự…” - Lục Vũ Thần khẽ rên ra…
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn anh chưa hiểu chuyện gì, còn chưa kịp nhả ra,Doãn Mộ Tư cảm thấy trong miệng có thứ gì đó nhớp nháp ẩm ướt, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn không khỏi có chút hoảng mà má miệng lùi về phía sau.
Tiểu bang chủ cang cứng bắn ra tinh túy thẳng về phía trước càng mạnh và nhiều hơn, tất cả đều bắn lên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Mộ Tư, chất lỏng màu trắng sền sệt chảy dọc theo gò má xinh đẹp, chảy xuống chiếc cổ trắng và xương quai xanh tinh xảo cửa cô…
Mặt cô đỏ ửng lên…tình cảnh này quá sức ái muội…
“Mộ Mộ, em thật đẹp.”
"Lục bang chủ, anh biến thái…"
Lục Vũ Thần bế cô vào phòng tắm, sau khi tắm cho cô xong, bế cô lên giường ngủ sấy tóc cho cô.
Sau khi Doãn Mộ Tư ngủ say, Lục Vũ Thần mới rời khỏi Doãn gia…
Từ Oánh gửi lên video mà không thấy chị em nào trả lời…liền cảm thấy rất khó hiểu.
Từ Oánh:"Các cậu đâu rồi."
"Ngủ rồi."
"Hay là bị lão công phát hiện…"
Không ai ló mặt trả lời Từ Oánh lấy một câu.
Từ Oánh:"..."
Tầng gia tại Nam Sơn,
Biệt thự của Tầng Hải Châu chỉ có một mình hắn ở, trước kia lâu lâu còn tìm một nàng xinh đẹp mang về ngủ một đêm, bỏ ít tiền đường ai nấy đi.

Cũng có vài cô quan hệ một thời gian rồi cũng tự thấy hắn không nghiêm túc mà rời đi.
Nói chung hắn ăn thịt nhiều, nhưng chưa từng yêu đương bao giờ.
Nhưng lúc này hắn lại nhớ đến Từ Oánh.
Điện thoại của Tầng phu nhân gọi đến, nhắc đến việc đi xem mắt, ép hắn sinh con… cũng vì Tầng lão thái thái sức khỏe người già không tốt khiến hắn vô cùng đau đầu.
Tầng Hải Châu đau cả đầu nói trong điện thoại:"Mẹ, lời mẹ nói con đã nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ tìm một người vợ cưới về Tầng gia sớm nhất, đừng ép con xem mắt nữa."
Tắt cuộc gọi với Tầng phu nhân, Tầng Hải Châu đi về phòng ngủ, nằm nhìn lên trần nhà.
Tâm tình đêm nay của hắn có chút không tốt, bởi vì hắn cảm thấy Từ Oánh vẫn không thể quên được Cố Hải Ninh, cho nên có chút buồn bực.
Nhưng mà hình như cô ấy nhận ra, còn giận dỗi không muốn ăn cơm với hắn.
Nghĩ nghĩ, Tầng Hải Châu đưa điện thoại nhắn cho Từ Oánh một tin:"Từ Oánh, mẹ tôi vừa gọi thúc giục việc kết hôn, thật là đau đầu."
Từ Oánh chỉ nhắn lại:"Ồ."
Nhận được sự thờ ơ của Từ Oánh, Tầng Hải Châu cau mày, chỉnh sửa một tin nhắn khác:"Chuyện chúng ta kết hôn giả, cô thật sự không cân nhắc sao?"
Nhận được tin nhắn này, Từ Oánh trầm mặc một lúc.
Cô nghĩ thời gian gần đây Tầng Hải Châu để tâm với cô là do hắn thích cô.
Đêm say hắn còn nói muốn kết hôn thật, nói muốn hẹn hò, còn hôn cô.

Không ngờ tới hôm nay anh ta lại nói "Kết hôn giả?" Khiến trái tim Từ Oánh lạnh đi.
Vậy nên Từ Oánh liền đáp:"Tầng thiếu, anh nên tìm người khác đi."
Loại tình cảm mập mờ này, STOP lại ở đây.
Tầng Hải Châu nhìn tin nhắn của Từ Oánh rất lâu, vậy mà hắn bị từ chối sao?
Hắn là ai, bác sĩ thiên tài, Tầng gia nổi danh cả nước về y thuật… nữ nhân muốn gả vào Tầng gia không phải khoe chứ cmn xếp hàng ngoài kia, dù là thật hay giả thì cũng nguyện ý.
Vây mà hắn bị Từ Oánh từ chối hết lần này đến lần khác.
Nửa đêm
Tầng Hải Châu vẫn nghĩ không ra hắn có thiếu sót gì mà Từ Oánh không chấp nhận hắn, liền lôi điện thoại ra cầu cứu huynh đệ.
Tầng Hải Châu:"Tôi bị từ chối."
Tô Ngôn:"Ai?"
Sandy xuất hiện:"Ai lại từ chối Tầng thiếu vậy, thật mới mẻ."
Lục Vũ Thần cũng tham gia:"Nói đi."
Tầng Hải Châu:"Tôi nói với cô ấy, tôi bị mẹ ép kết hôn, sau đó hỏi cô ấy muốn kết hôn giả với tôi không, cô ấy từ chối."
Tô Ngôn hỏi:"Con nhà lành à."
Tầng Hải Châu đáp:Cô ấy khác với những người tôi từng tiếp xúc."
Lục Vũ Thần:"Nếu như cậu có ý muốn đùa giỡn như vậy nên bỏ qua cho con gái nhà người ta đi."
Tầng Hải Châu:Ai nói tôi muốn đùa giỡn."
Tô Ngôn:"Vậy mà cậu đòi kết hôn giả với người ta, đây là việc con người nên làm?"
Tầng Hải Châu gào lên:Tôi nói kết hôn giả, chỉ là để thăm dò thái độ của cô ấy đối với tôi mà thôi, nếu cô ấy cũng thích tôi thì tại sao lại yêu cầu tôi đi tìm người khác."
Ai nói hắn không muốn nói kết hôn thật, nói với cô rằng có đồng ý gả cho hắn không? Nhưng hắn sợ hắn dọa cô sợ, thể nào cũng bị từ chối.
Còn có anh lo lắng cô chưa quên được Cố Hải Ninh.
Tầng Hải Châu hắn sống từ nhỏ đến lớn, chưa từng vì nữ nhân nào mà cẩn trọng như vậy.
Sandy:"Nói cậu đi tìm người khác? Vậy chắc chắn cô ta không để ý đến cậu rồi."
Tô Ngôn nói:"Gái nhà lành rất khó xơi, không tin hỏi Lục bang chủ."
Lục Vũ Thần đang soạn thảo văn bản cho Tô Ngôn công tác ngày mai, không hành chết hắn không còn mang họ Lục.
Tầng Hải Châu bị đả kích không còn mảnh giáp liền @Lục Vũ Thần:"Lục Bang Chủ, cầu anh lên tiếng."
Lục Vũ Thần:"Nếu cậu thật sự thích thì tỏ tình với người ta đi, đừng có giở trò bẩn thỉu cái gì mà hôn nhân giả.

Tầng Hải Châu, tự hỏi bản thân cậu có muốn cưới con gái nhà người ta hay không, hay là muốn tạo cho bản thân cái đường lui, chơi chán liền nói chỉ là giả bỏ rơi người ta."
Tầng Hải Châu ngậm miệng không nói được cái gì.
Lục Vũ Thần lại nói:"Cậu im lặng chính là đáp án, theo tôi cậu đừng có phiền cô ấy nữa, tìm người khác đi."
Tô Ngôn:"Ai dám hack nick Bang chủ vậy?"
Lục Vũ Thần off, Tầng Hải Châu cũng off.
Sandy:"Hết trò, ta phải hầu vợ con ngủ… chó độc thân như cậu không hiểu được nỗi khổ sung sướng đó đâu."
Sandy off
Tô Ngôn:"..."
Cmn…
Tầng Hải Châu nằm trên giường nghĩ đến lời Lục Vũ Thần nói.
Chính hắn đang muốn chừa một lối thoát cho mình?
Tại sao hắn không dám bày tỏ tình cảm với Từ Oánh?
Có phải cô ấy chỉ là sự kích thích mới mẻ phải không?
Hắn trước nay qua lại với nữ nhân đều không cần trách nhiệm, không cần đặt tình cảm, khi nào cảm giác mới mẻ qua đi liền mỗi người một ngả.
Bây giờ bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của hắn và Từ Oánh, đúng là hắn vẫn chưa xác định được là mới mẻ hay thật lòng.
Có thể hắn thích cô, nhưng chưa đến mức muốn ở bên nhau mãi mãi.
Đúng như Lục Vũ Thần nói, hắn đang muốn chừa cho bản thân một đường lui mà không hề hay biết.
Chỉ là Tầng Hải Châu không biết, vừa cùng các huynh đệ tâm tình, Lục Vũ Thần và Sandy liền quay đầu bán đứng hắn.
Hàn Dĩnh và Doãn Mộ Tư đọc được đoạn trò chuyện của bốn người đàn ông liền nói:"Chúng ta đổi rễ phụ đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi