YÊU CUỒNG LOẠN

"Vậy thì sao?" Diệp Nam Khanh hỏi, thoạt nhìn tao nhã nhưng lại thờ ơ, lạnh lùng.

Mà đột nhiên, Mai Hân Di có một loại cảm giác sợ hãi, người đàn ông này, sẽ không yêu cô ta, dù cho có là ba năm hay mười năm, anh cũng sẽ không yêu cô.

 ---

Một buổi tối, bởi vì Hạ Kỳ ngủ bên cạnh Quân Cẩn Ngôn, thế cho nên trước khi bình minh lên, cô mơ mơ màng màng mà ngủ đi mất.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.

Là khuôn mặt của Quân Cẩn Ngôn!

Hắn để sát mặt gần cô, vì thế cô có thể dễ dàng cảm nhận được nhịp nhở của hai người, có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình trong đôi mắt hắn.

Hắn dậy từ bao giờ? Khi Hạ Kỳ còn đang ngẫm nghĩ, thì nghe thấy Quân Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất nhỏ: "Kỳ Kỳ, chào buổi sáng!"

Trên khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, vừa đẹp vừa pha chút trẻ con. Giống như một đứa trẻ, có được một món bảo bối mà ngày đêm nhớ mong, vô cùng thỏa mãn.

"...Chào"  Cô ấp úng, theo bản năng cơ thể lùi về phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách hai người, nhưng lại phát hiện, tay cô còn đang bị hắn nắm chặt lấy, tay còn lại của hắn đang vòng qua ôm eo cô.

"Buông tay ra, để tôi dậy!" Hạ Kỳ nói.

Lúc này, Quân Cẩn Ngôn mới miễn cưỡng buông tay ra, cả người Hạ Kỳ nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc lộn xộn của mình vì nằm ngủ, đang muốn xuống giường, đột nhiên hai cánh tay từ đằng sau vòng qua ôm lấy cô.

Cằm hắn để trên vai cô, giọng nói có chút khàn khàn của người vừa mới ngủ dậy: "Chỉ còn 48 ngày." Hắn nói.

"Cái gì?" Hạ Kỳ ngay lập tức không phản ứng kịp.

"Chỉ còn 48 ngày, em chính là của tôi." Tới lúc đó, hắn muốn cô giống như ngày hôm qua, ngủ ở bên cạnh hắn. Như vậy, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cô, có thể lấy lại cảm giác an toàn đã lâu trước đây một lần nữa.

Như thể...thế giới trống rỗng, lại bắt đầu được lấp đầy...

"Kỳ Kỳ, tôi rất muốn ngày đó mau đến sớm." Hắn thì thầm, mà cô lúc này mới hiểu được ra, 48 ngày, là khoảng cách thời gian thực hiện lời hứa.

Nhưng mà, cô lại hy vọng ngày đó đến càng muộn càng tốt. "Tôi...đi rửa mặt, đánh răng!" Hạ Kỳ bỗng nhiên nói, tách hai bàn tay đang ôm lấy eo cô ra, vội vàng xuống giường, bước vào toilet trong phòng bệnh.

Quân Cẩn Ngôn rũ mắt xuống, nhìn đôi bàn tay trống vắng của mình. Trong nháy mắt, lúc cô rời đi, như thể...cái gì cũng không còn!

Vốn sau khi tỉnh lại, nhìn thấy cô thì cực kì vui sướng, trong đầu không ngừng suy nghĩ về điều đó, mà bây giờ lại...

Môi mỏng mím chặt, hai bàn tay dần dần co lại từng chút một, trong lòng bàn tay, trên đầu ngón tay còn vương lại hơi ấm của cô.

Đi xuống giường, hắn đi tới trước phòng vệ sinh, đột nhiên mở cửa ra.

"A!" Hạ Kỳ đang đánh răng, nghe được âm thanh cửa, cả người kinh hãi, nhìn về phía gương trong nhà vệ sinh đang phản chiếu khuôn mặt Quân Cẩn Ngôn.

Cô vội vàng phun bọt kem trong miệng ra: "Sao anh lại vào..."

Lời còn chưa nói xong, cả người cô đã bị hắn đè trên bồn rửa tay.

Hắn cúi người, đôi tay chống ở hai bên bồn rửa tay, đem cô giam vào trong lồng ngực mình: "Bởi vì tôi không phải bạn trai của em, cho nên, em không có cách nào chấp nhận tôi?"

Hạ Kỳ hoảng sợ, con ngươi của hắn nhìn thẳng vào cô, các đường nét trên khuôn mặt trở nên căng cứng, giống như muốn nhìn thấu cô.

Hắn có thể là một khoảng trống chết lặng, nhưng lại có thể nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Kỳ không biết nên trả lời thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi