YÊU CUỒNG LOẠN

Kéo dài thời gian? Hay là hiện tại nên nói rõ ràng với Quân Cẩn Ngôn? Chần chừ một chút, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: "Đúng!"

Có một số lời, chung quy cô vẫn không muốn nói dối hắn.

Nhưng một chữ "Đúng" này của cô khiến khuôn mặt hắn càng trở nên lạnh lẽo: "Tại sao?" Hắn chất vấn, nhưng lại giống như lên án.

"Bởi vì...Anh không có yêu tôi, mà tôi cũng..." Cô còn chưa nói xong, môi đã bị tay hắn bịt chặt lại nên cô không có cách nào nói tiếp.

"Đừng nói nữa, Kỳ Kỳ, đừng nói thêm gì nữa!" Hắn hôn xuống cằm cô, đầu lưỡi không chỉ nhẹ nhàng liếm, mút, giống như người đang khát khô, đang liều mạng uống nước, cố gắng bắt lấy một cơ hội sống: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ yêu em, vì thế, đừng nói thêm gì nữa!"

Hắn không muốn nghe tiếp những lời cô nói, có thể sau khi nghe xong, hắn sẽ mất khống chế, sẽ làm ra những chuyện điên rồ mà chính bản thân hắn không thể khống chế nổi.

Miệng bị hắn che chặt đến mức ngay cả hai má của cô cũng cảm thấy đau. Hạ Kỳ cảm nhận được môi Quân Cẩn Ngôn dọc theo cằm cô từ từ đi xuống...Hàm răng của hắn đang cắn mở từng chiếc cúc áo của cô...

Nếu còn cứ để tiếp tục, hắn sẽ...

Hạ Kỳ lập tức giãy giụa, nhưng một cánh tay khác của Quân Cẩn Ngôn nắm chặt lấy hai cổ tay cô, cả người khéo léo đè lên đầu gối của cô khiến cô không thể động đậy dù chỉ một chút.

Từng chiếc cúc áo trên người Hạ Kỳ bị cởi xuống ngày càng nhiều,  khi phần cổ áo được mở ra, phần da thịt trước ngực đột nhiên lộ ra ngoài không khí khiến cô nổi da gà.

Không muốn, cô không muốn như vậy!

Nhưng môi hắn cũng đã chạm đến ngực của cô, không ngừng hôn xuống những dấu hôn nhỏ.

"Tôi sẽ yêu em, nhất định sẽ yêu em..." Hắn không ngừng nói, không biết là đang nói cho cô nghe hay là đang nói cho chính bản thân hắn nghe.

Khuôn mặt Hạ Kỳ đỏ bừng, bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay đang che miệng cô dần buông lỏng, vì thế khó khăn mấp máy môi, đột nhiên há mồm, cắn mạnh bàn tay hắn.

Cô làm như thế đơn giản chỉ vì hy vọng hắn sẽ thấy đau sau đó buông tay ra.

Nhưng hắn dường như mất đi cảm giác đau, tùy ý để cô cắn, đôi môi vẫn hôn lên phần ngực cô.

Rõ ràng là cô cắn hắn, người nên đau là hắn mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy, hàm răng của mình đang run lên, khi cảm nhận được mùi máu len lỏi từ kẽ răng tràn ngập trong khoang miệng, hòa lẫn với nước bọt, cô bỗng nhiên buông bàn tay hắn ra.

Cô...cắn hắn đến mức chảy máu sao?

"Quân Cẩn Ngôn, anh...đừng như vậy!" Cô nói một cách khó nhọc: "Anh vừa rồi cũng đã nói, còn có 48 ngày, cho nên...anh không thể làm vậy với tôi!"

Hiện tại, cô chỉ có thể bắt lấy mốc thời gian này làm cọng rơm cứu mạng.

Đông tác của hắn bỗng dưng ngừng lại.

Cô thở hổn hển, lúc này tiếp tục nói: "Huống chi, nếu yêu theo như cách anh nói thì đấy không phải gọi là yêu."

"Vậy sao?" Khuôn mặt hắn chôn ở trước ngực cô, giọng nói có chút khàn khàn kỳ dị: "Tại sao tôi có thể, mà em lại không thể?"

Cô cứng họng, có lẽ trong thế giới của hắn, đạo lý của cô, hắn vĩnh viễn không thể hiểu được.

"Kỳ Kỳ, nói cho tôi biết, phải làm thế nào em mới có thể yêu tôi?" Giọng mũi hắn khàn đục, bả vai giật giật, cô có thể cảm nhận được có một thứ gì đó ấm nóng ở nơi phía ngực cô...

Hắn...khóc sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi