YÊU ĐI KẺO MUỘN


Phó Chi Hành đi tới cửa, thản nhiên nhìn hai người vệ sĩ một chút, nói: “Ngay cả một người cũng trông không được.”
Hai người vệ sĩ cúi đầu xuống không dám nói lời nào, Phó Chi Hành nhíu mày lại: “Còn chưa biến nữa?”
“Vâng.” Hai người họ rốt cuộc cũng phản ứng kịp, buông Thẩm Nam Tự ra, không nói tiếng nào chạy đi.
Cửa phòng bệnh lại đóng lần nữa, Thẩm Nam Tự chống cửa chậm rãi đứng dậy, vừa đứng dậy một lúc, chợt bị Phó Chi Hành nắm cổ áo kéo dậy, ầm một tiếng đè lên tường.
“Chi Hành…”
Tôi muốn ngăn cản, Phó Chi Hành đã vung một quyền.
Một quyền này vững vàng đánh vào trên mặt Thẩm Nam Tự, máu thịt lẫn lộn be bét khiến trái tim tôi thắt lại.
Thẩm Nam Tự cắn răng, chỉ kịp rên lên một tiếng khổ sở, sau đó lại là quyền thứ hai tới, nặng nề đánh vào trên bụng của cậu ta.
Phó Chi Hành rất ít khi đánh nhau với người ta chứ đừng nói chi là ra tay tàn nhẫn như thế này.

Mỗi quyền mà hắn đánh ra, tôi đều sẽ theo phản xạ có điều kiện run rẩy theo một cái, nhịp tim cũng vì sợ hãi mà đập càng lúc càng nhanh.
“Mày còn dám nói, mày xem thử, con mẹ nó, mày đã làm gì rồi!”
Phó Chi Hành vừa nói vừa đánh ra thêm một quyền.
Từ đầu tới cuối, Thẩm Nam Tự đều không đánh lại, mặc cho Phó Chi Hành đánh cậu ta như đánh bao cát, thậm chí tôi hoài nghi là cậu ta đang cố ý, cố ý dùng phương thức này để Phó Chi Hành trút giận cho tôi.
“Mày còn nói yêu em ấy, còn nói thích em ấy?” Phó Chi Hành tóm lấy cổ Thẩm Nam Tự, tàn bạo hỏi: “Ngay cả quý trọng và bảo vệ mà mày cũng không làm được, mày dựa vào cái gì mà nói yêu!”

“Tôi… Khụ khụ…” Thẩm Nam Tự hít thở khó khăn, mặt và cổ căng tới đỏ bừng, hốc mắt cũng rưng rưng.
Ánh mắt của cậu ta lướt qua Phó Chi Hành rồi nhìn về phía tôi, chợt yết hầu như bị nghẹn lại, lăn xuống một dòng nước mắt.
“Anh trai…”
Phó Chi Hành từng chút từng chút lôi kéo cậu ta vứt xuống đất, bịch một tiếng, ngã sấp xuống đúng lúc đụng vào góc tường.
“Nam Tự.” Theo bản năng tôi đưa tay ra đỡ, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chi Hành nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Phó Chi Hành liếc tôi một cái, hơi thở khó kìm nén giống như còn chưa xả giận đủ.
“Thật sự xin lỗi…” Thẩm Nam Tự sờ tới tay tôi rồi nắm lại, chống đỡ tường, chậm rãi quỳ xuống chuyển tới bên cạnh tôi, nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
Dáng vẻ của cậu ta cực kỳ thảm hại, trên mặt mảng xanh mảng tím, tổn thương cũ chồng vết thương mới, tìm không thấy chỗ da hoàn hảo nào cả.

Tôi chưa từng thấy qua trường hợp thế này trong thực tế, nhất thời có hơi lo lắng, nhìn cậu ta nói không ra lời.
“Vừa rồi… Ở bên ngoài, em nghe thấy, nghe thấy anh nói… Nói rằng anh thích em…” Thẩm Nam Tự nhìn tôi, nước mắt lã chã tuôn rơi, nghẹn ngào hỏi: “Là thật sao?”
Tôi tròn mắt nhìn về hai tay nắm chặt của chúng tôi, không nói gì.
Nét mặt Thẩm Nam Tự biểu hiện vừa thống khổ vừa hoang mang, giọng nói cũng không hề lưu loát: “Nhưng mà vì sao, thích em rồi, còn muốn rời khỏi em…”
Vấn đề này chẳng phải khó trả lời, tôi nói: “Bởi vì có thứ quan trọng hơn.”
Thẩm Nam Tự quay đầu nhìn về phía Phó Chi Hành, hỏi: “Là anh ta sao?”
Tôi lắc đầu: “Không hẳn vậy.”

Đối với tôi mà nói, đã từng mơ màng thích Phó Chi Hành cũng được, sau đó vì Thẩm Nam Tự mà một lần nữa dấy lên sự rung động cũng chẳng sao, đều chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống, không đáng vứt bỏ thứ càng quan trọng hơn, ví như tự do, ví như bản thân, ví như cuộc sống an nhàn bình thản trong phạm vi tôi có thể khống chế.
Nhưng mà Thẩm Nam Tự, lại hiển nhiên là loại người coi tình yêu đặt lên trên tất cả.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Chi Hành, bốn mắt nhìn nhau, hắn rõ ràng cũng hiểu ý của tôi.
Phó Chi Hành siết chặt tay, hít sâu một hơi rồi nói: “Có việc gì thì gọi anh.”
Chờ khi hắn đi rồi, tôi chậm rãi rút tay bị Thẩm Nam Tự cầm, bình tĩnh nói: “Chi Hành bị bệnh rồi.”
Thẩm Nam Tự sửng sốt, không tin tưởng lắm: “Bệnh gì?”
“Bệnh tim.” Tôi nói: “Mặc dù bây giờ trông không nghiêm trọng lắm, nhưng bác sĩ đề nghị anh ấy phải tĩnh dưỡng một thời gian.”
Thẩm Nam Tự giống như rốt cuộc cũng hiểu rõ cái gì đó, ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: “Cho nên anh…”
“Ừm.” Tôi gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn nghĩ, sở dĩ anh ấy tiếp nhận cậu, có phải là vì lo lắng một khi mình xảy ra chuyện, để lại chỉ có mình tôi… Nhưng mà cậu…”
Nghĩ tới đây, tôi cười nhẹ, hỏi Thẩm Nam Tự: “Cậu đã làm cái gì?”
Với sự thông minh của Thẩm Nam Tự, cậu ta không thể không rõ chuyện này sẽ tạo ra bao nhiêu gánh nặng cho trái tim Phó Chi Hành.
Cậu ta cụp mắt, dường như hoài nghi bản thân, mờ mịt lắc đầu nói: “Em không biết… Em xin lỗi…”
“Không nói với cậu rõ ràng là lỗi của tôi, để cậu trở nên cố chấp như thế, nuông chiều của tôi cũng có trách nhiệm.” Tôi nhìn Thẩm Nam Tự nói: “Tôi không hận cậu, cũng không thể nào yêu cậu.

Còn cậu nghe thấy câu thích của tôi, với tôi mà nói chỉ vẻn vẹn đại biểu mối quan hệ này từng khiến tôi vui vẻ mà thôi, không còn gì khác.”
Cả người Thẩm Nam Tự cứng đờ, ngẩng đầu, đôi mắt thẳng lẳng lặng nhìn qua tôi, hỏi: “Anh vẫn là… Vẫn không cần em nữa sao?”

Hốc mắt của cậu ta đỏ au, cắn chặt môi cố không để mình khóc thành tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bi ai và tuyệt vọng.

Tóm lại tôi vẫn có chút áy náy với cậu ta, nhẹ giọng thở dài nói: “Tôi không thể nào chịu nổi sự nặng nề của chữ yêu, cũng không thể nào tha thứ chuyện mà cậu làm với tôi.

Có lẽ cậu cũng nên đi xem thử thế giới bên ngoài một chút, quen biết thêm những người mới, thử bắt đầu cuộc sống mới.

Cậu còn trẻ, không nên cứ hao phí cả đời trên người tôi.”
“Em không đâu!”
Nghe tôi nói xong, rốt cuộc Thẩm Nam Tự cũng sụp đổ khóc lớn: “Em không muốn quen biết người khác, cũng không cần cuộc sống mới gì.

Em biết sai rồi, cầu xin anh đừng bỏ mặc em…”
Cậu ta bổ nhào vào ôm chặt eo của tôi, siết chặt góc áo của tôi, nước mắt tuôn rơi không dứt như vỡ đê.
“Nam Tự.” Tay tôi giơ lên giữa không trung, do dự một hồi, vẫn rơi vào trên lưng của cậu ta, vỗ nhè nhẹ, nói: “Tôi chỉ ra nước ngoài thôi, cũng không biến mất khỏi thế giới này.

Quan hệ giữa chúng ta đã thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, đây không phải là điều tôi muốn, cho nên tách ra đối với chúng ta chính là lựa chọn tốt nhất.

Tôi phải cần nghỉ ngơi một thời gian, cậu cũng cần tỉnh táo lại, nhìn lại cuộc sống của mình một chút.”
“Em không…”

Thẩm Nam Tự giống như đã mất đi năng lực nói chuyện, chỉ là không ngừng lặp lại lời từ chối và xin lỗi.
Tôi nghĩ cậu ta cũng hiểu rõ, lúc tôi nói câu này, cũng đã đưa ra quyết định không thể nào ngăn cản, chỉ là ở tuổi của cậu nên nhất thời khó mà tiếp nhận cái gọi là vứt bỏ này.
Nhưng đợi tới một năm, hai năm, mười năm qua đi, tóm lại thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Đến lúc đó, chẳng qua tôi đối với cậu ta cũng chỉ là một cái tên nhắc tới cùng nụ cười mỉm mà thôi.
Thẩm Nam Tự khóc rất lâu, trên người tôi đọng lại một mảng nước lớn màu xanh đậm.
Trước khi đi, cậu ta không nói gì.

Tôi nhìn thấy bóng lưng cậu ta biến mất sau cánh cửa, không biết vì sao, luôn cảm thấy một đoạn tình cảm không nên dùng nước mắt để kết thúc.
Tôi hẳn nên phải mỉm cười tạm biệt với cậu ta, nhưng tôi lại không có.
Két.
Phó Chi Hành đẩy cửa đi vào.
Ở bên ngoài, hắn đã nghe được kha khá, nhưng nhìn hắn cũng không thấy buông lỏng chút nào, trái lại sắc mặt vẫn rất nặng nề.
“Em nghĩ kỹ chưa?” Hắn hỏi tôi.
“Anh hy vọng em đổi ý sao?” Tôi hỏi lại.
Phó Chi Hành sửng sốt một chút, lộ ra nụ cười mỉm chua xót: “Dĩ nhiên không phải.”
“Chẳng qua anh cảm thấy, vẫn để thằng nhóc kia chiếm của hời rồi.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói có chút buồn lo vô cớ nhàn nhạt: “Dùng một trận nước mắt đổi lấy sự nhớ mong cả đời của em.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi