YÊU ĐI KẺO MUỘN


Ngày đó rời đi, trời liên miên tuyết rơi khó có khi có được một nắng ráo như thế.
Đối với quyết định ra nước ngoài sinh sống của tôi và Phó Chi Hành, cha mẹ hai bên đều không có dị nghị gì.

Tôi không biết Phó Chi Hành thuyết phục bác trai bác gái chuyện chúng tôi không làm hôn lễ thế nào, tôi nghĩ ít nhất cũng sẽ bị những người lớn lôi kéo hỏi một vài câu, nhưng trên thực tế, vậy mà hai chúng tôi có thể nhẹ nhàng bâng quơ đi như vậy.
Trải qua mười mấy tiếng đường bay dài, tôi và Phó Chi Hành đặt chân xuống Thụy Sĩ.

Đây là một tòa thành phố Châu Âu cổ xưa, không có nhà cửa cao chọc trời, cũng không có sự hỗn loạn trên đường đi, cho dù là từ phương diện nào cũng đều là nơi thích hợp để tĩnh dưỡng nhất.
Phó Chi Hành mua một trang viên tư nhân từ bạn bè mình, sắp xếp tất cả cực kỳ ổn thỏa.

Có lẽ hắn chưa từng trông cậy vào việc tôi sẽ chăm sóc cho hắn, cho dù là tôi và hắn cũng đi dưỡng bệnh, cũng đều là tại mọi thời khắc, hắn sẽ chăm sóc cho tôi.
Trên đường trở về lại có tuyết rơi, trên máy bay tôi không có ngủ, bất chợt thấy buồn ngủ, dựa vào bả vai Phó Chi Hành nhắm mắt lại.
Phía ngoài đường rất yên tĩnh, cửa sổ xe gần như ngăn cách toàn bộ âm thanh, chỉ có ánh sáng ấm áp mông lung của đèn đường chiếu vào, xuyên qua lớp kính mỏng manh chiếu vào trên làn da của tôi.

Dương như tôi xuất hiện ảo giác, nhớ tới một trận tuyết dịu dàng mà xa xôi kia.
Phó Chi Hành sờ tóc của tôi, giọng điệu êm dịu: “Sắp về nhà rồi, trở về ngủ tiếp.”
“Ừm…” Tôi không tự giác lại nhích gần tới trong ngực hắn, mơ màng nói: “Em biết.”
– Sắp đến nhà.
Nhà của tôi và Phó Chi Hành.
Đông đi xuân tới, sau ba tháng, tôi nhận được một bức thư từ bên kia địa cầu.

Thời đại này rất ít người dùng phương thức cũ thế này để truyền tin, cho nên khi Phó Chi Hành cầm bức thư này trở về nói có người gửi thư cho tôi, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là Thẩm Nam Tự.
Cậu ta kéo dài thời gian tốt nghiệp, đi tới một thôn nhỏ dạy học.
“Tha thứ cho em dùng phương thứ quanh co này để liên lạc với anh.

Em sợ nếu dùng điện thoại hay lên mạng, em sẽ không nhịn được mỗi ngày lại quấy rầy anh. 
Đưa ra quyết định này thật ra còn nhẹ nhõm hơn trong tưởng tượng của em.

Anh nói đúng, em phải cần một khoảng thời gian, nghĩ rõ ràng xem rốt cuộc mình muốn cái gì.”
Chữ viết của Thẩm Nam Tự vẫn xinh đẹp, sạch sẽ như cũ, mỗi một nét chữ đều vô cùng chăm chú.
Tôi ngồi ở trên xích đu trong sân, đỉnh đầu là có một đoàn mây trắng lớn trôi qua, phản chiếu từng chút sáng chút tối.
Gió tháng tư hơi se lạnh, Phó Chi Hành cầm ra một tấm thảm trong nhà, lặng lẽ phủ lên cho tôi.
Lúc mùa đông kết thúc, Phó Chi Hành tốn hơn một tháng tu sửa ngôi viện này, trồng hoa mà tôi thích, còn chuẩn bị cả xích đu.
Bây giờ hắn đã có một đống thời gian làm những chuyện nhàn rỗi thế này, thuận tiện nhặt lại nghề cũ, mỗi ngày đều ngồi vẽ tranh ở ban công.
Lúc mười mấy tuổi Phó Chi Hành thích nhất là vẽ ngọn lửa trong đêm tối, vẽ dòng sông dâng trào, nhưng bây giờ hắn lại vẽ tường vi trong viện, vẽ nóc nhà đầy tuyết mỏng hoặc là vẽ tôi.
Tay của hắn khoác lên trên vai tôi, tôi ngửa đầu nhìn hắn, rồi nhận một cái hôn dịu dàng.
“Xế chiều đi siêu thị chứ?” Hắn hỏi.
“Ừm.” Tôi cười cười nói với hắn: “Được.”
Thư trong tay tôi rất dài, tôi thu hồi ánh mắt, tưởng tượng đến dáng vẻ Thẩm Nam Tự ngồi trước bàn, nhấc bút chăm chú viết.
“Sau khi anh rời đi, mỗi ngày em đều tự hỏi mình, lòng ham muốn chiếm hữu và chấp niệm kia thật sự là tình yêu sao? 

Đến nay em vẫn không nghĩ ra đáp án, bởi vì em vẫn không thể nào lý trí suy nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ tên của anh, tim em vẫn sẽ đập nhanh, đầu óc trống rỗng như lần đầu gặp gỡ.
 Có đôi khi em cảm thấy mình mới là người bị bệnh.”

“Bây giờ anh sống vui vẻ không? 
Em chưa từng đi nơi nào xa như vậy, cũng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc tốt đẹp bao nhiêu.

Cho dù là như thế nào, có Phó Chi Hành ở bên cạnh, ít nhất cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh, không để anh bị ấm ức ha? 
Em nhận ra so với chán ghét anh ta, em càng ghen tị với anh ta hơn.

Ghen tị anh ta từ nhỏ đã sống ở bên cạnh anh, tham dự vào toàn bộ cuộc sống của anh, bây giờ còn có thể có được một đoạn hôn nhân cùng anh… 
Thật xin lỗi, hình như em lại lạc đề rồi.”

“Anh trai à… Anh vẫn cho phép em gọi anh như vậy được không?”
“Viết nhiều như vậy, thật ra chỉ muốn nói với anh, em không hối hận việc nhiều năm theo đuổi anh như vậy, càng không hối hận vì đã yêu anh, chỉ có điều hối hận duy nhất chính là em vừa cố chấp lại ngây thơ rồi tổn thương tới anh.
Em sẽ cố gắng học tập trở thành một người thành thục, tỉnh táo, lý trí, không tiếp tục dùng tình cảm của mình tạo thành tổn thương và đau khổ cho anh.

Nhưng cái này không có nghĩa là em sẽ thừa nhận rằng yêu một người là muốn có được người đó, cùng người đó vĩnh viễn ở cùng một chỗ là có gì sai quấy.”
“Bây giờ em đến một nơi cần em hơn, làm vài chuyện mà người ta coi như có ý nghĩ một chút, cuộc sống dường như cũng phong phú hơn.


Chỉ có chính em biết rõ, có một vài thứ của em, từ lúc anh ra đi, đã vĩnh viễn biến mất.
Không có ai quy định tình yêu không thể đặt lên trên mạng sống, cũng không có ai quy định một người không thể từ bỏ bản thân để đi yêu người khác, ít nhất bây giờ em vẫn còn là nghĩ như vậy.”

“Em không chắc chắn anh có thể nhận được bức thư này hay không, không nhận được cũng không sao.

Đơn giản chỉ cần đợi tới mười năm, hai mươi năm hay là cả đời, chờ đến khi anh quên em, em vẫn sẽ nói, em vĩnh viễn yêu anh.”
Trên phần ký tên là ngày này một tháng trước.

Mấy tờ giấy thật mỏng này đã đi ra khỏi núi lớn, lại trôi dạt qua biển rộng tới vùng đất Châu Âu xa xôi, ròng rã ba mươi bảy ngày mới tới.
Tôi không thể nào hình dung nổi tâm tình bây giờ của mình.
Thẩm Nam Tự đưa ra lựa chọn như vậy, cất chứa mấy phần khiến bản lưu đày và trừng phạt, tôi cũng không biết nữa.
Tôi thả thư lại trong phong bì, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải.

Ba tháng qua tôi rất ít khi nhớ tới cậu ta, ít đến mức tôi cho rằng tôi cứ vậy sẽ dần quên đi.

Cho tới hôm nay tất cả ký ức bỗng nhiên giống như gió bên ngoài lùa tới chỗ tôi, tôi mới nhận ra thì ra tôi không hề quên,
Tôi rủ mắt nhìn đầu ngón tay của mình, không tự giác cười cười.
– Sao lại quên chứ… Đó chính là con thỏ nhỏ tôi nhặt về nhà.
Phó Chi Hành không biết đã vào nhà tự lúc nào, để tôi ở lại một mình trong sân.

Tôi lẳng lặng ngồi đó cho tới khi mặt trời xuống núi, nhìn ánh chiều tà từng chút chìm vào đường chân trời, phía chân trời rộng lớn lại phát ra một mảnh chanh hồng chói lọi.
“Cục cưng.” Phó Chi Hành đổi quần áo khoác, thuận tiện cầm áo khoác giúp tôi.

Tôi quay đầu, trông thấy hắn đứng sau lưng tôi, ra vẻ thoải mái, cong khóe môi: “Siêu thị đóng cửa rồi.”
Tôi hiểu rất rõ hắn, đến mức có thể dễ dàng bắt được chút mất mát nhàn nhạt khó nhận ra.

Tôi đứng dậy nhận áo khoác, chủ động ôm eo của hắn, tựa vào ngực của hắn nói: “Chi Hành.”
Phó Chi Hành cứng đờ một chút, chậm rãi đưa tay sờ lên tóc của tôi, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Tôi nhắm mắt lại lắc đầu: “… Không có gì.”
Hắn cười dịu dàng, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Trong khoảng thời gian này tôi và Phó Chi Hành học được chút tiếng Đức đơn giản.

Đến siêu thị, hắn giống như người lớn dạy bạn nhỏ đọc chữ, nắm tay tôi chỉ những chữ tiếng Đức đơn giản trên những gói hàng.
Tôi cũng phối hợp theo, hắn nói cái gì tôi sẽ nói cái đó, có đôi khi đọc không đúng, hắn sẽ véo mặt tôi, cười bảo tôi ngốc.
Chậm rãi đi dạo thật lâu, vẻ mất mát trên mặt Phó Chi Hành dần biến mất, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Hắn cầm một hộp sô cô la, chỉ vào phía trên nói: “Ich liebe dich.”
Tôi nghiêm túc lặp lại: “Yi shi li bi di shi.”
“Ngốc quá.” Phó Chi Hành xoa chóp mũi của tôi, thả chậm giọng đọc lại: “Ich… Liebe… Dich.”
Tôi cẩn thận quan sát môi của hắn, bắt chước hắn phát âm lại một lần: “Ich… Liebe… Dich.”
“Lần này đúng rồi.” Phó Chi Hành thả sô cô la vào trong xe đẩy, cúi đầu hôn vào môi tôi như đồ thưởng, nói: “Cục cưng thật giỏi.”
Tôi ngớ một chút mới kịp nhớ, hỏi: “Đây có nghĩa gì?”
Phó Chi Hành chớp chớp mắt, tới gần lỗ tai tôi, nói từng chữ một: “Anh… Yêu… Em.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi