YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN

Cuối cùng tổng giám đốc trẻ nhất tập đoàn Du Phàm cũng yêu đương.

Tin tức này đã châm ngòi cho những linh hồn nhiều chuyện trong công ty, các nhân viên trẻ tuổi tò mò và hâm mộ cô gái may mắn đó.

Nhân viên đã có tuổi lại mong chờ nếu ông chủ kết hôn thì sẽ có thêm tiền thưởng hay không.

Cho dù Du Tuệ Dung ở bệnh viện cũng nghe thấy tin tức này, hiện tại bà ầm ĩ muốn gặp Hứa Nặc.

Du Dĩ Hằng không khuyên được, sau khi Hứa Nặc đồng ý, cô hẹn thứ tư sẽ đến bệnh viện thăm bà.

Sở dĩ lúc trước không muốn đưa Hứa Nặc đến bệnh viện là vì lo lắng bệnh tình của bà cần nghỉ ngơi, bác sĩ cũng dặn dò không được để tâm trạng của bệnh nhân quá kích động.

Buổi sáng Hứa Nặc trang điểm mất ba tiếng, trước khi ra ngoài còn phải chạy đến phòng tắm soi gương, sau đó mới chịu lên xe Du Dĩ Hằng.

“Hôm nay em ăn mặc đẹp như vậy, lần sau gặp ba mẹ anh thì em còn mặc long trọng đến thế nào?” Du Dĩ Hằng trêu chọc nói. 

Anh có thể nhìn ra được Hứa Nặc coi trọng lần gặp mặt này ra sao.

“Lần đầu tiên gặp người lớn, đương nhiên phải long trọng một chút.” Hứa Nặc biết, lúc còn nhỏ Du Dĩ Hằng rất thân thiết với dì của mình.

Trong đám người lớn nghiêm khắc, dì là người duy nhất xem anh như một đứa trẻ, chứ không phải là danh hiệu người thừa kế.

Đến bệnh viện, Du Dĩ Hằng còn chưa mở cửa phòng bệnh thì đã nhìn thấy có người đứng trước cửa kính nhìn xung quanh.

“Dì phải nghe lời của bác sĩ, nằm nghỉ ngơi nhiều hơn.” Du Dĩ Hằng nhìn thấy Du Tuệ Dung mặc quần áo bệnh nhân đứng ở cửa thì giả vờ trách cứ: “Dì Lâm đâu? Sao dì ấy không quan tâm dì chứ.”

“Tiểu Lâm về nhà lấy quà tặng rồi, lần đầu tiên gặp mặt cháu dâu, chắc chắn phải có quà gặp mặt.” Du Tuệ Dung không vui nằm trên giường bệnh: “Nào nào, cháu dâu, đến gần một chút cho dì nhìn nào.”

Hứa Hứa ngoan ngoãn đi lên trước, mềm mại gọi một tiếng: “Dì.”

“Wow, đúng là người đẹp, giọng nói còn dễ nghe.” Du Tuệ Dung nhìn Hứa Nặc từ trên xuống dưới, hài lòng nói.

Bà muốn kéo bàn tay Hứa Nặc, nhưng giơ tay lên rất khó khăn. Hứa Nặc vô cùng tinh tế lập tức hiểu ngay, chủ động nắm tay Du Tuệ Dung.

Du Tuệ Dung kéo Hứa Nặc, kêu cô ngồi cạnh mình. 

“Nặc Nặc, cháu là cô gái đầu tiên được cháu trai lớn của đi đưa về nhà. Dì từng nghi ngờ nó là gay, bên cạnh chỉ có đàn ông, thư ký bên cạnh nó cũng rất đáng nghi.”

“Dì….” Du Dĩ Hằng biết tính tình của dì ấy, luôn nói chuyện như vậy, anh sợ dì ấy sẽ hù dọa Hứa Nặc.

Hứa Nặc đã gặp qua mấy người bạn bên cạnh Du Dĩ Hằng, trong mắt dì ấy lại biến những nhân vật tinh anh này thành đám bạn xấu.

Hứa Nặc buồn cười: “Dì à, bây giờ dì có thể yên tâm rồi ạ.”

“Đúng vậy, ha ha, dì yên tâm rồi. Cuối cùng heo nhà dì nuôi cũng biết nhổ cải trắng, còn là một cải trắng xinh đẹp.” Du Tuệ Dung cười đến không khép được miệng.

Du Dĩ Hằng đang muốn phản bác vài câu, cửa phòng bệnh lại mở ra.

Quản gia Lâm trở về lấy quà, ôm một con chó xuất hiện ở cửa. Bên cạnh còn có Du Thời Huân xách túi lớn túi nhỏ.

Hai người gặp nhau ở cửa bệnh viện, Du Thời Huân cũng đến thăm Du Tuệ Dung, quản gia Lâm nhìn thấy anh ta, vì vậy bắt thanh niên khỏe mạnh xách đồ.

Bởi vì bà ấy còn phải ôm Jessica. Trước đó còn đưa Jessica đến nhà vệ sinh.

Jessica thay đổi thái độ, lập tức chạy về phía Hứa Nặc, ngửi mùi bên chân cô, đầy tò mò.

“Nặc Nặc à, Jessica rất thích cháu.”

Du Tuệ Dung vô cùng hiểu rõ tính tình con chó nhà mình, cho tới bây giờ nó luôn lạnh nhạt với người lạ, sẽ không tới gần như vậy.

Hứa Nặc được yêu thương mà lo sợ: “Có lẽ trên người cháu có mùi của con chó khác. Dì cũng biết cháu đang làm việc trong một tiệm thú cưng mà.”

Du Tuệ Dung lắc đầu, nói không phải lý do này.

“Anh không giới thiệu một chút sao? Có phải đây là chị dâu của em không?” Du Thời Huân đứng bên cạnh cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Du Dĩ Hằng nhận lấy túi quà trong tay anh ta, mở miệng nói: “Đây là em họ anh, Du Thời Huân, còn đât là quản gia Lâm.” Anh lại nhìn về phía Hứa Nặc: “Đây là bạn gái anh, Hứa Nặc.”

“Thật sự là chị dâu à.” Du Thời Huân không thể không thừa nhận, anh trai mình có mắt nhìn không tệ. Cô gái trước mắt càng hấp dẫn người khác hơn những cô gái nhà giàu xấu hổ hay đỏ mặt kia.

Trong thời gian tiếp theo, dì đã kể rất nhiều chuyện xấu của Du Dĩ Hằng còn nhỏ với Hứa Nặc.

Ví dụ ngày đầu tiên đi học vì quá căng thẳng mà anh tiểu ra quần. Sau khi bị chó lớn cắn thì trong một năm đều mơ thấy bị chó đuổi theo. Bức thư tình đầu tiên nhận được ở trường trung học lại do các bạn nam gửi….

Du Dĩ Hằng còn cầu xin bà ấy đừng nói nữa.

Du Tuệ Dung suy nghĩ một chút, thở dài: “Cũng đúng, dì không thể nói xấu cháu được. Hiếm khi có người đồng ý ở bên cháu, lỡ dọa Nặc Nặc bỏ chạy thì không tốt.”

Sau đó Du Tuệ Dung tiến hành hóa trị vào buổi chiều, bà ấy nói Hứa Nặc rảnh rỗi có thể đến bệnh viện với mình.

Trước khi đi, Du Thời Huân thêm wechat với Hứa Nặc.

Buổi tối hôm đó, Hứa Nặc tắm xong, phát hiện vòng bạn bè của mình có hơn một trăm lượt thích mới, Du Thời Huân đã nhấn like tất cả bài viết.

Ngay cả hình ảnh ba năm trước cũng like, anh ta muốn lật tung vòng bạn bè của cô sao?

Lúc Hứa Nặc đang buồn bực, thì đột nhiên có tin nhắn mới. 

【 Cậu Du Là Tôi: Đừng để anh của tôi lừa gạt, anh ấy đang lợi dụng chị đấy. 】

Hứa Nặc thấy tin nhắn của anh ta, nhưng không trả lời.

Một lúc sau, Hứa Nặc mới gửi một biểu tượng qua, xem như trả lời câu nói không đầu không đuôi này.

Đến thứ hai tuần sau, sau khi đóng cửa hàng, Hứa Nặc mang theo túi giữ ấm đến bệnh viện thăm Du Tuệ Dung.

Lần này cô đến một mình, Du Dĩ Hằng có việc phải xử lý ở công ty.

Tài xế đưa cô đến khu nội trú, thông báo cho bảo vệ một tiếng, bảo vệ dẫn cô vào thang máy.

Trong phòng bệnh của Du Tuệ Dung, có người đến sớm là Du Thời Huân.

Du Thời Huân ngồi xuống ghế bên cạnh, đọc tiểu thuyết cho Du Tuệ Dung nghe. Tiểu thuyết không tệ, lúc đọc đến đoạn cao trào, một người đàn ông cao lớn như anh ta bắt đầu lo lắng cho nữ chính. 

“Ôi chao, Nặc Nặc đến rồi.” Du Tuệ Dung là người đầu tiên nhìn thấy Hứa Nặc. Bà ấy muốn ngồi dậy, nhưng không thể, lần thứ ba mới miễn cưỡng chống người lên.

Hứa Nặc vội chạy tới đỡ lấy Du Tuệ Dung, cô cầm gối đặt sau lưng Du Tuệ Dung, lại nói Du Thời Huân hỗ trợ nâng giường bệnh lên.

“Thoải mái hơn nhiều rồi, vẫn là Nặc Nặc hiểu chuyện.”

Du Thời Huân nhìn thấy Hứa Nặc, ánh mắt của bà ấy chỉ nhìn cô, anh ta nghĩ thầm: Xem ra hai tiếng đọc tiểu thuyết đều vô ích.

Đáng hận hơn là Jessica cũng như vậy, điên cuồng chạy đến bên cạnh Hứa Nặc, Hứa Nặc muốn sờ nó, nó cũng không né tránh.

“Dì, hôm nay cháu mang theo một ít bánh ngọt, cháu tự làm đấy ạ.” Hứa Nặc mở túi giữ ấm và lấy hộp nhỏ bên trong ra.

“Đừng tốn công.” Du Thời Huân xen vào nói: “Jessica sẽ không ăn đồ của người khác.”

Du Thời Huân nói dối, anh ta giấu đầu hở đuổi: “Lần trước anh trai tôi đưa thịt viên đến mà nó cũng không ăn.”

Trên thực tế, Du Dĩ Hằng dùng thịt viên của Hứa Nặc, thành công thu mua dạ dày của Jessica, suốt một thời gian dài Jessica không lạnh nhạt với anh nữa.

“Tôi làm bánh giống như đồ ăn cho chó sao? Tôi làm những thứ này cho dì ăn….” Hứa Nặc lúng túng.

“Cho dì sao?” Du Tuệ Dung tò mò nhìn vào trong hộp. Bởi vì hộp có in một mô hình hoạt hình, bà ấy cũng nghĩ rằng cô làm cho Jessica.

“Đúng vậy, bạn của cháu là chuyên gia dinh dưỡng, cô ấy giúp cháu kết hợp một số nguyên liệu tốt cho sức khỏe.” Hứa Nặc mở nắp hộp ra, bánh quy hình trái tim rất tinh xảo nằm gọn bên trong.

“Cháu thấy bây giờ dì chỉ có thể ăn đồ lỏng, chắc chắn không có khẩu vị. Cháu đã ăn thử bánh quy này rồi ah, tan nhanh trong miệng, chắc chắn rất dễ nuốt.”

“Hay là cháu nên đi hỏi ý kiến bác sĩ xem có thể ăn được hay không?”

Hứa Nặc mang theo hộp bánh đến phòng trực của bác sĩ.

Du Thời Huân cũng đi theo.

“Để tôi nếm thử trước.” Du Thời Huân không khách sáo cầm lấy một miếng bánh nhét vào miệng.

Hứa Nặc nhíu mày: “Anh vừa sờ Jessica, cũng không rửa tay đã ăn rồi sao.”

Du Thời Huân: “…..”

Anh tq nghĩ thầm cô gái này rất thẳng thắn, trên mặt còn viết rõ chữ, anh thật bẩn. 

“Này, chị chờ đã, tối qua tôi có gửi wechat cho chị, chị thấy không?” Du Thời Huân không cam lòng đuổi theo.

“Thấy rồi, nhưng không hiểu.”

Du Thời Huân cười như không cười nói: “Tôi hoàn toàn muốn tốt cho chị, không phải đang chia rẽ hai người đâu.”

Hứa Nặc dừng bước, kiên nhẫn hỏi: “Vậy anh nói xem anh trai của anh đang lừa gạt tôi cái gì? Anh ấy muốn lợi dụng tôi để làm gì?”

Du Thời Huân hỏi ngược lại: “Chị cũng không biết chuyện của Jessica sao? Có được Jessica sẽ có được thiên hạ đấy!”

Du Thời Huân thấy Hứa Nặc lắc đầu, chắc chắn cô thật sự không biết gì về chuyện này. Sau đó anh ta thầm nghĩ, anh cả đúng là trai đểu, lừa gạt cô gái nhỏ lương thiện như vậy. 

“Dì của tôi đã lập di chúc, chuẩn bị chuyển cổ phần và tài sản dưới tên của mình cho chủ nhân mới mà Jessica lựa chọn, chỉ cần ai có thể làm cho Jessica chủ động thân thiết, người đó sẽ có được cổ phần.”

“Toàn bộ công ty đều biết, nhưng bạn gái chính thức như cô lại không biết, chị đoán xem anh trai của tôi đang nghĩ gì?”

Hứa Nặc: “…”

“Đoán được chưa? Anh trai tôi đang lợi dụng chị để gần gũi với Jessica.”

“Các chuyên gia như chị chắc chắn dễ dàng đối phó với thú cưng, chị xem Jessica rất thích chị.”

“Vừa cua được chị lại nhận được cổ đại. Anh ấy có thể chiếm được cả người và tài sản.”

Hứa Nặc nghe xong, chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng hỗn loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi