Tối hôm đó, Hứa Nặc mất ngủ.
Cô cố nhớ lại những lời Du Dĩ Hằng nói khi lần đầu quen biết.
Du Dĩ Hằng nói dì anh nhận nuôi Jessica, cũng nói sau khi dì anh bị ung thư, dì ấy luôn muốn giao Jessica cho người thân.
Nhưng anh lại sợ chó, không thể đụng vào chó chứ đừng nói đến việc được Jessica yêu thích..
Vì vậy Du Dĩ Hằng đến tiệm thú cưng, để thử thoát khỏi sự nhạy cảm, muốn vượt qua chứng sợ chó.
Hình như từ đầu đến cuối anh chưa từng nhắc đến hai chữ di sản.
Hứa Nặc vò tóc, ủ rũ nằm xuống.
Quên đi, chuyện chưa rõ thì nghĩ làm gì, không chừng một ngày nào đó Du Dĩ Hằng sẽ nói với mình.
Hứa Nặc thầm thuyết phục bản thân.
Sau khi Hứa Nặc biết được sự thật, cũng không vạch trần Du Dĩ Hằng. Vẫn yêu đương bình thường, nên làm gì thì làm đó, lúc cô rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện thăm dì với Du Dĩ Hằng.
Hứa Nặc có che dấu tốt đến đâu cũng bị Du Dĩ Hằng nhận ra.
Du Dĩ Hằng phát hiện mấy ngày nay tâm trạng của Hứa Nặc không tốt, làm việc gì cũng không nhiệt tình, có lẽ lúc trước quá mệt mỏi.
Gần đây có phát hành một bộ phim về chủ đề vật nuôi, anh nghĩ rằng Hứa Nặc cần xem một bộ phim để giải sầu.
Thứ bảy là ngày phim công chiếu.
Gần đây có rất nhiều bộ phim nổi tiếng, vì vậy rất đông người đến các rạp chiếu phim, chỗ đậu xe cũng đã đầy.
Du Dĩ Hằng định đậu xe ở khu đậu xe riêng, nhưng cách rạp chiếu phim một đoạn.
“Em đến sảnh rạp chiếu phim trước chờ anh, anh đi đậu xe.” Anh dừng xe ở cửa chính, kêu Hứa Nặc xuống xe trước.
“Không sao, đúng lúc em cũng muốn đi bộ với anh.”
“Em mang giày cao gót, đi bộ sẽ đau chân đấy.”
Anh biết bình thường Hứa Nặc không mang giày cao gót, vừa đi giày cao gót sẽ bị xước chân, dán băng cá nhân cũng không cứu được gót chân.
Hứa Nặc đồng ý, sau khi đi vào sảnh, cô ngồi ở ghế chờ xem điện thoại, nội dung cũng không hấp dẫn được cô.
Đột nhiên cô nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
“Cô cũng đến xem phim à?”
Hứa Nặc dời tầm mắt khỏi màn hình, nhìn xung quanh một lúc, cũng không thấy người cô quen biết.
“Cô đi một mình sao?” Giọng nói đến gần cô hơn.
Lúc này Hứa Nặc mới phát hiện người nói chuyện là ai.
Lâm Lỗi, đối tượng xem mắt của cô.
Chỉ thấy bên cạnh Lâm Lỗi còn có một nữ sinh có khí chất dịu dàng, hai người tay trong tay, không cần nói cũng biết quan hệ của họ.
“Bạn anh à?” Nữ sinh dịu dàng hỏi.
“Ừm, xem như là vậy.” Lâm Lỗi lại nhìn về phía Hứa Hứa: “Hứa Nặc, giới thiệu với cô, cô ấy là bạn gái của tôi.”
“Là giáo viên trường trung học, vô cùng thông minh.”
Hứa Nặc lịch sự chào hỏi, nhưng bây giờ cô chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện khó xử này.
Lâm Lỗi không muốn nói cho bạn gái mình biết lúc trước anh ta từng xem mắt cô.
Thậm chí có lẽ anh ta còn cảm thấy mất mặt?
Vậy cần gì phải tới chào hỏi cô chứ.
“Cô vẫn còn làm công việc tắm chó trong tiệm thú cưng sao?” Lâm Lỗi không nhanh không chậm hỏi.
“Ừm, vẫn là nghề cũ.”
“Cô nên tìm một công việc bình thường sẽ tốt hơn đấy, vậy mới tìm được bạn trai.”
Hứa Nặc hoàn toàn từ bỏ việc giải thích với anh ta, hôm nay xem như hiểu được thế nào là: Lời không hợp nửa câu cũng thấy nhiều.
Sau khi cô ổn định cảm xúc, không tranh luận với anh ta mà hỏi: “Xuất chiếu của anh chiếu mấy giờ? Có lẽ sắp vào phòng chiếu rồi đấy?”
“Hình như có thể vào phòng chiếu rồi, vậy chúng tôi đi trước.”
“Được, hẹn gặp lại.”Nói hẹn gặp lại, nhưng trong lòng Hứa Nặc cầu nguyện rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta lần nào nữa.
Tránh cho nghề nghiệp đáng thương của cô bị lấy ra sỉ nhục, để so sánh với bạn gái của Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi đột nhiên dừng bước, bởi vì anh ta nhìn thấy một khách hàng lớn cũng xuất hiện ở sảnh rạp chiếu phim.
“Du tổng, trùng hợp vậy. Anh cũng đến xem phim à, hôm nay mới phát hành…” Lâm Lỗi nói được một nửa thì dừng lại: “Xem trí nhớ của tôi này, chắc chắn Du tổng đến kiểm tra.”
Lâm Lỗi nói với bạn gái bên cạnh, Du Dĩ Hằng là tổng giám đốc điều hành của hãng phim này, mà hãng phim này chỉ là một trong những sản nghiệp của tập đoàn Du Phàm.
Du Dĩ Hằng là khách hàng lớn của mình, mặc dù quan hệ với ngân hàng không cần liên lạc trực tiếp Du Dĩ Hằng, nhưng tóm lại là một người quen.
Du Dĩ Hằng không để ý tới người đàn ông không ngừng khoe khoang trước mắt, anh vốn không quen biết anh ta.
Sau khi khách sáo hỏi thăm vài câu, anh nhìn về phía Hứa Nặc, phát hiện Hứa Nặc cũng đang nhìn anh.
Du Dĩ Hằng lướt qua hai người, đi tới bên cạnh Hứa Hứa: “Chờ có lâu không?”
Hứa Nặc nhìn Du Dĩ Hằng đưa tay ra, rất tự nhiên nắm lấy: “Không lâu lắm.”
“Hai người…” Lúc này đến lượt Lâm Lỗi trợn tròn mắt.
“Bạn gái tôi, Hứa Nặc.” Sau khi Du Dĩ Hằng tuyên bố chủ quyền xong, anh dẫn Hứa Nặc vào phòng chiếu VIP.
Lâm Lỗi đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Anh ta không ngờ cô gái bị mình từ chối lúc xem mắt, hiện tại đang hẹn hò với tổng giám đốc tập đoàn Du Phàm.
Anh ta cố gắng nhớ lại vừa rồi mình có nói gì đắc tội với người ta hay không?
***
Sau khi ngồi xuống, Du Dĩ Hằng không giấu được sự tò mò: “Em quen biết người vừa rồi sao?”
“Anh ta à? Lần trước anh đã nhìn thấy…”
“Không có ấn tượng gì.”
“Lúc trước em từng xem mắt với anh ta…” Hứa Nặc cũng xấu hổ khi nhắc đến chuyện này.
“Lần trước anh đến muộn, khi đến nhà hàng, chỉ thấy em ăn một mình ở đó.” Lại là anh ta, Du Dĩ Hằng nghĩ thầm vừa rồi mình nên thể hiện tốt hơn một chút.
“Chẳng lẽ anh ta hối hận, nên đến bắt chuyện với em?”
“Không phải, người ta đi xem phim với bạn gái, đừng nghĩ lung tung.” Hứa Nặc thật sự bội phục khả năng suy diễn của Du Dĩ Hằng, cô vội vàng tìm cớ để kết thúc đề tài: “Bộ phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta tập chung xem phim đi.”
Đây là phòng chiếu phim VIP, ngay cả ghế ngồi cũng được làm bằng da thật, hàng ghế trước là ghế sofa đôi, hàng ghế sau là giường lớn.
Hai người ăn ý ngồi trên ghế sofa xem phim, không nhắc đến chuyện vừa rồi.
Bộ phim về chú chó quá cảm động, nửa đầu phim Hứa Nặc còn nhịn được, cô chỉ thấp giọng nức nở vài tiếng. Sau đó chú chó quay về hành tinh chó, hoàn toàn chạm đến trái tim cô, Hứa Nặc đã không nhịn được nữa.
Cô khóc liên tục, nước mũi nước mắt hòa vào nhau, lớp trang điểm cũng bị phai nhạt.
Hứa Nặc chạy vào nhà vệ sinh trước khi đèn phòng sáng lên. Kết quả vẫn thiếu kinh nghiệm, không mang theo đồ trang điểm.
Chỉ có thể lấy khăn giấy lau sạch mascara bị lem.
“Xấu thế này, gặp người khác thế nào đây.” Hứa Nặc nhìn mình biến thành mắt gấu trúc, cô hối hận vì mình đã trang điểm.
Chỉ có thể bỏ qua kế hoạch đi dạo trung tâm thương mại, Hứa Nặc thấy chưa thỏa mãn.
“Có muốn đến nhà em không?” Hứa Nặc mời Du Dĩ Hằng đến nhà mình xem một bộ phim khác.
“Đến nhà em xem phim đi, đúng lúc thử máy chiếu mới mua của em.”
Du Dĩ Hằng mím môi, không hiểu: “Đến nhà em sao?”
Du Dĩ Hằng có chút bất ngờ, nam nữ trưởng thành yêu đương ở chung một phòng, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng hôm nay chuyện này quá đột ngột, anh chưa chuẩn bị gì cả.
Đến nhà Hứa Nặc.
Hứa Nặc thật sự không chịu được mặt mũi lem luốc của mình, cô không để ý đến việc chủ nhà phải tiếp khách mà trốn vào phòng vệ sinh tẩy trang.
Cô nói Du Dĩ Hằng đừng khách sáo, muốn ăn gì thì cứ lấy trong tủ lạnh.
Đây là lần đầu tiên Du Dĩ Hằng đến căn hộ của Hứa Nặc, khoảng sáu mươi mét vuông, được trang trí ấm áp.
Anh cầm lấy bức ảnh trên tủ tivi, Hứa Nặc cười rạng rỡ trước tiệm thú cưng.
Nhìn vào lẵng hoa sẽ biết bức ảnh được chụp vào ngày khai trương.
Còn có mấy tấm ảnh Hứa Nặc ôm Tú Tú, khi đó Tú Tú vẫn còn là con Alaska nhỏ có thể ôm vào lòng, Hứa Nặc trẻ hơn hiện tại.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Du Dĩ Hằng nghe thấy tiếng Hứa Nặc mở cửa, nghĩ thầm: Tẩy trang nhanh như vậy sao?
Anh đút hai tay vào túi, dáng vẻ tự nhiên. Nhưng lòng bàn tay giấu trong túi quần đã sớm đổ mồ hôi.
Hứa Nặc thấy anh đứng trước tivi: “Sao anh không ngồi? Anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Anh đang xem những bức ảnh trước đây của em.”
“Hôm nào em sẽ lấy album ảnh cho anh xem, mau vào đi, đừng đứng ở phòng khách nữa.” Hứa Nặc chỉ vào phòng ngủ của mình: “Máy chiếu được lắp trong phòng ngủ.”
Du Dĩ Hằng lộ ra vẻ khó xử, giọng điệu thăm dò: “Hay là anh cũng đi tắm một chút?”
“Hả?” Hứa Nặc nghĩ mình nghe nhầm: “Anh muốn rửa tay à?”
Chắc chắn không phải muốn tắm rửa! Chẳng lẽ người có tiền có thói quen như vậy sao, xem phim ở nhà cũng cần tắm rửa thay quần áo?
Du Dĩ Hằng đâm lao phải theo lao, anh đành phải đi rửa tay.
Anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình hiểu lầm cô không.
Có lẽ Hứa Nặc mời anh vào phòng ngủ không phải bởi vì chuyện đó.
Nửa tiếng sau.
Du Dĩ Hằng phát hiện mình thật sự đã suy nghĩ nhiều.
Hứa Nặc nói xem phim, thật sự chỉ xem phim. Cô lại khóc, anh còn không thể nói một câu nào.
Những người chưa từng nuôi chó, đương nhiên không thể cảm nhận được nỗi đau của chủ nhân và thú cưng khi chia tay, Du Dĩ Hằng nghiêm túc làm người đưa khăn giấy.
“Em đã xem bộ phim “Sứ mệnh của một con chú” này năm lần rồi, nhưng vẫn không thấy chán.” Năm phút sau khi bộ phim kết thúc, Hứa Nặc mới lấy lại tinh thần.
Du Dĩ Hằng: “Sao em đột nhiên muốn xem phim thú cưng vậy?”
Hôm nay xem ba bộ phim liên tiếp, Hứa Nặc khóc ba lần, mắt đã sưng húp.
“Không phải em đột nhiên nổi hứng xem phim này.” Hứa Nặc dụi mắt, nghĩ thầm buổi tối phải đắp mặt nạ trước khi ngủ.
Trong lòng Hứa Nặc có tâm sự, nghĩ đến cách xem phim cảm động để phát ti3t cảm xúc.
Sau khi khóc xong tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
“Tâm trạng của em không tốt sao?” Du Dĩ Hằng cẩn thận hỏi: “Có phải Du Thời Huân nói gì với em không?”
Hôm đó ở bệnh viện, em họ anh và Hứa Nặc thêm Wechat, mí mắt phải của anh giật một cái, có linh cảm không ổn lắm.
“Từ lúc em đến bệnh viện thì tràn đầy tâm sự.”
Vất vả lắm mới vuốt phẳng tờ giấy, bây giờ lại bị người khác vo trong lòng bàn tay, trái tim cô cũng giống như tờ giấy kia.
“Có một vấn đề nhỏ, không biết hỏi anh thế nào?”
“Vấn đề gì?” Du Dĩ Hằng chờ cô nói.
“Anh hẹn hò với em bởi vì Jessica đúng không? Vì di sản… của dì anh?” Hứa Nặc đỏ mắt nhìn anh.
Vốn dĩ phát ti3t cảm xúc xong thì sẽ thoải mái, nhưng không ngờ vẫn dễ dàng bị trêu chọc.
“Em nghĩ như vậy à?” Du Dĩ Hằng cau mày hỏi ngược lại.
Hứa Nặc không biết vì sao Du Dĩ Hằng lại thích cô, cho nên cô mới bắt đầu lo được lo mất.