YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1311:

 

Bởi vì Lệ Nam Hành không lên tiếng nên những người ở đây chẳng ai dám nhiều lời, nhưng ánh mắt vẫn cứ bám dính lấy Phong Lăng.

 

“Đặt đồ xuống, cậu về trước đi.” Lệ Nam Hành làm như không nghe thấy ý kiến của Tiểu Hứa, đanh mặt dụi tắt điếu thuốc lá trên tay vào chiếc gạt tàn trên bàn họp.

 

Giọng nói của Lệ Nam Hành rất lạnh, đến nỗi Tiểu Hứa ngồi một bên cảm thấy bản thân không nên nêu ra ý kiến vừa rồi. Anh ta lập tức rụt cổ lại, không dám nhiều chuyện nữa.

 

Ngay khi Phong Lăng gật đầu chuẩn bị rời đi, một trong những người phụ trách trong quân đội đột nhiên lên tiếng: “Tôi thấy cậu ấy rất thích hợp cho đợt hành động lần này của chúng ta. Cậu ấy tên Phong Lăng đúng chứ? Trong lần ứng cứu gia đình thị trưởng Ritter, cậu ấy đã lập được công, vả lại chúng tôi đều thấy được năng lực hay khả năng phản ứng nhanh nhạy của cậu ấy. Phong Lăng là một thành viên rất đáng tin cậy. Hơn nữa tôi thấy dáng dấp và hình tượng của cậu ấy vô cùng phù hợp với đợt hành động lần này. Nếu như có sự tham gia của cậu ấy thì nhất định chúng ta sẽ làm chơi ăn thật đấy.”

 

Lệ Nam Hành ngước mắt nhìn Phong Lăng đang đứng ở trước cửa phòng họp của căn cứ. Con mắt sâu thẳm của anh không hề gợn sóng nhưng dường như lại ẩn chứa một xoáy nước vô cùng lớn, khiến cho người khác không tài nào đoán ra được nội tâm của anh. Vậy mà ánh mắt đó lại khiến Phong Lăng có cảm giác rằng nhiệm vụ lần này không hề đơn giản, hơn nữa, ngay từ đầu Lệ lão đại đã không có ý để cô tham dự vào chuyện này.

 

Những năm gần đây, quân đội Hoa Kỳ có xu thế dựa dẫm vào căn cứ XI, gặp phải một chút khó khăn là ngay lập tức tìm đến căn cứ XI nhờ giải quyết. Có điều chuyện khiến bọn họ phải đích thân đến căn cứ vốn chẳng bao giờ là việc dễ dàng cả.

 

Một người khác trong quân đội nói thêm: “Quả thật cậu ta rất phù hợp…”

 

Những người khác ngồi tại bàn họp cũng gật đầu lia lịa, ngay cả mấy vị huấn luyện viên trong căn cứ cũng gật gù: “Đúng vậy, nhìn khắp căn cứ thì người thích hợp nhất chỉ có Phong Lăng mà thôi.”

 

Sau khi Lệ Nam Hành nghe hết những lời này, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào, hai chân vắt chéo, ngả người ra phía sau. Cặp lông mày tuyệt đẹp khẽ nhếch lên, trông chẳng khác gì một ông vua lãnh đạm, biếng nhác lại cao ngạo: “Rồi sao? Mấy người định giao nhiệm vụ trà trộn vào hang ổ của phần tử khủng bố cho một người vừa gia nhập căn cứ chưa tới ba năm? Hơn nữa còn là một học viên của chiến đội vừa mới học cách cầm súng bắn tỉa?”

 

Tiểu Hứa bất ngờ ho khụ một tiếng, anh ta cảm thấy từ trước đến nay Lệ lão đại vẫn luôn tự hào về thân thủ, tốc độ cùng các phương diện khác của Phong Lăng. Tuy bình thường anh hay nghiêm khắc và giễu cợt cậu ta, nhưng vẫn luôn giữ thể diện cho Phong Lăng với người ngoài, nhất định không bao giờ nói bất kỳ lời nào không hay.

 

Vậy nhưng hôm nay, rõ ràng lão đại không muốn để cho Phong Lăng tiên phong, xem ra lão đại không có ý định để cậu ta tham gia vào đợt nhiệm vụ gần như là lao đầu vào chỗ chết này.

 

Người phụ trách bên phía quân đội quả quyết nói: “Anh Lệ, hiện tại chúng ta không chỉ cần đến người có thân thủ nhanh nhẹn, mà càng cần một người phụ nữ có khả năng phối hợp ăn ý với chúng ta, có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng tại căn cứ XI lại không có bất kỳ người phụ nữ nào. Hơn nữa, trong số chúng ta tạm thời không thể tìm được bất kỳ ai thích hợp từ trong ra ngoài để giả trang thành nữ cho đợt nhiệm vụ lần này. Nếu như đã là thâm nhập vào sào huyệt của phần tử khủng bố, việc quan trọng đầu tiên là phải xóa bỏ hiềm nghi của bọn chúng. Chúng ta cần một người không khiến bọn chúng nghi ngờ, mà bất luận là dáng người hay tố chất tâm lý của Phong Lăng đều vô cùng phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ lần này. Để cậu ta cải trang thành nữ đi thực hiện nhiệm vụ là chuyện thỏa đáng.”

 

Nghe vậy, ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh đi.

 

Tiểu Hứa lập tức cất giọng: “Thật ra việc cải trang thành con gái vốn không đáng tin cho lắm. Ban nãy cũng đã nói rồi, phụ nữ như thế nào chẳng lẽ bọn chúng chưa từng gặp qua sao. Tốt nhất vẫn nên tìm một người phụ nữ thực thụ đi làm nhiệm vụ thì hơn.”

 

Anh ta vừa dứt lời, mấy vị huấn luyện viên ngồi bên cạnh vội vã giật tay áo của anh ta để anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại, nhắc nhở anh ta để ý đến sắc mặt của những người phụ trách bên quân đội đang vô cùng khó chịu.

 

Lệ Nam Hành gập chiếc máy tính trước mặt mình lại, cầm lấy chiếc bật lửa màu bạc ở bên cạnh, tiện tay bật tắt vài cái. Thỉnh thoảng âm thanh bật lửa vang lên giòn giã cùng với sự xuất hiện của những đốm lửa mờ nhạt mang theo chút gì đó vô cùng tàn bạo. Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông lạnh lùng lướt trên chiếc bật lửa khiến người khác phải rùng mình.

 

“Cậu ta không thích hợp.” Lệ Nam Hành nghiêng đầu, trong mắt đầy sự kiên quyết: “Chọn người khác đi.”

 

Không một ai ở đấy dám hé miệng. Tất cả mọi người đều biết Phong Lăng là người vô cùng thích hợp cho hành động lần này, nhưng lão đại đã lên tiếng rồi rồi, chẳng ai dám kiến nghị gì nữa.

 

Nhưng người bên quân đội lại khăng khăng: “Anh Lệ, hành động lần này của chúng ta là vây quét phần tử khủng bố đã đe dọa đến sự an toàn của người thân tổng thống trong nhiều năm qua. Căn cứ XI được bố trí ở đây là để chuẩn bị cho việc sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào. Mỗi thành viên có mặt tại căn cứ này đều biết rất rõ không phải cứ đối mặt với nhiệm vụ nguy hiểm thì sẽ bỏ mạng. Nếu như anh Lệ đây lo ngại thành viên dưới trướng mình bị thương thì căn cứ XI xây dựng ở đây còn có ý nghĩa gì?”

 

Lệ Nam Hành lạnh lùng ném thẳng chiếc bật lửa trong tay xuống bàn, giọng nói vô cùng thờ ơ hỏi lại: “Lực lượng quân đội và cảnh sát Hoa Kỳ gộp lại cũng lên đến mấy chục triệu người, nhân lực có thừa, cớ sao cứ hết lần này đến lần khác dùng người của căn cứ XI dâng mạng mở đường? Tôi cũng đang muốn hỏi, rốt cuộc sự tồn tại của mấy người có ý nghĩa gì thế?”

 

“Anh…” Trong nháy mắt, sắc mặt của người phụ trách bên quân đội trở nên khó coi, anh ta kiềm nén rồi nói: “Đây là ý của cấp trên, chẳng phải trong Liên Hợp Quốc, căn cứ XI chính là lá chắn cứng chắc nhất để đối phó với phần tử khủng bố sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi