YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1312:

 

“Thế nghĩa là người do tôi chuyên tâm bồi dưỡng nên đi nộp mạng vô ích?” Con mắt của Lệ Nam Hành như một hồ nước lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy: “Tôi sẽ cân nhắc thêm về chuyện này, trước lúc xuất phát thực hiện nhiệm vụ ngày mai, tôi nhất định sẽ đưa ra sắp xếp hợp lý nhất.”

 

Người phụ trách bên quân đội chỉ cười lạnh, đưa mắt nhìn Phong Lăng: “Thời khắc lập công cho Liên Hợp Quốc đến rồi. Phong Lăng, chúng tôi chỉ cần cậu cải trang thành một người phụ nữ yếu đuối, trông có vẻ vô hại trà trộn vào quán bar mà tên đầu sỏ phần tử khủng bố kinh doanh tại khu phố đèn đỏ Los Angeles để dò xét tình hình. Sau đó, chúng ta trong ngoài kết hợp tiêu diệt tên đầu sỏ, đồng thời triệt phá quán bar và căn cứ ngầm dưới lòng đất của bọn chúng. Chuyện này chỉ là yêu cầu cậu cải trang thành nữ mà thôi, không có gì quá khó.”

 

Vừa rồi Phong Lăng cũng ngẫm ra đại khái là ý này, bây giờ nghe được những lời của người phụ trách bên quân đội, cô đã hiểu rõ họ đang thảo luận chuyện gì.

 

Cô không tỏ thái độ gì cả, chỉ đưa mắt nhìn Lệ Nam Hành.

 

Lệ Nam Hành nheo mắt, một tay chống lên bàn họp, nhìn về phía Phong Lăng, ánh mắt tối sầm lại.

 

Lúc Phong Lăng định lên tiếng thì giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Lệ Nam Hành vang lên, chữ nào chữ nấy như lạnh đến tận xương: “Chỉ là một người mới mà thôi, không thích hợp với hành động lần này. Tôi sẽ sắp xếp người khác, không nhất thiết phải vội vàng quyết định chọn người ngay ở đây.”

 

Vừa dứt lời, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Cút ra ngoài.”

 

Lúc này, người phụ trách quân đội lại cười mà như không, nói: “Anh Lệ, từ trước đến nay anh luôn phối hợp hành động, lại luôn nghiêm túc chu toàn cả người lẫn việc. Liên Hợp Quốc và cả người phía trên vẫn luôn vô cùng hài lòng với căn cứ XI. Cho dù căn cứ XI độc lập, là nơi không dễ đã tội, suy cho cùng bên trên vẫn còn có người Liên Hợp Quốc. Sức ảnh hưởng của gia tộc họ Lệ có ghê gớm đến mức nào thì vận mệnh vẫn nằm trong tầm khống chế của Liên Hợp Quốc. Thành công hay thất bại đều tùy thuộc căn cứ. Nếu như để lỡ hành động lần này vì lý do cá nhân, đến lúc đó bên trên có một người không vui, rút lại quyền của căn cứ, hoặc thu hồi quyền lợi trong tay anh Lệ thì đây đúng là chuyện được một mất mười đấy.”

 

Lệ Nam Hành hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời uy hiếp của ông ta, anh nhấn mạnh từng chữ một, con ngươi lạnh giá gần như đông chết người ta: “Bất kể là ai đứng phía trên, cho dù có là người tối cao chăng nữa cũng chẳng có gì khác. Nếu căn cứ XI đã nằm trong tay tôi, việc sắp xếp thành viên cho nhiệm vụ đều do tôi quyết định. Quân đội chẳng qua chỉ trợ giúp phối hợp hành động, không có quyền can thiệp vào bất kỳ quyết sách nào của căn cứ chúng tôi.”

 

Nhất thời người của quân đội không nói thêm lời nào, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được, độ ấm trong phòng họp căn cứ đã không thể quay trở lại được nữa.

 

Mọi người đều không dám nhìn sắc mặt của người phụ trách quân đội và Lệ lão đại, rõ là một ngọn núi băng với một đầm nước lạnh.

 

Phong Lăng cũng không phải không sợ chết, chỉ là nghe lời người phụ trách quân đội nói, cô đã hiểu rõ tính chất quan trọng của nhiệm vụ lần này. Đầu cô không phải để chứa nước, không phải không nghe ra Lệ lão đại không muốn cô mạo hiểm, nhưng rốt cuộc vì sao lại không muốn cô mạo hiểm thì cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Nếu như cần tôi, tôi rất sẵn lòng phối hợp hành động. Thân là thành viên của căn cứ XI thì phải gánh vác sứ mệnh của căn cứ, dù là núi đao biển lửa tôi đều có thể xông vào.”

 

Chiếc bút Tiểu Hứa vẫn cầm trong tay suýt chút nữa bị bẻ gãy, anh ta nâng tay sờ cằm không nói gì, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi buồn thương.

 

Lệ lão đại nào phải chỉ đang bảo vệ tính mạng của một mình Phong Lăng. Bình thường tính khí của Lệ lão đại không tốt, mọi người đều biết, thế nhưng anh vẫn nhận được sự tôn trọng và kính nể của tất cả mọi người.

 

Chỉ cần là người của căn cứ, mỗi một cái mạng anh đều ghi nhớ rõ ràng, không giống như mấy người của quân đội, chỉ coi căn cứ XI như cái khiên thịt bảo vệ mà trốn ra đằng sau.

 

Tuy họ luôn luôn xông lên trước, nhưng đứng trên cùng luôn luôn là bản thân Lệ lão đại.

 

Có lẽ là ánh mắt lạnh băng của Lệ Nam Hành đã khiến Phong Lăng cảm thấy lạnh, cô lại nói: “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải được lệnh của Lệ lão đại. Nếu như lão đại không ra lệnh, trong căn cứ không ai được phép tự tiện hành động.”

 

Tiểu Hứa thầm nghĩ: Coi như Phong Lăng cậu còn có khát vọng sống, bằng không, nếu như cậu thật sự theo phe của người phụ trách quân đội mà đối đầu với Lệ lão đại, e là cậu sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai mất.

 

Lệ Nam Hành không thay đổi sắc mặt, giọng nói lạnh lẽo, vẫn là ba chữ: “Cút ra ngoài.”

 

Liên tục nhận được hai chữ cút, Phong Lăng không tiếp tục nói thêm nữa, xoay người rời đi.

 

Cho đến khi bóng hình của Phong Lăng biến mất khỏi phòng họp, người phụ trách quân đội nhếch môi, nhưng ý cười không đặt trong đáy mắt, chỉ nói rằng: “Khi căn cứ XI mới thành lập, những người của thế hệ trước quả nhiên vẫn thiếu năng lực dự tính. Đáng ra nên sớm bồi dưỡng một vài người phụ nữ hữu dũng hữu mưu trong căn cứ, mà không phải chỉ thu nhận đàn ông. Nếu không, bây giờ đã không cần phải đi tìm người có dáng dấp và hình tượng phù hợp để xông pha nhiệm vụ nguy hiểm như nam giả nữ này rồi.”

 

Người phụ trách quân đội dừng lại một lúc, sau đó lại nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như nhiệm vụ lần này thất bại hay xảy ra bất cứ điều gì nguy hiểm, e là mấy ông cụ của nhà họ Lệ cũng khó mà thoái thác trách nhiệm. Ban đầu họ kiên quyết phản đối cho phụ nữ bước vào căn cứ. Thời đại nào rồi còn phân biệt nam nữ. Sự nhạy bén của phụ nữ đã trở nên lợi hại, không thua kém đàn ông, huống chi hành động lần này cần một người phụ nữ mong manh yếu đuối đi trước dò đường. Thật sự có thể chứng minh một khía cạnh, những ông cụ nhà họ Lệ và người sáng lập căn cứ XI đã đưa ra một quyết định sai lầm chết người như thế nào. Tư duy trọng nam khinh nữ của người Hoa cũng đã được thể hiện hết trên người mấy cụ ông nhà họ Lệ các người.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi