YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Anh không hề rúng động: “Khách sạn không thích hợp dưỡng thương.”

 

Hạ Mộc Ngôn hung dữ lườm anh, khách sạn không thích hợp dưỡng thương, vậy sao anh không nói lúc cô bị thương cũng không thích hợp bị xâm phạm đi? Lúc ấy nếu cô không ngất xỉu kịp thời, e rằng anh đã biến thành cầm thú ngay trong phòng tắm rồi.

 

Nhưng may mà cô bị thương không nặng, bị báng súng đập vào đầu như thế, không đập cho cô mất trí nhớ hay trở thành kẻ đần độn là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn không kìm được đưa tay sờ lên tóc mình, nghĩ rằng có khi nào để tiện bôi thuốc mà bác sĩ đã cạo đi một mảng tóc của cô hay không. Cô đang lo lắng thì lại sờ thấy tóc vẫn còn nguyên, lúc này mới yên tâm.

 

Lục Cẩn Phàm cúi nhìn động tác gần như vô thức của cô. Mới vừa tỉnh lại cô vẫn còn nhập nhèm mơ màng, vẫn còn mang theo chút cố chấp muốn giữ khoảng cách, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu. Anh không nhịn được mà nhếch môi mỉm cười.

 

Lúc được bế đến cạnh bàn ăn, Hạ Mộc Ngôn nhìn những món ăn rõ ràng là được đưa tới từ khách sạn nào đó.

 

Hạ Mộc Ngôn: “Không phải tôi bị thương sao? Có thể ăn đồ nhiều dầu vậy ư?”

 

Anh đặt cô lên ghế: “Toàn là đồ chay, đâu có nhiều dầu như vậy.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói nữa, chỉ gắng sức kéo vạt áo sơ mi trên người xuống, cố gắng che bớt đùi mình. Lúc anh thoáng thấy động tác này của cô, mặt cô vẫn tỉnh bơ như không, nhưng dù sao trong lòng vẫn có những vấn đề nghĩ mãi không ra. Cô vừa cầm đũa vừa hỏi: “Đúng rồi, cái chết của Tô Tri Lam có phải có liên quan tới anh không…”

 

“Ăn cơm đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô lại nhìn anh, đúng là đói bụng thật, dù thế nào cũng phải ăn cơm, có gì cần hỏi cũng không vội. Thế là cô bắt đầu cầm đũa lên ăn, nhưng mỗi món cô đều chỉ ăn một ít. Tuy những món này nhìn rất ngon, hơn nữa lúc mới ăn cũng rất thơm, nhưng có lẽ vì cô mới tỉnh dậy nên thật sự không ăn được nhiều. Cô ăn một hồi liền cảm thấy ngấy.

 

Ngoài vài món đồ ăn ngoài, còn có một con cá hấp thanh đạm. Sau khi nếm thử một miếng cá, mặc dù mùi vị không tệ, nhưng độ lửa vẫn chưa tới, cô không kìm được mà nói: “Bây giờ tay nghề của đầu bếp khách sạn ở gần Quốc tế Oran cũng không có gì đặc biệt.”

 

Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ngồi ăn ở đây hình như không còn ngon như xưa. Nhưng nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra tại sao lại có cảm giác khác biệt như vậy.

 

Lục Cẩn Phàm đang múc canh cho cô, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Lúc em ngủ mê man, tôi bận chăm sóc cho em, em còn trông chờ tôi bớt thời gian tự mình xuống bếp nấu ăn cho em sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn cắn đũa, lập tức im bặt.

 

À, đúng rồi.

 

Trước đây, mỗi lần cô ở Quốc tế Oran, dù Lục Cẩn Phàm tăng ca đến khuya mới về thì cũng sẽ đích thân nấu cho cô ăn. Mỗi lần ở đây, hầu như cô đều có thể ăn món ngon do tự tay anh nấu. Lúc ở Ngự Viên thì có chị Trần nấu, ở chỗ khác có lẽ sẽ gọi thức ăn ngoài hoặc là cô sẽ tự tay nấu cơm, nhưng khi ở Quốc tế Oran thì quả thật luôn là anh nấu.

 

Hóa ra cảm giác khác biệt mà cô không giải thích được vừa rồi chính là đây.

 

Anh đặt canh xuống trước mặt cô, không nói nhảm với cô nữa: “Ăn đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn người đàn ông lạnh lùng thờ ơ trước mặt, nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ kia, chậm rãi nhếch môi.

 

Tạm thời khoan nhắc đến những giấc mơ kia, cũng như không nghĩ tới chuyện anh nói gì mà nhất định phải quay về điểm bắt đầu, gì mà quỹ đạo cuộc sống, hai ngày nay anh không đến công ty mà luôn ở đây chăm sóc cô sao?

 

Nghe nói từ khi anh tiếp quản Tập đoàn Shine thì gần như không có ngày nghỉ. Bây giờ trông anh rõ ràng còn lạnh lùng hơn trước kia, nhưng lại vô cùng nhẫn nại với cô.

 

Có thể là vì để biểu hiện mình không phải thật sự vì cảm giác khác biệt này mà không ăn vào, nên cô dứt khoát cúi đầu, ăn một bát to.

 

Mặc dù đã cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng dù sao lúc ấy cô cũng bị hai tên cướp kia đánh thê thảm, lại ngủ li bì hai ngày, cơ thể suy yếu không thể nào trở lại bình thường ngay được, nên cô ngồi yên trên bàn ăn. Cô dự định về giường ngủ thêm một giấc thật ngon, chờ sức khỏe và tinh thần hồi phục lại rồi nói.

 

Nhưng cô tiếp tục ở lại Quốc tế Oran thì hình như không thích hợp cho lắm.

 

Dù sao bọn họ cũng đã ly hôn lâu vậy rồi.

 

Trước đây Hạ Mộc Ngôn không cảm thấy mình là người thù dai. Tuy nhiên, trong trường hợp của Lục Cẩn Phàm, cô phát hiện tuy cô không chấp nhất quá khứ, cũng không tan nát cõi lòng để đi náo loạn, nhưng cô thật sự vẫn mang thù.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi